79.

Quả Chu Tước... quả Chu Tước?

Hạ Tri bỗng nhiên nhớ lại, hình như cậu thật sự... vô tình đã ăn một viên trái cây màu đỏ.

Có phải là viên trái cây mà bà ngoại đã lấy từ bàn cúng Chu Tước không?

Đúng rồi, cậu ăn trái cây, hình như liền bắt đầu gặp những cơn ác mộng có đàn ông hôn cậu, liếm cậu, nói cậu thơm. Sau đó, sau đó cậu hình như có chút ốm đi, đi học... mọi thứ liền thay đổi...

Hạ Tri ngơ ngẩn một lúc lâu, bỗng nhiên tan vỡ mà giãy giụa: "Anh nói hươu nói vượn!! Anh đừng nói nữa!! Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe ——"

Thấu cốt hương trong không khí trở nên sắc bén mà như hỏng mất.

Nhưng Cố Tư Nhàn vẫn tàn nhẫn, như thể đang trả thù những lời nói hùng hồn trước đó của thiếu niên ——

"Cho dù cậu có nỗ lực rèn luyện đến mấy, cũng vô ích. Cơ thể cậu sẽ ngày càng gầy yếu, cậu sẽ mất đi sức lực, mất đi khả năng tự mình sinh tồn, từ chim ưng trắng bay lượn chân trời, biến thành chim hoàng yến không thể bay."

"Cậu chỉ có thể được người khác nuôi dưỡng, nếu không sẽ không sống nổi."

"Cậu không cần phải làm gì cả, vì cậu chẳng làm được gì."

Anh nói từng câu, từng chữ như những cái đinh, đóng xuống lời tiên tri khủng khiếp cho số phận của Hạ Tri.

Nhưng ngay sau đó, giọng Cố Tư Nhàn dịu dàng lên, hạ thân đâm mạnh vào lỗ thịt non mềm của thiếu niên ——

"Nhưng không sao cả, đừng lo lắng, ve con... Cậu sẽ nhận được tình yêu và sự bảo vệ của tôi."

"Đương nhiên." Cố Tư Nhàn hôn cậu một cách thân mật: "Tôi sẽ đối xử tốt, vĩnh viễn trông nom cậu. Tôi sẽ là người giám hộ cả đời này của cậu. Cậu có tình yêu của một mình tôi, như vậy là đủ rồi, ve con."

Hạ Tri lắc mông, tiếng khóc nghẹn ngào: "Cút, cút đi, anh cút đi, anh mẹ nó biết cái gì là yêu, đừng đánh rắm..."

Đáp lại là Cố Tư Nhàn thô bạo đâm sâu vào cái lỗ non nớt của cậu, một hình phạt tình dục không ngừng nghỉ.

Cậu hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng lại bị dây xích kéo trở lại, một lần nữa ngã vật xuống giường, bị Cố Tư Nhàn tùy ý đâm đến tận sâu bên trong —— thật giống như cậu giãy giụa không thoát, cả đời chỉ có thể trên giường làm người bị cấm luyến, bị người khác tùy ý sủng ái, gần như tuyệt vọng.

Thiếu niên không kìm được đau đớn mà bật khóc thành tiếng, như một con chim ưng bị cắt mất cánh, đau đến mức quả thực muốn chết: "Cứu mạng, cứu mạng... Cứu mạng!!!"

Cố Tư Nhàn lạnh nhạt nói: "Cậu là của tôi, ve con, chỉ có tôi mới có thể cứu cậu."

"Tôi vốn dĩ muốn cậu vô ưu vô lo hơn một chút, chuyện này không định nói cho cậu."

"Nếu cậu ngoan một chút, không phải cứ mãi nghĩ đến việc chạy trốn... Cậu liền có thể cả đời, ngây thơ vô tội mà ở trong tường cao, cả ngày nghĩ chút chuyện viển vông cũng không sao cả, tôi sẽ luôn chiều chuộng cậu, bảo vệ cậu."

Anh như thể cũng bị thứ gì đó bức bách, ngữ khí cuối cùng không còn dịu dàng thong dong, mà lộ ra một tia yếu ớt bất lực nhiễm đầy đau khổ tuyệt vọng: "Ve con, tôi không hiểu, cậu có thể dạy tôi, nhưng cậu chỉ biết ép tôi."

Khóe mắt thiếu niên rơi xuống những giọt nước mắt nóng bỏng, cuối cùng cũng sinh ra hận ý: "Tôi ép anh... Đó là tôi sai sao? Ngàn sai vạn sai đều là tôi sai sao? Tôi mẹ nó còn phải dạy một con chó điên suýt cắn chết tôi cách liếm tôi sao! Tôi ngại dơ! Dơ!! Cút ngay, cút ngay!!"

Đến cuối cùng, gần như tê tâm liệt phế.

Tại sao...

Bà ngoại thành kính như vậy...

Thần minh Chu Tước... Tại sao lại... lại nguyền rủa cậu như vậy!!

Tại sao muốn cậu mất đi tất cả, muốn cậu trở thành kẻ vô lực gầy yếu, bị đàn ông nhốt lại như một con chó cái...

Thấu cốt hương trong không khí điên cuồng giãy giụa, chạy trốn, mang theo một nỗi tuyệt vọng và lạnh lẽo.

Mà Cố Tư Nhàn chỉ kéo cậu lên, mặc kệ xiềng xích kêu leng keng, chỉ lo hôn cậu, hôn đến khi cậu không thể nói ra những lời khó nghe nữa, những lời khiến anh tan nát cõi lòng.

.....

Cố Tư Nhàn lại đè ép thiếu niên lăn lộn vài ngày.

Cả hoa khang và lỗ thịt đều sưng tấy, cũng không ngừng lại.

Nếu thiếu niên điên cuồng chửi rủa, anh liền hôn cậu, hôn đến khi cổ họng non mềm sưng lên, không nói được lời khó nghe nữa, chỉ biết bất lực "a a a", giống như một bé câm đáng thương.

Khóa Hương Gia và túi thơm cũng không thay đổi, trong không khí luôn tràn ngập tuyệt vọng, đau khổ, giãy giụa điên cuồng muốn trốn thoát nhưng bất lực.

Mà khi đau khổ đến tột cùng, Hạ Tri sẽ cắn mạnh vào vai Cố Tư Nhàn, cố gắng dùng sức để xé rách một miếng thịt.

Thế nhưng lực cắn yếu ớt hiện giờ, chỉ có thể để lại trên làn da vai Cố Tư Nhàn một dấu răng ám muội, mang theo vệt nước thơm ngọt.

"Tôi rất thích dấu vết mà bảo bối để lại cho tôi." Cố Tư Nhàn như thể lười không che giấu gì nữa, cười nhẹ, liếm đi vệt nước mắt mang theo mùi hương ở khóe mắt thiếu niên, ám muội mà dịu dàng nói: "Bảo bối cắn thêm hai miếng nữa đi, tôi rất thích."

Thiếu niên dùng giọng nói nghẹn ngào chỉ còn tiếng thở dốc, tan vỡ nói: "Cút, chó điên!! Cút!"

*

Hạ Tri bị đụ đến ngất đi, hôn mê hai ngày.

Khi tỉnh lại.

Cố Tư Nhàn yên lặng khoác kimono đang đọc sách, đèn tường đã sáng.

Hạ Tri nằm trên giường, bất động, chỉ ngơ ngẩn nhìn hoa văn trên giường, rất lâu sau mới hoàn hồn.

Cậu nghĩ đến lời Cố Tư Nhàn nói, gần như muộn màng, lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị của sự thống khổ.

Bởi vì cậu biết, lời Cố Tư Nhàn nói, rất có thể là thật.

Khi cậu đến Cố gia, rất nhiều hộ công chăm sóc cậu, ban đầu rất bình thường, nhưng ba ngày sau, đều trở nên biến thái.

Hạ Lan Sinh cũng vậy, ba ngày thôi.

Họ ban đầu đều rất bình thường, nhưng chỉ ở bên cậu ba ngày, trong mắt họ đã nảy sinh những dục vọng khủng khiếp, dâm tà, tham lam đối với cậu.

Cố Tư Nhàn nói không sai, chạy trốn cũng vô ích, chỉ có thể là trong phạm vi hoạt động đã được quy định, từ một lồng sắt, nhảy sang một lồng sắt khác, hoặc là tốt hơn một chút, hoặc là tệ hơn.

Điều này quá thống khổ, cảm giác thật giống như một người lao động công sở rầm rộ bán mình cho tư bản đi làm nghề tự do, kết quả vừa mới vào nghề ba ngày đã gặp đại thanh trừng của ngành, tất cả đều thảm bại.

Sau đó nhìn vào túi còn không có tiền tiết kiệm.

Áp lực lớn đến mức quả thực khiến người ta muốn nhảy lầu tự sát, kết thúc tất cả với cái thế giới ngu ngốc và đáng ghét này.

......

Nhưng có nên ở lại không, ở lại cái lồng sắt này, mặc Cố Tư Nhànlàm thịt?

Thế thì mẹ nó vẫn là nhảy sang lồng sắt khác đi thôi, tìm một cái, tìm một cái... ngoan ngoãn hơn chút, không điên rồ như vậy...?

Nhưng tính ngẫu nhiên hơi lớn à...

Hạ Tri nghĩ đến tên ảo thuật gia khủng khiếp kia, cả người run rẩy, rối rắm nắm chặt ngón tay.

Hai bên này đều gây hại, nhưng Cố gia lại có vẻ nhẹ hơn, so sánh như vậy, tường cao dường như cũng không khó chấp nhận đến thế...

Đụ má, không được, trời không tuyệt đường người! Thật sự hỏng mất , cậu có thể lên núi lớn làm người rừng không!

... A nhưng cuộc sống này cũng quá nát đi!!!

Hạ Tri quả thực muốn chửi rủa.

Thần minh có phải là ghi hận cậu khi còn nhỏ nói Chu Tước không đẹp bằng phượng hoàng nên mới nguyền rủa cậu không!! Cái tâm tâm địa này cũng quá độc ác đi?! So với cái người mẹ nó Cố Tư Nhàn còn độc hơn!! Đó là lời cậu nói khi còn mặc quần thủng đáy mà! Là lúc cùng nói đùa với mẹ, cậu mới nhớ lại mình đã nói!

Đồng ngôn vô kỵ*, Thần Chu Tước ông tại sao lại làm thật chứ!

(*Lời trẻ con nói không kiêng nể gì)

Má nó, hóa ra không chỉ thế giới mạng, thế giới thật cũng nát bét!

Hạ Tri sờ sờ cổ.

Khóa Hương Gia vẫn còn, xiềng xích đã được tháo ra.

Mắt cá chân quấn băng gạc, vết trầy xước do thuốc gây tê vẫn chưa lành hẳn.

Cố Tư Nhàn như thể chắc chắn cậu sẽ nghĩ thông suốt, có một vẻ ung dung tự tại.

......

Thiếu niên dường như uể oải hẳn đi.

Cố Tư Nhàn không biết lần này thiếu niên sẽ uể oải bao nhiêu ngày, anh bất động thanh sắc, nhưng âm thầm quan sát rất lâu.

Anh đương nhiên biết, việc nói ra sự thật về thấu cốt hương cho Hạ Tri, đối với Hạ Tri mà nói, không nghi ngờ gì là một đòn giáng cực lớn.

Nhưng Cố Tư Nhàn cũng không hối hận.

Đã quá khao khát thế giới phồn hoa bên ngoài, mới sinh ra ảo tưởng ngây thơ như vậy, vậy thì hãy nói rõ cho cậu biết, thế giới bên ngoài tàn khốc với cậu như thế nào.

Tường cao đã là lao ngục giam cầm cậu, cũng là tháp cao bảo vệ cậu.

Không vui vẻ chỉ là một khoảng thời gian, anh tin tưởng với sự thông minh của Hạ Tri, sớm hay muộn cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng.

Mà sau đó, Cố Tư Nhàn thay túi thơm mới cho Hạ Tri cũng không còn mập mờ, mà là quang minh chính đại.

Hạ Tri nhìn sang, anh liền dịu dàng giải thích.

"Khóa Hương Gia đối với thấu cốt hương của em chỉ có thể duy trì hiệu lực tối đa hai ngày, hai ngày sau liền phải thay túi thơm mới, bảo bối."

"Nếu cảm xúc kích động hoặc dính nước, hai ngày có lẽ còn rất khó duy trì."

Sắc mặt thiếu niên lại càng tái nhợt và khó coi hơn.

Cậu dời ánh mắt đi, không nhìn Cố Tư Nhàn, kẻ biến thái nhìn như dịu dàng nhưng thật ra từng khoảnh khắc đều điên cuồng cảnh cáo cậu đừng chạy loạn.

Cậu không dám phản kháng, cũng không dám chửi rủa, cậu sợ chọc giận Cố Tư Nhàn, đối phương lại như lần trước điên cuồng làm với cậu một trận, hoặc tệ hơn nữa, biến cậu thành thằng ngốc.

Hạ Tri không muốn lại biến thành như vậy, cậu sợ Cố Tư Nhàn đến chết.

Cố Tư Nhàn trong lòng biết rõ, nhưng vẫn giữ vẻ bất động thanh sắc.

Cố Tư Nhàn cũng sẽ đưa thiếu niên ra khỏi tường cao, đi dạo trong Cố gia, nhưng không còn dẫn cậu tham gia yến tiệc nữa.

Thỉnh thoảng cũng sẽ dẫn cậu ra ngoài giải sầu, chỉ là bảo tiêu trong ba tầng ngoài ba tầng, không còn tạo cơ hội để cậu trốn thoát trong thế giới hai người như lần đầu ra ngoài.

Hơn nữa Hạ Tri cũng không ngốc, chiếc vòng tay mới đeo, cậu thấy Cố Tư Nhàn hơi chỉnh sửa một chút thiết lập, mới dẫn cậu ra ngoài.

Trong lòng cậu khó chịu và rối bời, nghĩ đến cái khóa Hương Gia đã khiến cậu vồ ếch một cú đau điếng. Cuối cùng, cậu không dám coi thường bất cứ thứ gì Cố Tư Nhàn đeo lên người mình nữa. Rốt cuộc, cậu vẫn hỏi: "Cái vòng tay này là gì?"

Cố Tư Nhàn liếc cậu một cái, dịu dàng giải thích: "Nếu không giải trừ hạn chế phạm vi ở Cố gia, khi ra khỏi Cố gia nó sẽ giật điện bảo bối."

Bàn tay Hạ Tri đang bị Cố Tư Nhàn nắm khẽ run lên, sau một lúc lâu, cậu quay đầu, cơ thể gần như run rẩy.

... Kẻ điên!! Kẻ điên!!

Hạ Tri gần như tan vỡ mà nghĩ, Cố Tư Nhàn là kẻ điên chết tiệt!

Cố Tư Nhàn lại như thể có thể đoán được thiếu niên đang nghĩ gì, không nhanh không chậm nói: "Bảo bối muốn chạy trốn thì nên nghĩ đến hậu quả chứ."

Anh dừng lại một chút, giọng nói hơi trầm thấp xuống: "...Nếu bảo bối không phải cứ mãi muốn chạy, thì cũng có thể không có bất cứ chuyện gì."

Thiếu niên cắn môi, trông rất nhẫn nhịn đến tột cùng. Cố Tư Nhàn vươn tay, nhẹ nhàng đẩy hàm răng đang cắn môi của cậu ra, giọng nói dịu dàng: "Đừng cắn... Nếu chảy máu, mùi hương tràn ra, thì phải đợi vết thương lành mới ra ngoài được."

Thiếu niên cuối cùng không chịu nổi, cậu bỗng nhiên rút tay mình ra khỏi tay Cố Tư Nhàn. Cố Tư Nhàn nhất thời không đề phòng, quả nhiên thật sự bị cậu rút ra.

"Anh mẹ nó đừng động vào tôi!! Ghê tởm! Ghê tởm chết đi được!"

Thiếu niên như thể tan vỡ, quay người liền chạy xuống chân núi.

Cố Tư Nhàn yên lặng nhìn, không nhanh không chậm theo sau.

Hạ Tri chưa chạy đến chân núi đã bị người ngăn lại. Hiển nhiên, dựa trên bài học lần trước, Cố Tư Nhàn hiện tại cũng đã bố trí người canh gác dưới chân núi.

Hai tên bảo tiêu cao lớn cầm súng gây mê, ép cậu lùi hai bước, lạnh lùng nhìn cậu: "Hương chủ, xin hãy cùng gia chủ xuống núi."

Thiếu niên ngã ngồi trên bậc thang núi, trừng mắt nhìn hai người kia, tức giận đến run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro