73.

Ký túc xá Đại học A.

"Tiểu Tuyết, sao còn chưa ngủ vậy?"

Tạ Hồng ngáp một cái, nhìn Cố Tuyết Thuần vẫn đang xem tư liệu.

Thiếu nữ sắc mặt có chút tái nhợt, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, như thể đã lâu rồi không nghỉ ngơi tốt.

"Cậu ngủ trước đi." Cố Tuyết Thuần thấp giọng nói, "Tớ sẽ chỉnh đèn mờ một chút."

Tạ Hồng lắc đầu, "Không sao đâu...... Chỉ là, dạo này cậu hình như rất lâu rồi không về nhà, cuối tuần cũng không quay về sao?"

Cố Tuyết Thuần khẽ rũ mắt xuống.

Tạ Hồng nhìn cô, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên lo lắng: "...... Tiểu Tuyết, dạo này cậu sao vậy? Từ sau kỳ nghỉ đông quay lại, cảm giác cậu luôn không được vui......"

"Tớ không sao......"

Cố Tuyết Thuần nói: "Chỉ là nghĩ đến......"

Cô nhìn tập tài liệu trong tay, là những tấm ảnh chụp lén tư liệu sách cổ về Thấu Cốt Hương Chủ, khẽ nhắm mắt lại: "Chỉ là...... Có chút khổ sở thôi."

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cũng có chút không biết nên làm sao bây giờ."

Thấu Cốt Hương Chủ được thần linh Chu Tước chúc phúc, thấu tận cốt tủy khắc sinh hương, cả đời sẽ luôn bị người yêu say đắm, dù đi đến đâu, cũng không thể tự do.

Hương thơm từ cơ thể họ sẽ khơi dậy tình yêu và dục vọng mãnh liệt, dẫn đến lòng chiếm hữu cực đoan của những người xung quanh.

Thời cổ đại, Thấu Cốt Hương Chủ xuất hiện thậm chí có thể dẫn tới chiến tranh.

Anh hai nhốt cậu ấy trong tường cao, tuy tàn nhẫn, nhưng nếu đúng như sách cổ ghi chép, thì cũng là biện pháp an toàn nhất.

Tạ Hồng cạn lời: "Cái gì mà làm sao bây giờ, nói rõ ràng chút đi, đừng nói kiểu ngắt đầu bỏ đuôi như vậy, cứ như đọc văn học cổ đại vô nghĩa ấy."

Cố Tuyết Thuần nghĩ nghĩ: "Thì là, tớ có một người bạn...... cậu ấy mang theo hương thơm cơ thể...... Nên, thấy rất phiền."

Tạ Hồng: "Hương thơm cơ thể? Hôi nách chứ gì."

Cố Tuyết Thuần: "......"

Tạ Hồng: "Ai mà quan tâm là hương thơm hay hôi nách, đều có một cách, một là phẫu thuật, hai là uống thuốc. Thời buổi hiện đại khoa học tiên tiến thế này, có cái gì mà không chữa được! Tớ nói cậu nghe, tớ có một bà con xa, mở công ty lớn, dưới trướng có công ty dược, nghe nói ban đầu bọn họ không làm dược phẩm mà làm dầu mỏ, nhưng vì con trai ông chủ sinh ra đã yếu ớt, bệnh tật liên miên, nên ông chủ đã đổ tiền mở công ty dược, kết quả là đúng thật trị khỏi bệnh cho con trai mình......"

Tạ Hồng tiếp tục: "Nghe nói bọn họ nghiên cứu rất chuyên sâu về trị hôi nách......"

Cố Tuyết Thuần đỡ trán: "...... Không phải cùng một chuyện......"

Tạ Hồng: "Sao lại không phải một chuyện? Thân thể có vấn đề thì là bệnh, có bệnh thì phải đi bệnh viện khám, uống thuốc, đúng không?"

Nói đến đây, cô dừng lại.

Liếc nhìn sách cổ.

...... Đúng rồi, những vận mệnh thê thảm bi thương của Thấu Cốt Hương Chủ đều ở thời cổ đại mà thôi, hơn nữa thế hệ trước của Thấu Cốt Hương Chủ xuất hiện cũng là mấy trăm năm trước, còn chưa tới thời kỳ Trung Quốc hiện đại.

Hiện tại là xã hội hiện đại, chẳng lẽ lại không thể nghiên cứu ra loại thuốc có thể ức chế hương thơm sao!

Cố Tuyết Thuần thở dài: "Bị nhốt trong nhà cao cửa rộng lâu quá, lối đi cũng trở nên hẹp rồi."

Tạ Hồng: "Cái ông chủ công ty dược ấy, cũng coi như họ hàng xa của tớ, chính là họ hàng rất rất xa, xa đến mấy đời cũng không rõ."

Cố Tuyết Thuần: "Tên gì?"

Tạ Hồng: "Ha ha ha ha, con trai ông ấy cũng đang học ở Đại học A đó, dù họ hàng xa nên tớ cũng không thân thiết lắm, nhưng nói đến thì cậu chắc cũng gặp qua rồi, chính là......"

Cố Tuyết Thuần bỗng có linh cảm bất thường.

Tạ Hồng đập một cái lên ngực: "Ừm, để nghĩ xem...... À đúng rồi, Thích Vong Phong! Chính là người đã từng ấn tên bạn trai cũ hải vương của cậu lên cây ấy."

Cố Tuyết Thuần: "............"

Cố Tuyết Thuần mặt không biểu cảm đóng sách lại: "Cậu cảm thấy phẫu thuật có ổn không, thuốc thì ba phần độc, lỡ uống hỏng rồi làm sao bây giờ, tớ cảm thấy không quá an toàn."

Tạ Hồng nghi hoặc nhìn Cố Tuyết Thuần bỗng nhiên mất hứng: "Phẫu thuật với uống thuốc, tất nhiên là uống thuốc rồi......"

*

Thời điểm Hạ Tri tỉnh lại, cảm giác toàn thân vô cùng suy yếu. Cậu lắc lắc đầu, cố gắng để bản thân tỉnh táo thêm chút nữa.

Sau đó, cậu phát hiện mình hình như lại bị Cố Tư Nhàn mang về tường cao.

Ra ngoài trải qua một phen sinh tử, vậy mà khi quay trở về, nhìn thấy bố trí cung điện quen thuộc, cậu lại sinh ra một loại thân thiết quỷ dị.

...... Quả nhiên, so với tử vong, những thứ khác thật sự đều không còn quan trọng.

Đầu óc cậu ong ong, thậm chí ngay cả việc giả ngốc cũng suýt chút nữa quên sạch, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh tên ma thuật sư biến thái kia muốn chém bay đầu cậu. Tay chân không kìm được run rẩy, trong lòng dâng lên cảm giác muốn khóc.

Dù thiếu niên có dũng cảm đến đâu, cũng mới chỉ mười tám tuổi, chưa bao giờ lại gần lưỡi hái Tử Thần rõ ràng đến thế.

Thiếu niên dù có dũng cảm đến mấy cũng chỉ mới 18 tuổi, chưa từng rõ ràng đến gần lưỡi hái của Tử Thần như vậy.

Chỉ có người thật sự từng tiếp cận cái chết mới biết cảm giác được Tử Thần ghé thăm —— hy vọng tương lai sẽ hóa thành tro tàn, bạn chỉ có thể không ngừng hồi tưởng lại cuộc đời mình đã trải qua, bởi vì tương lai của bạn chỉ là một nắm tro cốt lạnh lẽo. Những gì bạn có được, chỉ còn lại những mảnh vụn vặt, có lẽ sẽ không bao giờ được ai nhớ đến trong quá khứ đầy thất vọng.

Vì vậy bạn chỉ có thể, và chỉ có thể, hồi ức hết lần này đến lần khác.

Trước kia, khi bị Cố Tư Nhàn dùng đao kề vào cổ, cậu còn có dũng khí thẳng tiến không lùi vì Yuki.

Nhưng lần này, khi kẻ điên biến thái ấy cầm súng dí thẳng vào giữa trán.

Cậu như cưỡi ngựa xem hoa.

Trong lòng trống rỗng.

......

Cậu còn chưa kịp bình tĩnh lại, cửa đã mở ra.

Cố Tư Nhàn bước vào.

Hạ Tri mở to mắt nhìn anh, không hiểu sao, cảm thấy Cố Tư Nhàn dường như đã gầy đi một chút.

Nhìn từ xa, dáng người có vẻ cao ráo, động tác khi di chuyển cũng ưu nhã hơn trước, tựa hồ thêm vài phần hương vị khác biệt.

Tựa như pha thêm chút u buồn mỏng manh.

Lỗi thời, Hạ Tri nghĩ đến những cánh hoa anh đào thưa thớt, những cánh hoa mỏng manh phủ đầy tuyết trắng, tổng thể như mang một vẻ cô đơn tiêu điều.

Hạ Tri nhìn anh bước vào, không lập tức đi tới, mà chỉ cởi áo khoác còn vương khí lạnh, đứng yên ở cửa một lát rồi mới chậm rãi tiến lại gần.

Hạ Tri theo bản năng muốn nằm xuống giả vờ ngất, nhưng rất rõ ràng, từ góc độ của Cố Tư Nhàn chắc chắn đã thấy cậu ngồi dậy.

Thấy cậu tỉnh lại, Cố Tư Nhàn đứng khựng tại chỗ, dường như cũng sững sờ, chưa kịp phản ứng.

Hạ Tri giật mình, theo bản năng muốn giả ngốc. Thế nhưng ngay sau đó, Cố Tư Nhàn bước nhanh tới, ôm chặt lấy hắn ——

Đây là một cái ôm gắt gao, xiết cậu gần như không thở nổi. 

Cậu nghe thấy tiếng Cố Tư Nhàn nghẹn ngào bên tai: "Bảo bối......"

Chỉ hai chữ thôi, lập tức khiến khóe miệng Hạ Tri giật giật, tâm trạng rơi thẳng xuống đáy cốc.

Bảo cái đầu anh chứ bảo.

Nhưng cũng chính vì sự sụp đổ cảm xúc đột ngột này của Cố Tư Nhàn, lại khiến Hạ Tri thật sự cảm nhận rõ, a, ông đây vẫn còn sống, vẫn chưa chết, cuộc sống chó má bị giam cầm này vẫn đang tiếp tục.

Dù Cố Tư Nhàn vô sỉ, lại cực kỳ phiền phức, nhưng ít ra cảm xúc anh ta ổn định, thần kinh bình thường, IQ trên trung bình, không đến mức mỗi ngày cầm vũ khí dí vào đầu cậu rồi cười hì hì nói những câu khiến người ta muốn chửi thề và nói kiếp sau gặp lại với thế giới mỹ lệ này.

Quá con mẹ nó đáng sợ.

So với vai hề biến thái kia, Cố Tư Nhàn đúng là mi thanh mục tú.

...... Tất nhiên, điều này không hề mâu thuẫn với việc cậu tiếp tục giả ngu.

Dù sao thì, Cố Tư Nhàn cảm xúc ổn định, chỉ là so với kẻ điên kia mà thôi.

Nếu anh ta biết mình đã tỉnh lại......

Chuyện của Hạ Lan Sinh căn bản không thể giải thích, cậu cũng chẳng muốn giải thích, nhưng chắc chắn với tính cách khống chế cực đoan của Cố Tư Nhàn, nhất định sẽ ép cậu phải nói rõ ràng từng chữ.

Có khả năng ngay cả trên giường cũng phải tra hỏi đến cùng.

Nhớ lại cảnh đó thì thôi, thà rằng để Hạ Tri chết thêm lần nữa còn hơn.

Đặt lên bàn cân, giữa hai lựa chọn, giả ngu gọi Cố Tư Nhàn là "ông xã" gì đó quả thật dễ thở hơn rất nhiều.

Chỉ cần cậu không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.

Vì thế cậu liền dối trá mà không chút áp lực diễn tiếp: "......Ông...... Khụ khụ, ông xã."

Vừa nói ra còn hơi vấp, nhưng rất nhanh cậu đã trôi chảy lại.

Hạ Tri nhớ kỹ lời Hạ Lan Sinh từng mỉa mai diễn xuất của mình kém cỏi, vì thế khi mở miệng vẫn cúi đầu, không dám nhìn Cố Tư Nhàn, sợ bị phát hiện sơ hở: "Em...... Em khát......"

Cố Tư Nhàn hơi sững người, cúi mắt nhìn thiếu niên.

Thiếu niên cúi đầu, không nhìn anh, mái tóc mềm mại xoáy lại thành hai cái xoáy nhỏ.

''......''

Cố Tư Nhàn nhận ra điều gì đó, bàn tay ôm thiếu niên run nhẹ, trái tim đập thình thịch dữ dội. Anh gần như không thể kiểm soát được việc muốn kéo dây Khóa Hương Gia, không cần phân trần mà cúi xuống hôn cậu——

...Em đã trở lại rồi sao.

Nhưng anh khẽ nhắm mắt, đến khi mở ra, đáy mắt lại chỉ còn sự bình tĩnh dịu dàng.

Cố Tư Nhàn nói: "Anh đi rót nước cho em."

Anh đứng dậy, rót cho thiếu niên một ly nước ấm.

Hạ Tri nhận lấy, uống mấy ngụm, cuối cùng mới thấy giọng nói mình dễ chịu hơn một chút.

......

Những ngày sau đó trôi qua khá yên bình.

Có lẽ việc giả ngu của cậu rất có tác dụng, Cố Tư Nhàn không khóa cậu nữa, thỉnh thoảng còn che mắt dẫn cậu ra ngoài tường cao, cho cậu gặp gỡ một vài người.

Hạ Tri vẫn không từ bỏ ý định chạy trốn.

Nhưng vì lần trước trốn gặp phải tên sát nhân ma pháp sư biến thái kia, cậu thật sự sợ sẽ lại xui xẻo gặp phải lần nữa. Vì vậy, dù trước mặt nhiều lần xuất hiện cơ hội thoát thân rất tốt, cậu vẫn không dám liều.

Chóng mặt nên cậu không muốn nhảy múa, không có việc gì liền làm bài thi cấp 6.

Đương nhiên... đương nhiên cũng không thể giả vờ quá thông minh, bài thi cấp 6 không thể làm quá nhanh, phải làm từ từ.

Thế nên Hạ Tri bây giờ một tờ bài thi có thể đọc đi đọc lại cả ngày, cứ vậy đọc hiểu văn bản đến nỗi thuộc lòng toàn bộ.

Những lúc không làm gì, cậu lại nghĩ không biết tên ma thuật sư kia rốt cuộc là kẻ nào.

Dường như đã có ý đồ với cậu từ sớm.

Hạ Tri nghĩ đến đây, lại thấy hơi phiền. Cậu nghĩ, sẽ không lại là cái mùi hương quái lạ trên người hắn chứ!

Chắc chắn là vậy!

Không đúng, cậu gặp đối phương khi đang đeo Khóa Hương Gia, hẳn là trên người không có mùi hương... Vậy đối phương chỉ là tên biến thái thuần túy theo dõi cậu?

Vậy thì cậu cũng quá đệt mẹ nó xui xẻo.

Còn nữa, trong Khóa Hương Gia đệt mẹ nó có định vị.

Tháo Khóa Hương Gia, cậu chạy ra ngoài, mùi hương trên người cũng không giấu được. Hạ Lan Sinh từ một người bạn cùng phòng thờ ơ biến thành tên biến thái tóm cậu lên giường, cũng chỉ trong ba ngày.

Trên người cậu căn bản không ngửi thấy mùi hương, bất kể là sinh hoạt hay cậu muốn làm gì, đều sẽ là phiền toái lớn.

Hạ Tri cảm giác mình đang chơi một ván cờ.

Ván cờ này gần như đã rơi vào tử cục,  vẫn còn vọng tưởng có lực lượng mới xuất hiện, ý đồ dùng thuật Kỳ Môn Độn Giáp, mở ra một con đường sống.

...Điều này đương nhiên không mấy khả thi.

Cố Tư Nhàn hơi nhướng mí mắt, nhìn vẻ bực bội gần như hiện rõ trên mặt thiếu niên.

Hiện tại Cố Tư Nhàn thỉnh thoảng sẽ đưa Hạ Tri ra khỏi tường cao, để  với tư cách là người yêu của mình, tham gia một số bữa tiệc được tổ chức tại Cố gia.

Thiếu niên vẫn luôn cố ý vô tình nhìn về phía cổng lớn, nhưng lại có chút ngần ngại sợ sệt, nhìn một lúc rồi bực bội thu tầm mắt lại.

Giống như một chú chim trắng xinh đẹp bị bắt giữ trên vai chủ nhân, chân hiếm hoi không bị xích, khiến nó nóng lòng muốn bay đi, nhưng lại vô cùng sợ hãi những thợ săn đáng sợ có thể đang mai phục khắp nơi bên ngoài, rình rập nó.

Một sợi dây vô hình buộc chặt lấy cổ chân, nó chỉ có thể bực bội chải chuốt lông chim.

Ngo nghoe rục rịch muốn hành động, nhưng lại lo lắng bất an.

Cố Tư Nhàn lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Xem ra, những vết thương từ mẫu tộc không phải là không có lợi.

Khiến ve con đã chứng kiến nguy hiểm tứ phía bên ngoài, có lẽ cũng mơ hồ nhận ra rằng, tường cao dù là nhà tù giam cầm , nhưng cũng là ngọn tháp cao bảo vệ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro