74.

🔒: Thịt/Sắm vai nhân vật/Xuất trong

___________________

Bữa tiệc kết thúc, Cố Tư Nhàn đưa trở về.

Đêm khuya, cơ thể thiếu niên bắt đầu vô thức cọ sát vào anh.

.......

Khi thiếu niên còn ngốc nghếch, vì chuyện miệng bị bỏng, Cố Tư Nhàn xót xa cho cậu nên đã lâu không chạm vào cậu.

Nhưng cơ thể thiếu niên lại do được dạy dỗ với cường độ cao trước đó, sẽ sinh ra dục cầu bất mãn. Thiếu niên không hiểu, chỉ là khi khó chịu, sẽ vô thức cọ sát Cố Tư Nhàn.

Trên khuôn mặt tái nhợt là một màu hồng tươi đẹp say đắm lòng người, đôi mắt đen láy ướt át mở ra, mông lung nhìn anh.

Đây là thánh nhân cũng không nhịn được.

Cố Tư Nhàn liền kéo người xuống dưới thân, xé toạc bộ kimono ửng đỏ xinh đẹp, ấn cậu xuống giường, bẻ rộng hai cánh mông trắng nõn, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ xát, khiến thiếu niên thấy rất ngứa, rất khó chịu, phát ra tiếng rên rỉ vô thức: "Ông xã... ngứa..."

"Ngứa thì phải làm sao đây?" Cố Tư Nhàn không nhanh không chậm dụ dỗ.

Thiếu niên có chút sợ hãi, vừa khó nhịn vừa sợ hãi nói: "Muốn, ông xã, gậy thịt, gãi ngứa..."

"Thật sao, bảo bối?" Cố Tư Nhàn ngữ khí dịu dàng, "Không được hối hận đâu nhé."

Thiếu niên vô thức gật gật đầu.

Cố Tư Nhàn mới hung hăng nhét đồ vật to lớn vào.

Thiếu niên liền căng cứng người, khóc kêu lên, lắc đầu, lập tức hối hận, sợ hãi nói: "Dừng lại, dừng lại..."

Cố Tư Nhàn liền ôm cậu vào lòng, bế cậu với tư thế xi tiểu trẻ con, khép chặt cơ thể cậu, đưa côn thịt to lớn của mình lún sâu vào lỗ thịt non mềm, dịu dàng đâm đẩy, sau đó liếm hôn những giọt nước mắt ướt át của cậu, thân thể cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm, vừa thơm mềm vừa ngọt ngào. Lại thơm lên khóe môi cậu, điều này dường như là an ủi, lại mang chút dịu dàng: "Nói không hối hận mà, bảo bối hư nói không giữ lời là phải bị phạt đó nhé."

Thiếu niên không được an ủi, nghe thấy "trừng phạt" liền bất an sợ hãi, muốn tránh khỏi nụ hôn của Cố Tư Nhàn đang cạy mở hàm răng cậu.

Cái lưỡi non mềm mà nhạy cảm chỉ có thể hoảng hốt trốn tránh, nhưng cũng giống như cái vật to lớn đang quậy phá trong cơ thể cậu, làm cách nào cũng không thể thoát ra, chỉ có thể bị buộc phải vướng víu.

Đặc biệt là khi Cố Tư Nhàn nhẹ nhàng rút ra hơn phân nửa, chuẩn bị cạy mở hoa khang nhạy cảm của cậu, thiếu niên liền bỗng nhiên trợn tròn đôi mắt ướt át, bắt đầu đột ngột kẹp chặt, điên cuồng vặn vẹo mông muốn bỏ chạy. Cậu tránh khỏi môi của Cố Tư Nhàn, khóc lóc nói: "Dừng lại, không cần, ông xã đừng thọc chỗ đó được không, khó chịu, bảo bối khó chịu... Đừng phạt bảo bối..."

Cố Tư Nhàn chỉ dịu dàng hôn hôn đôi mắt ướt át của cậu, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ cọ cọ thôi, ngoan, không đi vào đâu."

Hai tay lại lén lút luồn qua đùi thiếu niên, ôm lấy đùi nâng cả người thiếu niên lên, làm cự vật hơi rút ra một chút, nhưng quy đầu to lớn như trứng ngỗng lại yên lặng không một tiếng động, cực kỳ ác liệt nhắm thẳng vào hoa khang.

Tư thế này, khiến trọng tâm của thiếu niên hoàn toàn dồn vào côn thịt nặng trĩu kia, chỉ cần Cố Tư Nhàn hơi buông lỏng tay...

Thiếu niên ngây thơ, không hiểu tâm tư hiểm độc của đàn ông, chỉ cảm thấy Cố Tư Nhàn đã rút cái vật to lớn kia ra, cho rằng Cố Tư Nhàn thật sự yêu thương mình. Khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười ngây thơ biết ơn, có chút ngây ngô quyến luyến gọi: "Ông xã..."

Vì thế người đàn ông dịu dàng hôn hôn cậu: "Ừm, bảo bối."

Cái vẻ ngây thơ đáng thương.

Tiếng nói vừa dứt, anh liền buông tay.

Cố Tư Nhàn chỉ thấy đồng tử thiếu niên kịch liệt co rút lại, còn chưa kịp phát ra tiếng khóc rống thê thảm, đã bị Cố Tư Nhàn hôn lên môi, nuốt xuống cả nỗi đau đớn lẫn khoái lạc.

Mà anh cũng cảm nhận được côn thịt to lớn của mình, bỗng nhiên đâm xuyên vào hoa  non mềm mang đến khoái cảm tột đỉnh.

Quá non, quá nhỏ, thật chặt, thật nóng, mùi hương từ khóa Hương bùng phát, Cố Tư Nhàn trong nháy mắt đỏ mắt, ghì chặt eo thiếu niên, eo bụng phát lực, phanh phanh phanh như máy đóng cọc bắt đầu đâm thúc.

Thiếu niên điên cuồng vặn vẹo mông và eo, khóc đến đỏ cả mắt, tứ chi loạn xạ, bàn tay tái nhợt lung tung túm lấy chăn, như bắt được cọng rơm cứu mạng. Nhưng mà cậu càng động, hoa khang nhỏ bé kia lại càng nuốt sâu cái vật to lớn kia vào.

Mỗi khi Cố Tư Nhàn rút ra một chút, dường như lại kéo cả hoa khang ra theo. Hoa khang non mềm, khác với chủ nhân, luôn quấn quýt chặt chẽ.

Trong không khí, mùi hương nồng đậm, chứa đựng cả đau khổ và khoái lạc dường như khiến người ta trầm luân.

"Cứu mạng, cứu mạng... Ông xã, chồng ơi đừng đâm nữa, chồng ơi anh đừng động được không, em khó chịu quá, bảo bối khó chịu quá, a, a..."

"Thả lỏng chút đi, bảo bối." Cố Tư Nhàn chỉ dùng sức đâm đẩy, hung hăng nhét mình vào hoa khang non mềm kia. Nửa cái vật to lớn của anh vẫn còn ở ngoài mông. Anh dịu dàng nói: "Bảo bối, chúng ta cố gắng đâm sâu hoa khang nhỏ của em thêm chút nữa được không, nó giờ nông quá, ông xã không thoải mái."

"Không... Không được..."

Đâm sâu hơn nữa sao? Đã đủ sâu, đủ đau rồi, còn muốn sâu đến mức nào nữa? Sâu đến dạ dày sao, hay muốn sâu đến trong đầu luôn?

"Bảo bối nghe lời không?"

"........"

"Ngoan ngoãn, đừng vặn mông, ngoan ngoãn ngậm chặt dương vật của ông xã nhé..."

.......

"Ông xã đừng bắn, đừng bắn, bảo bối khó chịu quá, khó chịu quá... A..."

"Ngoan, nhịn một chút được không? Hoa khang nhỏ quá, bảo bối đồng ý cho ông xã làm lớn hơn một chút, bảo bối quên rồi sao?"

"Nếu không cố gắng, lỗ thịt của bảo bối mềm mại như vậy, không có ông xã giúp đỡ nới rộng một chút, chỉ biết càng ngày càng mềm càng ngày càng nhỏ, không lớn lên được thì làm sao bây giờ."

"Phải ngậm chặt, phải phình lên mới được. Mấy ngày không đâm bảo bối, hoa khang của em lại nhỏ rồi."

"Ông xã không chỉ muốn bắn, mà còn muốn bắn nhiều hơn, đầy tràn. Về sau còn phải cho hoa khang bảo bối nhét hạt châu, mỗi ngày ngậm để nới rộng, được không?"

Thiếu niên không nghe lọt những lời răn dạy dịu dàng của anh, chỉ điên cuồng vặn vẹo mông, muốn tránh né thứ làm mình đau khổ. Nhưng căn bản không thể ngừng lại một khắc nào, tinh dịch cuồn cuộn không ngừng, như cột nước cao áp bắn vào hoa khang đã gần như sưng lên vì bị đâm thọc, trở nên vô cùng nhạy cảm.

Cậu cảm thấy rất căng trướng, rất đau khổ, bụng như muốn bị bắn lớn lên.

.......

"Tự mình ôm đùi ngồi thẳng dậy, banh lỗ thịt ra cho lão công xem."

Thiếu niên khóc đỏ mắt, trên mặt đầy nước mắt, nhưng vẫn run rẩy lê thân thể mệt mỏi, bàn tay tái nhợt gầy yếu ôm lấy chân mình, ngồi trên giường, run rẩy để lộ ra lỗ đít tràn đầy chất lỏng màu trắng, suy nhược và bất lực cho Cố Tư Nhàn xem. Mặc dù thiếu niên có giãy giụa không muốn đến mấy, Cố Tư Nhàn cũng sẽ bắn đầy hoa khang.

Hơn một nửa tinh dịch khóa trong hoa khang nhỏ bé, bắn đến thiếu niên khóc thành mèo con, cảm giác đã không thể nhét thêm được nữa, anh mới lùi lại một chút, tiếp tục bắn ở bên ngoài hoa khang. Hoa khang bị bắn đến run rẩy, thiếu niên cũng không chịu nổi dường như điên cuồng giãy giụa, chỉ là bị thân thể cao lớn của Cố Tư Nhàn ép chặt dưới thân, căn bản không có chỗ trốn, hai chân đá loạn xạ, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Hiện tại, lỗ thịt kia bị đâm đến lật ra ngoài, không thể giữ được tinh dịch bên ngoài hoa khang, vì thế từ cái lỗ sưng đỏ kia, từ từ mà bất lực tràn ra chất lỏng trắng sữa.

Giống như một đóa hoa non mềm yếu ớt, bị người buộc phun ra mật ngọt thơm lừng, câu dẫn người.

Cố Tư Nhàn lại cương cứng lên.

Vì thế anh ghé sát lại hôn nước mắt của thiếu niên, gậy thịt to lớn cọ cọ. Với tư thế thiếu niên ôm đùi để lộ, anh trực tiếp dứt khoát nhét vật to lớn vào.

Thiếu niên run rẩy một chút.

Chỉ là lần này, anh đã thỏa mãn dục vọng trên người thiếu niên rồi, lần này có lý trí, rất chậm rất chậm, cốt ý là để khơi gợi tình dục được anh kích thích trong thiếu niên.

Cơ thể tươi mới được dạy dỗ thành thục, một khi tình dục dâng lên, sẽ như nghiện mà ỷ lại vào anh như vậy.

Cơ thể thiếu niên quả nhiên phảng phất ra màu hồng nhạt, mùi hương tản ra khắp nơi. Cậu bất lực quấn chân lên vòng eo thon chắc của người đàn ông, khóc lóc nói: "Khó, khó chịu... Hôn hôn em, hôn hôn em..."

Cố Tư Nhàn "ừ" một tiếng, không muốn làm khó bé giả ngốc đáng thương, chỉ rất dịu dàng thỉnh cầu: "Bảo bối nói một câu yêu anh, được không."

Thiếu niên bị ngọn lửa dục cầu bất mãn hành hạ, tái nhợt nói: "Yêu anh, yêu anh..."

Cố Tư Nhàn: "Hạ Tri yêu Cố Tư Nhàn."

"Hạ Tri... yêu, yêu... Cố Tư Nhàn..."

"Bảo bối thật ngoan." Cố Tư Nhàn vì thế hôn hôn cậu, bàn tay to lớn sờ lên vật nhỏ của thiếu niên: "Chờ lát nữa thưởng bảo bối bắn một lần nhé, nhưng mà trước đó..."

"A!!!"

Thiếu niên lại lần nữa đau khổ ôm bụng, cơ thể cuộn tròn như con tôm. Cố Tư Nhàn lại đâm xuyên hoa khang đã căng đầy, đẩy quy đầu lớn bằng trứng ngỗng của mình vào!

Cậu không kiểm soát được cảm giác bụng căng đầy chèn ép mà khóc thành tiếng, nhưng lại không biết mình làm sao vậy, chỉ bất lực vặn vẹo mông trắng nõn nói: "Bảo bối, bảo bối sẽ bệnh mất... Đừng làm bảo bối nữa... Bảo bối sẽ bị bệnh, khó chịu quá, khó chịu quá..."

Cố Tư Nhàn gần như bị sự đáng yêu của thiếu niên làm cho khựng lại. Anh giả vờ ngạc nhiên nói: "Bị bệnh? Sao lại bị bệnh được chứ?"

Chân thiếu niên mềm nhũn, Cố Tư Nhàn tùy ý đâm hai cái, rồi nhét gậy thịt to lớn của mình vào bên trong thiếu niên. Cứ thế, anh bế thiếu niên từ trên giường lên, đặt sang một chiếc ghế tạo hình kỳ lạ. Anh đứng dậy nhưng không nỡ rút vật của mình ra, tay tùy ý vuốt ve cự vật thô lớn dính đầy hỗn hợp chất lỏng của mình, thờ ơ nói: "Bị bệnh thì phải đi bác sĩ chứ. Bảo bối khó chịu ở đâu? Nói cho bác sĩ Cố nghe xem nào."

Thiếu niên ôm lấy bụng dưới, khóc lóc nói: "Bụng, bụng khó chịu quá, căng quá... Bác sĩ, bác sĩ..."

Khái niệm về bác sĩ của cậu còn nông cạn, Cố Tư Nhàn nói sao thì chính là vậy.

Cố Tư Nhàn có ý xấu ấn ấn vào chỗ hoa khang bị bắn đến phồng lên của cậu: "Là chỗ này căng sao?"

Hạ Tri cả người chợt run rẩy một chút, khóc lóc nói: "Là, là... Huhuhu..."

"Ôi trời, có vẻ hơi nghiêm trọng đó, vậy thì phải tiêm mới được." Đáy mắt Cố Tư Nhàn ngập ý cười: "Lại đây, nằm sấp xuống, chu mông lên, bác sĩ Cố chích cho bảo bối nhé."

Thiếu niên mông lung nhìn anh, có chút kháng cự: "Chích... Đau..."

Thần sắc Cố Tư Nhàn chợt lạnh đi: "Bảo bối không nghe lời bác sĩ sao?"

Thiếu niên run rẩy một chút, ngoan ngoãn cúi người nằm sấp trên ghế. Cậu cả người vô lực, bò lê với vòng eo mềm nhũn, rồi thấy Cố Tư Nhàn ấn một cái nút.

Chiếc ghế này lập tức bắn ra những cái cùm sắt, cố định tứ chi thiếu niên, đặt cậu cố định vào tư thế chu mông về phía Cố Tư Nhàn.

Thiếu niên theo bản năng giãy giụa, nhưng không có tác dụng. Cậu sợ hãi nức nở.

Cố Tư Nhàn vuốt ve cặp mông trắng nõn non mềm của thiếu niên, vỗ nhẹ một cái liền để lại vết lòng bàn tay phấn hồng. Bàn tay to lớn vuốt ve, trêu đùa, thỉnh thoảng khẽ khều cái vách thịt lật ra ngoài, rồi lại dùng sức đánh một cái, làn da non mềm kia liền hằn lên vết bầm tím.

Anh tùy ý đánh vài cái, thiếu niên liền không chịu nổi, khóc lóc kêu: "Đừng đánh, đừng đánh..."

Đáng thương mà đáng yêu.

Cố Tư Nhàn dừng lại một chút, dịu dàng dỗ dành: "Lát nữa phải tiêm, gây tê cho bảo bối đó. Không đánh hai cái cho tê rần, lát nữa sẽ đau đấy."

Đương nhiên là đang lừa người.

Thiếu niên lại tin, ngập ngừng nói: "Thật, thật sao?"

Cố Tư Nhàn cứng người, khó nhịn liếm liếm răng: "Thật đó."

Thiếu niên vì thế như cam chịu số phận, nhỏ giọng rụt rè nói: "Vậy, vậy anh đánh đi..."

Cảm giác căng trướng khó chịu quá, thiếu niên chỉ muốn thoát khỏi nó.

Thế là cậu bất an chu mông lên, căng chặt làn da, chờ cái đánh rơi xuống, nhưng rất lâu vẫn không thấy.

Thiếu niên chợt nảy sinh hy vọng, nghĩ, có lẽ bác sĩ sẽ không đánh mông.......

Thế là thiếu niên lặng lẽ thả lỏng người.

Đúng lúc này ——

"Bốp!"

Một cái tát tàn nhẫn giáng xuống!

"A!!" Thiếu niên giật mình như bị điện giật, phát ra một tiếng hét thảm thiết, mông bất lực vặn vẹo một chút, cả người gần như muốn nhảy dựng lên.

Ngay sau đó là những cái tát liên tục, bàn tay to rộng đánh bốp bốp, tới tới lui lui vỗ vào cặp đào trắng nõn, đánh cho cái mông non mềm như bánh bao bột ủ kia gần như đỏ bừng nóng rát.

Đợi đến khi thiếu niên gần như không còn cảm giác đau ở mông, cậu mới nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của người đàn ông: "Được rồi, có thể tiêm chữa bệnh cho bảo bối rồi."

"Để anh xem xem phải đâm kim vào đâu của bảo bối thì bảo bối mới không đau nhé."

Thiếu niên khóc đến mặt đầy nước mắt, cứ nấc cụt liên hồi. Cậu cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh, hơi tròn đang di chuyển trên mông mình, dường như là cồn bác sĩ bôi cho cậu trước khi tiêm......

Trong lòng thiếu niên dâng lên sự bàng hoàng, cùng một chút vui sướng ngây thơ, cho rằng tiêm xong mũi này, cuối cùng sẽ được giải thoát khỏi địa ngục đau đớn và căng trướng này. Nhưng rồi cậu cảm giác vật đó  trượt đến lỗ thịt nhạy cảm và đau nhức do bị đâm  thô bạo lúc nãy, hiện tại vẫn còn nhạy cảm phát đau ——

"Chỗ này sao lại có một cái lỗ kim? To quá, thịt còn lòi ra nữa, còn có cả thứ màu trắng, trước đây từng bị cắm vào rồi sao?"

Thiếu niên nghe thấy tiếng "phụt" một cái ——

Giọng người đàn ông nhã nhặn, không nhanh không chậm: "Tuy nhiên —— cái ống tiêm lớn để chữa bệnh, cắm vào vừa vặn đấy."

Thiếu niên cuối cùng cũng ý thức được mình bị lừa, cậu sụp đổ khóc òa lên. Cậu quẫy đạp tứ chi đang bị khóa, muốn dùng tay che lấy lỗ thịt: "Không, không phải, không phải lỗ kim, đừng cắm, đừng cắm!..."

Đáp lại cậu là tiếng giã bạch bạch bạch như máy đóng cọc của người đàn ông, ổn định, liên tục, mạnh mẽ và không chừa một đường sống nào.

Cặp mông sưng tấy của cậu bị tinh hoàn và bụng dưới của người đàn ông va chạm mạnh mẽ, lại dâng lên nỗi đau đớn khó nhịn. Chất lỏng trong lỗ đít cũng vì động tác của người đàn ông mà phát ra tiếng "bạch bạch bạch". Mỗi lần như cố ý vậy, gậy thịt lại cọ qua điểm mẫn cảm sưng đỏ đang nhô ra, mang đến cho thiếu niên cảm giác vừa sướng rơn vừa đau khổ.

Thiếu niên đã tê dại vì bị cố định ở tư thế chu mông, Cố Tư Nhàn liền ấn nút, đổi thành nằm ngửa, đùi bị ép đặt lên vai, mông và huyệt ưỡn lên hướng về phía người đàn ông, để anh tiện tiếp tục cắm. Cậu giống như một món đồ chơi bị tùy ý sử dụng, ngay cả trốn cũng không có chỗ để trốn.

Khi chạm đến tuyến tiền liệt, cơ thể thiếu niên liền cao trào.

Không biết đã làm bao lâu, thiếu niên gần như muốn chết lặng. Đột nhiên cảm giác vật to lớn kia bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu bành trướng trong cơ thể cậu. Thế là vật đó từ từ lùi lại, trong sự run rẩy sợ hãi, thiếu niên suy đoán lung tung, quả nhiên nó dừng lại ở ngay lỗ đít——

Cuối cùng người đàn ông dịu dàng nói: "Được rồi bảo bối, ông xã phải dùng ống tiêm lớn để bắn thuốc vào chỗ đau rồi. Chỗ đau rất sâu, cho nên phải cắm vào, đừng lộn xộn ——"

Thiếu niên điên cuồng giãy giụa, kêu khóc nói: "Không, đừng, không cần, đã đầy rồi, không thể bắn nữa..."

Cố Tư Nhàn đè chặt eo thiếu niên đang vặn vẹo, kiên nhẫn vuốt ve lỗ thịt, tàn nhẫn xoa bóp cái chỗ nhạy cảm đó, ngữ khí dịu dàng: "Bảo bối, phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nhé."

Sau đó, thọc toàn bộ vào!

"A ——"

Thiếu niên trợn trắng cả mắt.

Quy đầu bành trướng như trở về cố hương, liếm láp từng tấc đất non mềm trong lỗ đít mềm mại giữa dòng tinh dịch nồng đậm. Sau đó lại một lần nữa run rẩy, kịch liệt bắn ra càng nhiều——

_________________

【 Lời tác giả: 】

Xem cái tiêu đề mà mặt đỏ tai hồng. 

Rõ ràng là đang ở chợ hoa. 

????????????????

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro