93. Chapter 9
Hạ Tri đột ngột rùng mình, trong khoảnh khắc cảm thấy một sự ghê tởm không thể diễn tả.
Không phải ghê tởm Cao Tụng Hàn, mà chỉ là nghĩ đến chuyện này, cậu đã cảm thấy ghê tởm, sởn gai ốc, buồn nôn và sợ hãi.
Cậu đã thoát khỏi sự kiểm soát của Cố Tư Nhàn, rời bỏ đất nước mình sinh ra và lớn lên, thậm chí không tiếc dùng cái chết giả, chấp nhận nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh của cha mẹ, một mình cô độc đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, khó khăn học ngôn ngữ và văn hóa của họ. Tất cả chỉ để thoát khỏi Cố Tư Nhàn, để thoát khỏi cái nhà tù ở khắp mọi nơi, và để có được một cuộc sống cho chính mình.
Cậu phải uống thuốc liên tục mỗi tháng, mỗi ngày đều phải nói một ngôn ngữ mà chỉ khi đi học hay thi cử, nếu không rất khó để cậu nói được một chữ. Cậu đã bất trung bất nghĩa bất hiếu, bỏ nhà bỏ học,chấp nhận hy sinh để tồn tại. Mỗi đêm khuya, nỗi nhớ nhà cô độc khiến cậu muốn khóc, nhưng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong.
Cho nên, bất kể là ai, nếu vì Thấu Cốt Hương mà nảy sinh lòng tham lam, muốn giam cầm cậu, cậu đều sẽ cảm thấy da đầu tê dại, ghê tởm và buồn nôn.
Dựa vào cái gì mà cậu phải hy sinh bản thân để thỏa mãn dục vọng ghê tởm của bọn họ?
Thấu Cốt Hương... Vì sao cậu lại có Thấu Cốt Hương?
Vô số lần trong đêm, cậu mơ thấy mình quay về mùa hè oi ả đó, nơi loại quả màu đỏ tươi kia được đặt ở đó. Hạ Tri đứng tại chỗ, bất lực nhìn thiếu niên ngây thơ, vô tri kia tùy tiện cầm lấy quả, vui vẻ mang đi đông lạnh, rồi sau đó bật quạt và gặm.
Cậu muốn nói: "Không, đừng ăn, đừng, đừng ăn."
Nhưng cậu đứng tại chỗ, không thể nói được bất cứ điều gì, chỉ có thể trong mơ nhìn tất cả lại diễn ra.
Hạ Tri chỉ có thể nỗ lực học tập hơn nữa, nỗ lực nhảy hơn nữa, lấp đầy cuộc sống của mình. Mỗi khi nhìn thấy cơ bụng ẩn hiện trong gương trên cơ thể thiếu niên gầy yếu vì Thấu Cốt Hương, mỗi khi học được một từ mới, cảm giác bơ vơ bất an ở nơi đất khách, bị mọi người dòm ngó, lại tan biến đi một chút.
Từ khoảnh khắc bước lên máy bay, cậu đã thề trên bầu trời vạn dặm.
Cậu muốn quên đi hoàn toàn Hạ Lan Sinh, quên Cố Tư Nhàn. Cậu muốn bước ra khỏi bóng tối, thoát khỏi bất cứ xiềng xích và nhà tù nào mà ai đó đã giăng ra cho cậu, muốn mọc lại đôi cánh kiên cố, dũng cảm sống tiếp.
Những gì không thể đánh bại ta, chỉ khiến ta mạnh mẽ hơn.
Hạ Tri không ngừng lặp lại, nhưng bàn tay nắm lấy thị thực vẫn run rẩy. Cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ về hành vi của Cao Tụng Hàn, ánh mắt của Cao Tụng Hàn. Mặc dù đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, cậu cũng không tìm thấy bất cứ điểm gì vượt quá giới hạn. Tuy nhiên, cậu vẫn như chim sợ cành cong, sợ hãi đến khó chịu.
Hạ Tri nhét đống đồ vật đó trở lại ngăn kéo, sau đó lôi lọ thuốc ở tận sâu bên trong ra, đổ một viên, mặc dù mới hai mươi ngày từ lần uống thuốc trước, nhưng Hạ Tri vẫn nuốt thẳng viên thuốc xuống.
Cậu gần như muốn nhét cả một nắm thuốc để bù đắp sự sợ hãi bị ai đó bắt lấy trong lòng, nhưng nhìn thấy số lượng thuốc có hạn, cuối cùng cũng ngăn chặn được sự bốc đồng vô lý này.
...
Sau khi uống thuốc, không lâu sau, Hạ Tri bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Loại thuốc này còn có tác dụng thư giãn tinh thần. Mỗi lần uống thuốc và tỉnh lại, Hạ Tri sẽ cảm thấy bản thân như đang trôi nổi trong giấc mơ, nhẹ nhàng thanh thoát, những cảm xúc đau khổ và áp lực biến mất đi rất nhiều.
...
Sau khi tỉnh lại, cảm xúc giống như hoang tưởng bị hại đã đỡ hơn rất nhiều.
Hạ Tri nhắm mắt lại, cậu biết mình lại tái phát bệnh.
Hoang tưởng bị hại.
Từ khi biết mình có thứ gọi là Thấu Cốt Hương, và đã từng bị Cố Tư Nhàn cố tình đưa ra nước ngoài, tùy ý vứt bỏ giữa đám đông, rồi lại không nhanh không chậm tìm về.
Từ lúc đó, Hạ Tri bắt đầu sợ hãi người lạ.
Đó là một chút dấu hiệu báo trước của hoang tưởng bị hại.
Yuki phát hiện ra điều này, mới nói những lời đó với cậu.
Nhưng khi đến Mỹ, triệu chứng này vẫn không thể giảm bớt hoàn toàn. Sự ám thị tâm lý tàn khốc mà Cố Tư Nhàn dùng Thấu Cốt Hương khắc lên người cậu, luôn luôn ảnh hưởng đến cậu. Điều đó dẫn đến việc cậu luôn nghi ngờ mình có tỏa ra mùi hương không, lại quá cảnh giác với ánh mắt và hành vi của người lạ, đến nỗi phát triển thành hoang tưởng bị hại mức độ thấp.
Cho nên lúc đầu mới có chút ỷ lại một cách bệnh hoạn vào Cao Tụng Hàn.
Gần đây giao tiếp nhiều, triệu chứng này đã đỡ hơn rất nhiều, sự ỷ lại vào Cao Tụng Hàn cũng giảm đi đáng kể, hoang tưởng bị hại cũng tốt hơn một chút.
Nhưng rõ ràng, hôm nay lại vì ác mộng đêm qua, cùng với câu trả lời một chữ của Cao Tụng Hàn, cảm xúc bất lực và sợ hãi bỗng nhiên bùng nổ, dẫn đến việc cậu lại phản ứng quá mức.
Hạ Tri nhắm mắt lại, cậu biết Cao Tụng Hàn không làm gì cả, huống hồ người ta căn bản không thích cậu, ngay cả làm bạn cũng không quá coi trọng.
Hơn nữa, cậu mới uống thuốc được 20 ngày, cũng không thể nào ngửi thấy Thấu Cốt Hương.
Lý trí nói như vậy, nhưng cảm xúc sợ hãi lại không thể kiểm soát.
Chuyện này không liên quan đến việc Cao Tụng Hàn có thể nhốt cậu lại hay không, chỉ là cậu bị bệnh, không thể kiểm soát cảm xúc, không có cách nào khác.
Hạ Tri vuốt trán, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu mới tỉnh dậy không lâu, tắm xong lại uống thuốc và ngủ tiếp, bây giờ mặt trời lặn về tây, đã là chạng vạng.
Một ngày nữa lại trôi qua một cách lãng phí.
...
Khoa Tâm Thần.
Bác sĩ là một người Mỹ da trắng, tóc vàng, trông rất trẻ. Sau khi hỏi sơ qua tình hình, ông cho cậu làm một vài bài kiểm tra trên giấy, chẩn đoán là hoang tưởng bị hại mức độ thấp, và kê một vài loại thuốc.
"Quả thực có một mức độ hoang tưởng bị hại nhất định, nhưng không quá nghiêm trọng."
"Cậu có thể chọn uống thuốc, cũng có thể chọn không uống," bác sĩ đề nghị, "Nếu chọn uống thuốc liên tục, có thể làm dịu cảm giác sợ hãi của cậu với người lạ, giảm sự mẫn cảm và chú ý quá mức của cậu đối với họ, giúp cậu không còn luôn luôn sợ hãi họ, và sinh ra phản ứng quá mức đối với một vài hành động vô hại của họ. Tuy nhiên, thuốc có thể sẽ gây ra một vài tác dụng phụ tương tự như run rẩy thần kinh, điều này có thể gây một số phiền toái cho cuộc sống hàng ngày của cậu."
Hạ Tri: " ừmmm, không uống thuốc có thể khỏi không..."
Bác sĩ tóc vàng mắt xanh nhún vai: "Cậu có thể thử xem."
Hạ Tri: "..."
Bác sĩ: "Nếu không uống thuốc, thì phải giảm bớt tiếp xúc với những người gây kích thích cho cậu trong cuộc sống hàng ngày. Cậu có thể làm một vài việc để giải quyết những cảm xúc không tốt, nếu cậu có thể viết nhật ký, ghi chép lại cảm xúc của mình để làm tài liệu tham khảo thì sẽ tốt hơn."
"Ngoài ra, nếu cậu đã quyết định bắt đầu uống thuốc, thì không được tùy ý ngừng thuốc nếu không có chỉ định của bác sĩ. Nếu không, có thể gây ra những phản ứng thần kinh xấu như động kinh."
Hạ Tri: "..."
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tri do dự nửa ngày trên đường, cuối cùng vẫn quyết định không uống thuốc.
Mặc dù mắc bệnh mà không uống thuốc là không tốt, nhưng Hạ Tri cũng rất sợ một ngày nào đó quên uống thuốc, kết quả lại biến thành một bệnh nhân động kinh.
Hoang tưởng bị hại chưa trị khỏi, mà động kinh lại tìm đến, thì thật là quá buồn cuồi.
Hạ Tri nghĩ về tình trạng gần đây của mình, tuy biết chứng hoang tưởng bị hại là bệnh lý, nhưng mấy ngày nay cậu cũng cảm thấy bản thân đang dần tốt lên.
Cậu nhìn lọ thuốc, có chút thở dài, nghĩ lời nói của người xưa thật đúng, thuốc là ba phần độc, có thể không uống thì vẫn là không uống thì hơn.
Hạ Tri mang thuốc về, đẩy cửa ra thì lại thấy Cao Tụng Hàn.
Hạ Tri sững sờ một chút, theo bản năng nhìn giờ, mới 3 giờ chiều.
Giờ này, Cao Tụng Hàn thường đi học. Nếu không có tiết, anh sẽ ở thư viện trường học để vẽ bản thiết kế quý giá của mình.
Người đàn ông cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, quần dài màu đen, làm tôn lên dáng người thẳng tắp. Anh không vẽ, mà đang ở phía sau nhà bếp mở, cắt lê.
Con dao sắc bén trong tay anh ổn định như một cây bút vẽ. Quả lê tuyết bị gọt vỏ, rồi được cắt thành những lát mỏng đến trong suốt.
Thấy Hạ Tri trở về, anh nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn lại.
Không hiểu vì sao, Hạ Tri bị ánh mắt đen láy đó lướt qua, lại có một cảm giác tim đập nhanh không tên, còn có chút hoảng sợ.
Hạ Tri biết đó là do tiềm thức của mình vẫn còn sợ hãi.
Sau khi nhận ra quyền lực và khả năng kiểm soát tiềm ẩn của Cao Tụng Hàn đối với mình, sự cảnh giác của cậu với Cao Tụng Hàn đã tăng lên mức tối đa.
Cao Tụng Hàn có ý nghĩ đó hay không thì không quan trọng, điều quan trọng là, nếu anh ta muốn, thì Hạ Tri sẽ không thể chạy thoát.
Hạ Tri có chút bất lực nghĩ, bác sĩ nói cố gắng không tiếp xúc với những nguồn kích thích cảm xúc, Cao Tụng Hàn hẳn là cái lớn nhất trong số đó.
Cao Tụng Hàn dường như không nhận ra sự bất an của Hạ Tri, ánh mắt rơi xuống chiếc túi đựng thuốc trong tay cậu.
Hạ Tri: "À..."
Hạ Tri không muốn Cao Tụng Hàn biết mình có chút vấn đề về tâm thần, cậu giấu thuốc ra sau lưng, giải thích một cách tái nhợt: "... Gần đây trời lạnh, tôi tìm bác sĩ kê ít thuốc cảm cúm."
Sợ Cao Tụng Hàn hỏi thêm, Hạ Tri lập tức nói: "Sao hôm nay anh lại về sớm thế, không có tiết học à?"
Hạ Tri hỏi xong mới nhận ra một cách muộn màng, gần đây Cao Tụng Hàn quả thực đều về rất sớm, mỗi lần cậu về, đều thấy Cao Tụng Hàn ở nhà.
Cao Tụng Hàn dường như cũng không hứng thú với việc cậu có cảm cúm hay không. Anh nhàn nhạt nói: "Giáo sư Smith đã kết thúc tiết học."
Dừng một chút, anh lại không chút để ý nói: "Mùa đông đến, thư viện có chút lạnh."
Hạ Tri "à" lên một tiếng chợt nhận ra, rất đồng tình: "Đúng thế."
"... Ấy, anh đang làm bữa tối à? Anh chờ một chút, để đồ xong tôi sẽ làm."
....
Cao Tụng Hàn nghe thiếu niên chạy lên lầu "đùng đùng đùng".
Anh nhìn chằm chằm những lát lê được cắt thành sợi mỏng, cầm lên, mỏng như cánh ve.
Anh nhìn một lúc, rồi khẽ dùng sức.
Thế là, cánh ve trong tay liền bị bẻ gãy một cách dễ dàng.
Anh cho miếng lát bị gãy vào miệng.
Hương vị của quả lê, lan tỏa vị ngọt nhàn nhạt giữa môi và răng, rồi từng chút một cọ xát với răng, cuối cùng tan nát, trôi xuống bụng.
Anh nghĩ.
Quá ngọt.
Ngọt ngây.
*
Bữa tối vẫn là Hạ Tri làm.
Hạ Tri hiện tại không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, nhiều muối, nên chỉ xào vài món thanh đạm, còn Cao Tụng Hàn hiếm khi xuống bếp, làm món canh lê chưng.
Ban đầu Hạ Tri còn hơi sợ quá ngọt, nhưng sau khi nếm thử cẩn thận, cậu thấy hương vị vừa phải, độ ngọt vừa đủ, không có cho thêm đường, mà vị ngọt tự nhiên của lê lại dường như được lọc đi rất nhiều, không có cái vị ngọt gắt làm cậu cảm thấy đau họng.
Hạ Tri uống một ngụm liền thích, uống hết hai chén, cả những lát lê cũng ăn hết.
Thiếu niên vốn luôn líu lo nói nhiều, hôm nay lại yên tĩnh một cách bất thường, chỉ ăn và uống.
Nhưng Cao Tụng Hàn cũng không quá để tâm.
Bữa ăn diễn ra rất yên tĩnh.
*
Ăn xong bữa tối, trở về phòng, Hạ Tri nhìn lọ thuốc mà bác sĩ đã kê cho mình hôm nay, cuối cùng thở dài, đun nước nóng, và xé bao bì.
Không có cách nào.
Hiện tại cậu nhìn Cao Tụng Hàn... quả thực sẽ có chút sợ hãi, không kiểm soát được.
Cậu bắt đầu không kiểm soát được, gán những cảm xúc sợ hãi mà Cố Tư Nhàn đã gây ra cho cậu lên người Cao Tụng Hàn.
Mặc dù Cao Tụng Hàn chẳng làm gì cả.
Đơn giản là đối phương có quyền và khả năng làm điều đó.
Thực ra cậu nghĩ thế nào cũng không quan trọng, người ta Cao Tụng Hàn cũng chẳng để bụng.
Nhưng Hạ Tri sẽ cảm thấy không thoải mái.
Như vậy đối với Cao Tụng Hàn là quá bất công. Hơn nữa, Cao Tụng Hàn trên thực tế không làm gì tổn thương cậu, lại còn giúp cậu rất nhiều việc.
Về tình về lý, cậu đều không nên xem người ta như hồng thủy mãnh thú.
Hơn nữa, bình thường thì không sao, nhưng nếu mất kiểm soát thì sao?
Bệnh tâm thần không phải là loại bệnh mà chỉ cần nhịn là sẽ không có chuyện gì.
Một khi người ta không kiểm soát được cảm xúc của mình, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Tối hôm đó, cảm xúc sụp đổ, gần như mất kiểm soát, cậu đã nảy sinh ý nghĩ nuốt hết cả một lọ thuốc ức chế Thấu Cốt Hương.
Cũng không loại trừ khả năng vì quá sợ hãi, cậu sẽ nửa đêm cầm dao bếp lặng lẽ đứng ở đầu giường Cao Tụng Hàn.
Hạ Tri bị suy nghĩ của chính mình chọc cười.
Cậu chỉ bị nhẹ, chuyện này không có khả năng xảy ra. Nhưng không hiểu sao, nghĩ đến việc Cao Tụng Hàn vừa mở mắt đã thấy cậu đang diễn truyện kinh dị ở đầu giường...
Nếu cái khuôn mặt mặt lạnh như tiền kia mà xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc nào đó.
Thì vẫn có chút muốn cười.
Ôi, vì sự an toàn của bạn cùng phòng, cậu vẫn nên uống thuốc vậy.
*
Đêm khuya.
Cửa phòng của thiếu niên vốn bị khóa chặt, lại bị nhẹ nhàng đẩy ra, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro