Chương 18
Tạ Thanh Sầm tỉnh lại vào sáng sớm ngày thứ ba.
Lúc anh tỉnh lại, thì hai dương vật của anh vẫn còn cắm thẳng tắp trong huyệt thịt của Dụ Lăng Xuyên, bắn đầy tinh dịch làm căng tròn bụng nhỏ yếu ớt của đối phương. Dụ Lăng Xuyên đã bị làm đến mất ý thức từ lâu, hôn mê ngã vào ngực anh, khóe mắt vẫn còn vương những vệt nước mắt nhạt nhòa.
Sắc mặt của Tạ Thanh Sầm lập tức trắng bệch, tay ôm Dụ Lăng Xuyên bắt đầu run rẩy.
Anh... đã làm gì Tiểu Dụ vậy...
Anh siết chặt lòng bàn tay, ký ức trong đầu chợt ùa về. Về những chuyện xảy ra hai ngày qua, anh cơ bản không nhớ rõ, chỉ có thể khó khăn lắm nhớ lại Tiểu Dụ không ngừng lắc đầu khóc lóc dưới thân anh, lại bị anh bóp eo mạnh mẽ xuyên qua, bắn vào tử cung quá nhiều tinh dịch.
Sắc mặt Tạ Thanh Sầm trắng bệch như tờ giấy, cố gắng nhẹ nhàng rút dương vật ra khỏi cơ thể nhỏ bé của Dụ Lăng Xuyên. Huyệt thịt non mềm ướt át bị hai dương vật gân guốc nghiền nát, lập tức co rút kịch liệt, kéo theo hai bắp đùi ướt át cũng hơi run rẩy. Tiểu Dụ theo bản năng nhíu mày, trông rất khó chịu.
Tim Tạ Thanh Sầm nhảy dựng, vội vàng dừng động tác. Anh vươn tay, như muốn giúp Dụ Lăng Xuyên vuốt phẳng mày, rồi lại cứng đờ dừng giữa không trung, hồi lâu sau mới chậm chạp thu về.
Từ khi trọng sinh đến giờ, anh đã lặp đi lặp lại nhiều lần làm tổn thương Tiểu Dụ. Kiếp trước anh luôn nghĩ, nếu có thể cho anh một cơ hội làm lại, thì anh nhất định phải lập tức đến bên Tiểu Dụ, bảo vệ em ấy, khiến em ấy không chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng hiện thực lại là, ngay đêm đầu tiên gặp lại, anh đã liếm láp người ta đến phát khóc.
Tiểu Dụ lúc đó khóc rất dữ dội, còn anh thì thô lỗ banh hai chân đối phương ra, liên tục gặm cắn âm hạch của Tiểu Dụ, cho đến khi đối phương kiệt sức ngã xuống gối, thét chói tai lên vì khoái cảm co rút.
Còn bây giờ... càng tệ hơn...
Tạ Thanh Sầm cay đắng cúi đầu, chỉ cảm thấy tim đau như cắt. Anh biết, anh đã hoàn toàn mất đi tư cách được tha thứ.
Dương vật vẫn còn cứng nóng được chủ nhân cẩn thận rút ra ngoài, bắn ra một vệt nước dâm dật. Đầu khấc hơi vướng víu trong quá trình rút ra, bởi vì nó vô tình chạm vào điểm mẫn cảm bên trong huyệt thịt, khiến Dụ Lăng Xuyên vô thức tiểu ra.
Nước tiểu mất kiểm soát run rẩy chảy ra một dòng trong veo, khiến phần thân dưới hỗn độn càng thêm dâm mỹ. Dương vật vừa thoát khỏi huyệt thịt, một lượng lớn tinh dịch lập tức như suối phun trào ra từ âm đạo, lấp đầy chất dịch trắng đục ướt át trên lớp thịt mềm mại hồng hào. Bụng nhỏ mềm mại xẹp xuống thấy rõ, chỉ là vẫn còn một phần tinh dịch sót lại sâu bên trong cơ thể, cần phải dùng ngoại lực mới có thể rửa sạch. Mà huyệt thịt đã sớm biến thành bộ dạng không thể khép lại, lỏng lẻo banh ra ba bốn ngón tay, thậm chí có thể thấy những nếp uốn dày đặc bên trong.
Dụ Lăng Xuyên bị cảm giác mất kiểm soát ở hạ thể đánh thức. Cậu xấu hổ khép hai chân không ngừng chảy tinh dịch lại, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở rõ ràng: "Anh sao lại, sao lại rút ra... Hức... Tôi, chỗ đó của tôi hỏng rồi, kẹp không được, tinh dịch, chảy ra hết rồi... Thật vất vả mới chứa đầy bụng huhuhu..."
Thân hình cứng đờ của Tạ Thanh Sầm lại càng thêm cứng ngắc.
Anh im lặng ôm người trong ngực, nghe thấy Tiểu Dụ khóc lóc trách cứ: "Chảy ra rồi cũng không cho tôi rót lại một lần, bên trong tôi thật sự rất căng... Anh cứ luôn, luôn làm tôi, làm không ngừng, bên trong tôi bị làm đến trướng hết cả lên, cổ tử cung cũng không khép lại được, bên dưới cũng cứ chảy ra không ngừng..."
Dụ Lăng Xuyên đáng thương vô cùng mà banh rộng hai chân, cho anh xem cảnh tượng giữa hai chân. Bông hoa thịt kia bị cuộc tình ái cường độ cao giày vò đến thê thảm vô cùng, môi thịt sưng vù lên một vòng, khe thịt vốn hẹp non trở nên phì nộn, màu sắc cũng biến thành đỏ tươi vì bị kích tình. Theo bắp đùi căng thẳng, một dòng trắng đặc sệt trào ra từ âm đạo, chảy thẳng xuống đất, phát ra tiếng "xoạch".
Dụ Lăng Xuyên ủy khuất ngẩng đầu, nhìn Tạ Thanh Sầm ngơ ngác như khúc gỗ, nghĩ thầm con rắn ngu ngốc này xem ra vẫn không hiểu tiếng người, chỉ có thể giống lần trước dùng cơ thể khoa tay múa chân. Vì thế cậu không thể không banh hai chân ra trước mặt nam chính, dùng tay vạch hai cánh môi thịt trơn trượt, chỉ cho anh xem cổ tử cung bên trong: "Xem, bên trong sưng hết cả lên!"
Đúng như lời cậu nói, bên trong quả thật sưng lên. Âm đạo hồng hào bị làm đến chín nhừ, lỏng lẻo mút vào, vừa nhìn đã biết là bị dùng quá độ. Tận sâu bên trong tử cung thì bị gian dí thành một cái túi thịt vừa đỏ vừa sưng, cổ tử cung sưng phồng thành một vòng tròn, bị không khí lạnh bên ngoài kích thích hơi co rút lại.
Tạ Thanh Sầm cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nửa thân trên của anh vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chiếc đuôi to phía sau đã nóng nảy bất an quấn mười tám vòng, đầu đuôi cắm xuống đất, cứng rắn đục ra một cái lỗ lớn.
Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng làm cho giọng nói không run rẩy: "Chỗ này của em... đau không?"
Sau đó đến lượt Dụ Lăng Xuyên cứng đờ.
Cậu không dám tin ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ: "Anh... đây là, đây là khôi phục ý thức rồi?"
Tạ Thanh Sầm im lặng gật đầu.
Dụ Lăng Xuyên không biết phải biểu lộ cảm xúc gì. Chẳng trách ánh mắt nam chính khó nói nên lời như vậy, hóa ra là phát hiện ra tên ác độc thiếu gia luôn bắt nạt cậu lại là một kẻ dâm đãng, ha ha.
Cậu rất xấu hổ, muốn chết quách cho xong. Ngay vừa nãy cậu còn ghé vào người nam chính, một bên chất vấn đối phương vì sao lại rút ra, một bên lo lắng lột quần cho người ta xem tử cung của mình.
A a a a a!!
Cậu đang làm cái quái gì vậy!!
Mắt Dụ Lăng Xuyên tối sầm lại, suýt nữa ngã quỵ xuống đất. Cậu luống cuống tay chân đẩy nam chính ra, kéo quần lên bỏ chạy. Tạ Thanh Sầm dường như không dám tin rằng trinh tiết của mình lại bị cậu tước đoạt như vậy, đầy căm phẫn muốn đòi một lời giải thích, nhưng may mà cậu chạy trốn nhanh. ( Đừng ai hỏi tui chỗ này, bởi nguyên văn nó là vậy đó. Đoán chắc chỗ này là DLX mà tg gõ nhầm sang TTS )
... Phiền thật! Ai bảo nam chính lúc đó chỉ nói hai chữ "chạy mau", cũng không nói chạy cái gì, cậu ở lại cũng chỉ là muốn, ách, quan tâm đối phương một chút thôi mà.
Tạ Thanh Sầm nhìn Dụ Lăng Xuyên không ngoảnh đầu lại mà đi xa, lại liếc nhìn chiếc đuôi rắn của mình không thu về được, cuối cùng vẫn đè nén xuống xúc động mãnh liệt muốn đuổi theo. Hiện tại bề ngoài của anh quá mức đáng sợ, vẫn là trước... đừng đi làm ghê tởm Tiểu Dụ.
Dụ Lăng Xuyên thở hồng hộc chạy ra khỏi hang động, xác nhận đã bỏ rơi Tạ Thanh Sầm sau mới ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một lát. Trong quá trình vận động kịch liệt, quần cậu đã ướt đẫm tinh dịch, chất nhầy đặc sệt dính nhớp trên đùi, khiến cậu vô cùng khó chịu.
... Mặc dù xung quanh không có ai, cậu cũng không dám tùy tiện cởi quần nữa. Cậu không muốn biến đại nam chính toàn viên tính lãnh đạm đang thăng cấp lưu phó bản thành hiện trường phim cấp ba, mặc dù có lẽ nó đã là như vậy rồi.
Dụ Lăng Xuyên chậm rãi đi vài bước, sau đó buồn bã ngồi xuống một tảng đá, nhìn dòng sông cách đó không xa thất thần.
Khổ sở quá. Bất lực quá. Thật muốn hệ thống.
Hu hu hu hu.
Cậu lang thang vô định mà ngẩn ngơ, trong lòng vừa chua xót vừa mờ mịt. Ở vô số thế giới nhiệm vụ trước đây, đều có hệ thống ở bên cạnh cậu, cùng cậu giải quyết hết vấn đề này đến vấn đề khác. Nhưng hiện tại cậu chỉ có một mình, lại bị ép đối mặt với tình huống ngày càng phức tạp, thật sự không có một chút biện pháp nào.
Đang thất thần, Dụ Lăng Xuyên bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất có một cục đen sì. Tim cậu nhảy dựng, vội vàng chạy tới xem, phát hiện đúng là Thiên Hồn Nha đột nhiên tự sát vô cớ ngày hôm đó. Bộ lông trắng như tuyết của nó phủ đầy máu đen, duỗi thẳng hai chân cứng đờ vô lực, trông như đã chết từ lâu.
Nói cho cùng, đây cũng chỉ là một con động vật nhỏ thân bất do kỷ mà thôi.
Dụ Lăng Xuyên cắn môi, muốn ôm nó đến chôn ở mảnh đất mềm xốp. Cậu cúi người xuống, ôm con chim nhỏ bẩn thỉu vào lòng, thất thần đi được hai bước, lại cảm thấy trước ngực ẩn ẩn bị mổ một cái.
Cậu vội vàng cúi đầu, phát hiện con vật nhỏ trong lòng ngực thật sự đang động đậy. Nó nhẹ nhàng tựa đầu vào nhũ thịt của Dụ Lăng Xuyên, dừng lại một hai giây, rồi lại héo rũ gục xuống, như đang nói với Dụ Lăng Xuyên rằng nó vẫn còn sống, nhưng không nhiều.
Dụ Lăng Xuyên tức khắc khẩn trương lên.
Nếu hệ thống ở đây thì tốt rồi. Như vậy cậu có thể đổi dược tề từ thương thành, cho Thiên Hồn Nha một viên Hồi Xuân Hoàn khởi tử hồi sinh. Nhưng hiện tại không có hệ thống, cậu chỉ sợ... chỉ có thể tự mình thử xem thôi.
Cậu và Dung Xích tuy rằng không cùng dòng họ, nhưng giữa hai gia tộc rốt cuộc cũng có một chút quan hệ thân thích, cũng kế thừa được thiên phú về phương diện chữa trị. Nhưng chữa trị trên thế giới này là năng lực vô cùng trân quý, giống như Dung Xích có thể trực tiếp chữa trị cường giả loài người càng hiếm có, cậu như vậy đồ ăn so có lẽ chỉ có thể chữa trị một số động vật nhỏ yếu đuối.
Dụ Lăng Xuyên hít một hơi, thử tụ lại một chút năng lượng, chậm rãi dẫn vào cơ thể Thiên Hồn Nha. Đối phương vẫn không mở mắt, nhưng hơi thở đã đều đặn hơn một chút, nhịp tim cũng dần dần có quy luật.
Hình như sống lại rồi!!
Dụ Lăng Xuyên mừng như điên, tâm trạng uể oải lập tức tan biến không dấu vết. Đến nay qua bao nhiêu thế giới, đây vẫn là lần đầu tiên cậu tự mình nỗ lực cứu lại một sinh mệnh nhỏ bé, điều này khiến cậu trong nháy mắt lại tràn đầy ý chí chiến đấu. Dù sao huyết mạch nam chính đã thức tỉnh, nhiệm vụ của cậu có thể tạm thời hạ màn, trước mắt chỉ cần kiên trì trong rừng rậm đến khi cuộc thi kết thúc là được. Như vậy xem ra cũng không đến nỗi tiền đồ mù mịt nhỉ.
Chẳng qua, cậu có lẽ cần phải lén đi tìm Dung Xích một chút, hỏi xem cậu bị làm hỏng rồi thì phải làm sao.
Nghĩ đến đây, Dụ Lăng Xuyên có chút chột dạ. Rốt cuộc lần trước cậu còn tát Dung Xích một cái, bây giờ lại muốn chạy đến làm phiền người ta. Ngay lúc cậu đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, cậu bỗng nhiên cảm thấy vai phải bị người vỗ một cái.
Cứu mạng, chẳng lẽ Tạ Thanh Sầm đuổi theo tìm cậu tính sổ?!
Dụ Lăng Xuyên hoảng sợ quay đầu lại, lại kinh ngạc nói: "Anh...?"
Dung Xích lặng lẽ nhìn cậu. Sau khi Dụ Lăng Xuyên phản ứng lại, đôi mắt cậu sáng lên rõ rệt (cậu được cứu rồi!): "Anh sao lại ở đây? Đường đua bên hồ Tử Kế không phải ở bên kia sao?"
Dung Xích không trả lời câu hỏi của cậu, mà tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm cậu. Dụ Lăng Xuyên ngẩn người, phát hiện sắc mặt đối phương xanh mét, ánh mắt cũng vô cùng âm trầm
"Anh..."
Dụ Lăng Xuyên bị hoảng sợ, theo bản năng lùi lại một bước. Sau khi chú ý đến hành động nhỏ bé này, sắc mặt vốn đã u ám của Dung Xích lại càng khó coi hơn.
"Về với anh." Dung Xích dùng sức nắm lấy cổ tay cậu, lạnh lùng nói. Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt mờ mịt của Dụ Lăng Xuyên, cuối cùng mấy chữ phảng phất như được nghiến ra từ kẽ răng: "Anh muốn kiểm tra em... có, không, có, mang, thai."
【 Lời tác giả: 】
Vớ! Cảm ơn mọi người đã vote, thật sự lên rồi! Bắt lại từng người hôn một cái ε vốn dĩ muốn túm lấy bàn phím hung hăng bạo chương một chút, nhưng hôm nay bận quá không viết ra được,, ( ) Tết Trung Thu nhất định!!
Lời editor: khá bận nhưng mà cũng ráng edit vs lết lên đây để đăng cho mn đọc. Đăng xg chương này là off dài thiệt ko bt khi nào mới chòi lên nx đâu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro