Chương 14: Đói khát

14. Đói khát

Theo tiết tấu điên cuồng thọc vào rút ra của thiếu niên, trong miệng Đào Hoa tê tê, lời nói vừa khắc nghiệt lại khiêu khích liền buột miệng thốt ra như vậy.

Cô cảm thấy chính mình nhất định là bị điên rồi, rõ rang là bị làm đau muốn chết, còn muốn đi chọc giận tên gia hỏa này.

Nhưng là cô thật sự tức giận a, dựa vào cái gì mấy nam nhân này một hai đều đem cô coi như một miếng thịt trên thớt, tùy tùy tiện tiện liền đem cô bùm bùm loạn chọc loạn thọc.

Cô cũng được cha sinh mẹ dưỡng, là bảo bối được cha mẹ cưng chiều mà!

Loại tức giận này, cùng với đau đớn của thân thể, thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, Đào Hoa cảm thấy chính mình đang đi tìm chết, giờ khắc này, thật đúng là có điểm không muốn sống nữa.

Ở bên người Mộc Diệc Sinh ba năm, Đào Hoa nhẫn nhục sống tạm bợ, oán hận chất chứa đã lâu, mà bất thình lình bị tên này giống như dã thú mà cường bạo, trực tiếp trở thành *cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

*Bản gốc 'Cọng rơm cuối làm gãy lưng con lạc đà': ám chỉ những người không biết đâu là điểm dừng, cứ nghĩ một chút là không sao, cuối cùng cọng rơm cuối đó như giọt nước tràn ly, làm gục ngã con lạc đà. Trong trường hợp trên tạm hiểu là Đào Hoa bị dồn đến đường cùng, đã quá mệt mỏi.

Đào Hoa cố sức mà mở mắt ra, đôi mắt đầy lửa mà nhìn thiếu niên ra sức cày cấy mồ hôi như mưa trên người mình. Việc thân mật ái muội nhất giữa nam và nữ, lại xảy ra trong không khí sát thủ như thế này.

Tiểu Cửu chỉ lo vùi đầu gặm cắn đôi vú no đủ, đối với lời nói của Đào Hoa ngoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ hoàn toàn không chịu chút kích thích gì.

Đào Hoa thật là... Như đập đầu vào gối tự tử, còn dùng hết một tia sức lực cuối cùng.

Kiểu gì cũng như nhau, giống như bị Mộc Diệc Sinh trừng phạt, bất quá là thay đổi một người mà thôi.

Đào Hoa cố sức mà phun ra một hơi, thả lỏng thân thể của mình, giống một đống cá chết, tùy ý Tiểu Cửu làm bậy.

Bất quá, tiểu gia hỏa này chính là chỉ lo cho hắn có sung sướng hay không, hoàn toàn mặc kệ Đào Hoa đang đau đến nhe răng trợn mắt, bộ mặt dữ tợn, trên người đều không cần nhìn, căn cứ vào cảm giác càng ngày càng đau đến chết lặng, khẳng định là vết thương chồng chất.

Sau đó, ấn tượng cuối cùng trước khi Đào Hoa ngất xỉu chính là, thiếu niên đè ở trên người cô, vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt mình.

Cô giống như đang khóc, rõ ràng bị làm đến không còn một hơi nước, còn có thể chảy ra nước mắt.

Thời điểm Đào Hoa tỉnh lại, sờ soạng bật đèn đầu giường, phát hiện bàn bên cạnh có một ly nước, cô bưng lên tới liền uống một hơi cạn sạch.

Làm mình cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trên người thế nhưng rất sảng khoái, tuy rằng không manh áo che thân như cũ, nhưng điều hiển nhiên chính là bị người rửa sạch chà lau qua, cảm giác nhớp nháp biến mất, hơn nữa nơi bị thương sưng lạn còn được bôi thuốc mỡ, tản ra hơi thở mát lạnh, mang đến lạnh lẽo nhè nhẹ.

Chẳng lẽ là tên sát thủ kia?

Cảm giác không giống a.

Trong phòng không có một bóng người, Đào Hoa đợi trong chốc lát, cũng không ai lại đây, bụng đã kêu rất to, dạ dày cực kì khó chịu.

Việc đã đến nước này, đi một bước tính một bước đi, hiện tại trước hết lấp đầy bụng mới quan trọng.

Đào Hoa nghĩ kỹ, liền tự mình đi đến tủ quần áo tìm bộ quần áo mặc vào. Nơi này chắc là phòng của thiếu niên kia, một màu đen, nội tâm người này rốt cuộc là có bao nhiêu hắc ám.

Nghĩ đến thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng tác phong tàn nhẫn, Đào Hoa nhịn không được một trận đau dạ dày.

Mặc vào một kiện áo thun tối màu, giống như một cái váy ngủ, thiếu niên mảnh khảnh lại cao gầy, xấp xỉ Mộc Diệc Sinh, cho nên thời điểm hắn che mặt làm Đào Hoa cho rằng tuổi cũng không trẻ.

Ai biết thế nhưng là bạn trẻ mới đến thời kì vỡ giọng mọc lông, lại ác đến cùng cực, Đào Hoa đỡ cửa tủ, xoa xoa eo cùng đùi, chửi một câu thô tục.

Hiện tại là bộ dáng chật vật thê thảm, thật là so với hoa tàn liễu bại còn muốn tàn hoa bại liễu hơn.

Không có mặc quần lót, phía dưới trống không, cảm giác thật không có an toàn, cho nên Đào Hoa lại lấy ra một cái quần bẹt mặc vào.

Ách...

Nghĩ đến chính mình mặc một cái quần lót của nam nhân xa lạ, da mặt Đào Hoa tuy là bị mài giũa đến mòn rồi, cũng có chút ngượng ngùng.

Đẩy cửa ra, cô phát hiện đây là tòa biệt thự đơn lập, trên dưới mấy tầng lầu, cũng đủ rộng mở, hành lang thật dài liếc mắt không thể đi hết.

Theo ánh sáng, Đào Hoa chậm rãi đi dạo xuống lầu.

Tới lầu một, tầm mắt lơ đãng nhìn về bên tay trái, tuy rằng trong lòng có chuẩn bị, vẫn là bị các nam nhân ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn dài làm cho hoảng sợ.

Thiếu niên kia ngồi ở giữa, mà trong đó có một người, Đào Hoa không khỏi nheo lại mắt, cô thế nhưng nhận thức.

Tên nam nhân kia tên là Mai Thất.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro