Chương 279: Nghe theo con tim
Editor: snowie
La Chu đang ngủ say thì cái bếp lò sưởi ấm thân thể đột nhiên bùng lên, lửa than nóng bỏng bên trong lò theo khe nứt bắn ra, dần dần bao vây quấn lấy nàng, thân thể càng ngày càng nóng, cuối cùng từ trong ra ngoài đều nóng đến phát đau. Nàng muốn mở mắt ra, nhưng hai mí mắt như bị keo dính chặt, thế nào cũng không mở ra được. Muốn mở miệng kêu cứu, cố gắng nửa ngày, lại chỉ có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh rên rỉ mỏng manh yếu ớt.
Ngọn lửa địa ngục không ngừng xoay quanh thiêu đốt cơ thể nàng, ngay tại thời điểm cảm thấy mình sắp bị thiêu chết, một làn hơi thở mát lạnh so với tơ còn mảnh hơn đột nhiên tuôn ra từ bụng dưới, từ từ thấm vào cơ thể bỏng rát và đau nhức. Nàng liều mạng dùng ý thức của mình để bắt lấy một tia mát lạnh kia, thúc giục nó chảy nhanh hơn. Nhưng cho dù nàng cố gắng thế nào đi chăng nữa, tia mát lạnh kia vẫn nhấp nhô nhúc nhích từng chút một với tốc độ con rùa. Dần dần, hơi ẩm trong cơ thể cạn kiệt, bụng đói cồn cào đau đến phát hoảng, sức lực càng ngày càng yếu, ngọn lửa vây quanh cơ thể giương nanh múa vuốt lập loè, tấn công hơi thở mát lạnh kia, tính toán muốn diệt trừ đốt cháy hơi thở duy nhất có thể cứu nàng.
Chẳng lẽ nàng sẽ bị thiêu cháy bởi ngọn lửa địa ngục kì lạ không thể giải thích này? Nàng giật mình sợ hãi mà thống khổ nghẹn ngào. Ai đó làm ơn hãy cho nàng thức ăn đi, chỉ cần cho nàng một chút xíu đồ ăn thôi, nàng liền lấy lại sức mạnh, có sức lực để một lần nữa nắm chặt hơi thở mát lạnh kia, chống lại ngọn lửa đáng sợ khủng khiếp.
Giữa tiếng cầu xin thống khổ, đột nhiên một cỗ chất lỏng ấm áp sền sệt chui vào trong miệng, mang theo một chút vị mặn, một chút vị ngọt, từ yết hầu chảy vào dạ dày bỏng rát, các cơ dạ dày co thắt run rẩy đều bị chất lỏng này thấm đẫm, chậm rãi sinh ra cảm giác no bụng, khí lực dần dần trở về. Cỗ chất lỏng chảy vào trong dạ dày này tựa hồ còn ngấm vào máu thịt của nàng, kéo theo hơi thở thơm mát gần như ngưng đọng ở bụng dưới. Nàng nhanh chóng đặt tâm trí của mình xuống bụng dưới, lại một lần nữa mạnh mẽ thúc giục hơi thở mát lạnh đang ngủ yên, buộc nó làm theo sự dẫn dắt của cỗ chất lỏng lưu chuyển trong cơ thể.
Một lần, hai lần, ba lần —— Khi dạ dày yếu, sẽ luôn có một cỗ chất lỏng ấm áp và sền sệt chảy vào miệng, không chỉ làm dịu cơn khát, làm dịu cơn đói, mà còn có thể giúp nàng kích thích hơi thở. Ngọn lửa địa ngục cháy mạnh bị cắt giảm từng tầng từng tầng, cơn đau thiêu đốt từng chút một biến mất, những chất bẩn cuối cùng tích tụ trong cơ thể dường như trong trận thiêu đốt này đã bị đốt cháy sạch sẽ, trở nên nhẹ nhàng và sảng khoái hơn nhiều.
Nàng chậm rãi nâng lên đôi mi nặng trĩu, trong ánh sáng tối tăm mờ ảo, nàng cư nhiên lại trông thấy khuôn mặt khờ thuần đáng yêu không một hạt bụi của Đa Cát. Đôi mắt to màu rám nắng trong suốt sáng ngời chứa đựng một vẻ dịu dàng ôn nhu khó tả, khóe mày, khoé mắt cùng với khoé miệng nhếch lên, mang theo ý cười mấy phần khờ khạo và ngây thơ vô tà.
"Tỷ tỷ, ngươi tỉnh."
Hắn nhếch môi, để lộ ra một hình cung ánh sáng màu trắng rung động lòng người, nâng tay đặt lên trán nàng,
"Cảm tạ thần phật phù hộ, sau khi sốt cao ba ngày, cuối cùng cũng không còn sốt nữa."
Lòng bàn tay che ở trên trán nàng ấm áp mà thô ráp, mang lại cảm giác an tâm khó hiểu. La Chu ngậm lấy ngón tay chứa đầy vết chai, đầu lưỡi đảo quanh liếm láp nơi chảy ra chất lỏng hơi mặn ngọt. Hốc mắt bỗng dưng ê ẩm sưng đỏ cả lên, im lặng bật ra hai hàng nước mắt óng ánh. Trong ngọn lửa địa ngục cháy mạnh, cỗ chất lỏng ấm áp sền sệt chảy vào trong miệng kia là cái gì, không cần nói cũng rõ.
Uống máu. Đối mặt với tình huống khó khăn, trong thực tế của thế kỷ 21, đã có những câu chuyện cảm động về cha mẹ nuôi con bằng máu, và việc đút máu cho nhau uống giữa những cặp tình nhân đã tràn ngập trong các loại tiểu thuyết ngôn tình. Đối với ví dụ thực tế về tình cảm gia đình, nàng cảm thấy yêu thích và ngưỡng mộ rồi sau đó là chết lặng; đối với những cuốn tiểu thuyết, nàng liền bĩu môi sau khi nhìn thấy nó, nghĩ rằng đó chỉ là một màn kịch cẩu huyết. Nhưng sau khi tự mình trải qua tình huống như vậy, nàng là vô luận thế nào cũng không thể thốt ra nổi hai chữ "Cẩu huyết" này. Nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời, cứ thế tuôn ra không kiểm soát. Sự yêu thích và ngưỡng mộ, chết lặng cùng khinh thường ẩn sâu trong lòng, sự cảnh giác trước sự lừa dối của Đa Cát trong sâu thẳm trái tim nối tiếp nhau tuôn ra theo dòng nước mắt, chỉ để lại một tia đau đớn ngọt ngào trong tim.
"Vì cái gì ——"
Giọng nói như bị mài qua, ám ách và thô ráp vô cùng. Chẳng phải hắn bắt được rất nhiều chuột sao? Đối mặt với tình cảnh khó khăn trước mặt, bọn hắn cũng không phải lâm vào cảnh khốn khó hết đạn dược cùng lương thực, Đa Cát chỉ cần làm giống như Cầm thú vương, nhai nát thịt chuột rồi mớm cho nàng đang hôn mê sốt cao là được rồi.
"Tỷ tỷ từng nói với ta không thích ăn thịt chuột."
Đa Cát cười khanh khách trả lời, ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt từ trong miệng nàng rút ra. Hắn mút lấy nước miếng thơm tho của heo dính trên đầu ngón tay, vết cắn không ngừng tiết ra tơ máu đỏ sẫm rất nhanh co rút lại thành vảy.
Vì nàng từng nói không ăn, nên liền đút cho nàng uống máu? La Chu giật mình lo lắng mà nhìn chằm chằm vào hắn. Hai chữ "Không ăn" chỉ là nàng thuận miệng già mồm nói thêm mà thôi, sống chết trước mắt, không có gì là không thể ăn. Vì cái gì, lại đối đãi với nàng như vậy? ! Không phải là nàng không cảm động, không phải là chưa từng được người khác coi trọng đối đãi ngọt ngào, nhưng mà càng nhiều hơn là hoảng hốt cùng sợ hãi. Nàng sợ, sợ chính mình chịu không nổi lòng tốt nặng như Thái Sơn này, sợ chính mình nhận không nổi phần cảm tình so với lửa cháy còn mạnh hơn còn nóng hơn này.
Tình yêu là chất độc, nó có thể đầu độc mọi thứ; tình yêu là lửa, nó có thể thiêu rụi mọi thứ. Đối với loại tình yêu kịch liệt khủng khiếp của cha mẹ mình, nàng vẫn là xin miễn thứ, thậm chí lòng còn mang theo chút sợ hãi. Nhưng mà tại giờ khắc này, bày ở trước mặt nàng chính là một phần cảm tình nồng đậm đến đáng sợ đó, nàng rốt cuộc nên làm sao đây?
Trốn tránh ư? Nhìn chăm chú vào cặp mắt to màu rám nắng phản chiếu gương mặt nàng, trong miệng vẫn còn lưu lại vị mặn ngọt nhàn nhạt, trái tim của nàng nổi lên từng đợt đau nhói, cảm thấy mình còn tàn nhẫn hơn cả đao phủ. Đáp lại ư? Cuộc đời của một người không dài cũng không ngắn, và nàng thực sự sợ bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ của cha mẹ mình. Quan trọng hơn, nàng không có cách nào để cam đoan bản thân sẽ sinh ra phần tình cảm nam nữ nồng đậm giống như Đa Cát. Khi tình cảm của nàng và Đa Cát rơi vào tình trạng không cân bằng trong một thời gian dài, kết cục rất có thể sẽ còn tồi tệ hơn cả cha mẹ nàng.
Tại sao bọn họ không thể chung sống với nhau như bao cặp vợ chồng bình thường khác trong xã hội hiện đại? Một chút ấm áp, một chút yêu thương, một chút ngọt ngào, một chút vương vấn giữa vợ chồng cũng đủ để sống một cuộc đời hạnh phúc. Đa Cát, cái tên ngụy đồng miệng luôn nói yêu, nói thích nàng đã lấy máu tươi của hắn đút cho nàng uống, thế còn Cầm thú vương cùng Mãnh thú miệng luôn nói thích nàng, Ma Quỷ pháp vương miệng luôn nói sẽ ôn nhu chờ nàng thì sao? Đổi lại, nếu đặt bọn họ vào vị trí của Đa Cát lúc này, liệu bọn hắn có dùng máu đút cho nàng uống giống như Đa Cát không?
Không, sẽ không đâu, loại nam nhân lúc nào cũng cao cao tại thượng, lãnh khốc miệt thị sinh mạng người khác như bọn hắn nhất định sẽ không làm như vậy. Nàng lập tức phủ nhận, nhưng rồi một cảm giác ngột ngạt hít thở không thông lại thình lình thổi tới, cổ họng nghẹn lại, trái tim co thắt lại, nàng cảm thấy khó chịu cùng sợ hãi chưa từng thấy.
"Tỷ tỷ, thật may là lúc Pháp vương chòng ghẹo thân thể của ngươi, những loại dược vật thoa uống trân quý đó đều chứa xác cổ trùng trong cơ thể của ta. Nếu không, cho dù ta muốn dùng máu đút cho ngươi, cũng sợ đem ngươi độc chết."
Đa Cát ôm nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trắng bệch đã bớt ửng hồng của nàng, rồi nhẹ nhàng cười nói,
"Tỷ tỷ, ngươi đang động lòng với ta nha."
"Ta ——"
La Chu trong lòng kinh hoàng, đáy mắt hoảng sợ nhìn hắn. Đúng vậy, nàng động tâm, không phải là cảm động một chút xíu, mà là động tâm.
"Tỷ tỷ à, không cần sợ hãi vì ta thích ngươi, cũng đừng lo lắng vì sự động lòng của ngươi không bằng của ta, ngươi chỉ cần tiếp tục sống với ta theo trái tim ban đầu của mình, hưởng thụ thành quả là được rồi. Phải biết rằng một chút động tâm của tỷ dành cho ta, một phần tình cảm thích đó, đối với ta mà nói chính là niềm hạnh phúc cùng thỏa mãn ngọt ngào nhất."
Heo rốt cuộc đã lớn lên như thế nào vậy, những nữ nhân tuổi trẻ đáng yêu như nàng chẳng phải đều khao khát hướng tới một tình yêu nam nữ [*] lưỡng tình tương duyệt hay sao? Làm sao lại có thể sợ như mãnh hổ, tránh như rắn rết được? Trong đôi ngươi to tròn đen láy mờ ảo đó có sự đau lòng ôn nhu, cũng chứa đầy hoảng sợ cùng giãy dụa, làm cho hắn nhìn xem mà đau lòng thương tiếc không thôi.
[*] lưỡng tình tương duyệt 两情相悦: yêu thích, hai bên đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng cùng ưa
"Có—— có thể chứ?"
Nàng dựa ở trong lòng hắn, không yên mà mờ mịt nỉ non. Có thể an nhiên tận hưởng tình cảm và sự hy sinh của người khác như vậy hay không? Như vậy có quá đáng ích kỷ quá hay không? Không ai có thể dành tình cảm chân thành tha thiết lâu dài mà không được đáp lại, trái tim con người đều là máu thịt, sẽ đau đớn, sẽ rỉ máu, sẽ uất hận, sẽ mệt mỏi, cũng sẽ chết lặng, chẳng khác gì tình cảm của nàng dành cho cha mẹ.
"Có thể." Đa Cát cắn lên tai nàng, nhẹ nhàng thổi hơi ấm áp,
"Ngay cả Thần Phật cũng không quy định tình yêu giữa người với người nhất định phải bình đẳng. Những thứ ta từng làm hết thảy đều xuất phát từ sự cam tâm tình nguyện của ta, thậm chí nếu một ngày ta có cảm thấy mệt mỏi vì cho đi, hai người chúng ta cũng bất quá chỉ là chuyển từ nồng nhiệt sang bình thản bên nhau mà thôi." Hắn ha ha cười hai tiếng,
"Tỷ tỷ sở dĩ sợ, chẳng lẽ là sợ ta chiếm không được mà cầm đao chém ngươi sao?"
Vì nàng sợ hãi, nên hắn sẽ không nóng lòng vội vã đòi hỏi. Hắn sẽ cố gắng khiến bản thân nhẫn nại hơn nữa, dùng hành động và thời gian để từ từ chậm rãi loại bỏ nỗi sợ hãi trong lòng nàng, để nàng từ từ cảm nhận được niềm vui ngọt ngào trong tình yêu nam nữ, cho đến khi nàng chìm đắm mà không thể kiềm chế nổi bản thân.
Đúng vậy a, sau khi trái tim khao khát tình thương từ cha mẹ của nàng trở nên mệt mỏi và chết lặng đi, chẳng phải nàng đã có một cuộc đời đầy sóng gió và buồn tẻ hay sao? Tình yêu nam nữ đến tột cùng cũng là một dạng. Trên đời có mấy người bởi vì mong mà không được sẽ nổi điên cầm đao chém người, lại có thể có bao nhiêu tình cảm sẽ giống như tình cảm của cha mẹ nàng, tùy hứng hay thay đổi, gút mắc ngàn vạn như thế?
Đa Cát thích nàng, nàng hưởng thụ tình cảm nỗ lực của hắn; Đa Cát mệt mỏi, nàng cùng hắn bình thản sống qua ngày. Nàng không chán ghét hắn, còn động tâm đối với hắn, cùng một chỗ sống với nhau hết đời cũng không phải là việc khó. Không cần biết sau này nàng có lún sâu vào với hắn nữa hay không, vẫn là duy trì hiện trạng, làm theo lời hứa của hắn đi, nàng chỉ cần để trái tim thuận theo tự nhiên là được rồi, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ giẫm chân lên vết xe đổ tồi tệ của cha mẹ nữa.
Bàn tay nắm chặt thành đấm bên trong áo da bào bất tri bất giác buông lỏng, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần dần tan biến, nàng hơi nhếch khóe miệng lên, từ bên trong da bào vươn tay vòng lấy cổ Đa Cát, khàn giọng nói:
"Nhớ kỹ, tất cả nỗ lực hy sinh đều là ngươi cam tâm tình nguyện. Nếu như sau này ta không đáp ứng được kỳ vọng của ngươi, ngươi cũng không được phép oán giận, không được phép nổi điên, càng không được phép tùy ý bỏ rơi ta."
"Sẽ không."
Trước kia, hắn không dám đảm bảo mình sẽ không phát điên, nhưng sau khi xác nhận rằng nàng đã động tâm có hứng thú với hắn, hắn liền trở nên chắc chắn. Heo nhất định sẽ không tin, nhưng tất cả những gì hắn muốn chính là nàng có thể yêu hắn, hơn nữa là vĩnh viễn không rời không bỏ mà thôi. Về việc nàng thích hắn đến mức nào, sâu đậm ra sao, hắn sẽ không bao giờ đòi hỏi.
Hai mắt La Chu đã lại ươn ướt, nàng dùng sức khó khăn chớp mắt mấy cái, ngậm chiếc vòng gỗ nhỏ treo trên tai trái của hắn, nhẹ nhàng kéo ra. Sau cơn sốt cao, thị lực của nàng trở nên mạnh mẽ một cách dị thường, chẳng những có thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Đa Cát ở trong bóng tối mịt mờ, mà còn có thể nhìn thấy những vết nứt trên vách tường đá đối diện. Điều này có lẽ không thể thoát khỏi liên quan tới việc Đa Cát cắn tay đút máu cho nàng.
"Tỷ tỷ, Bạo Phong tuyết bên ngoài tối hôm qua đã ngừng, chúng ta nên đi ra ngoài."
Cánh môi của Đa Cát ở bên tai La Chu như gần như xa cọ xát, hơi thở ấm áp mang theo từng tia ngứa ngáy nhè nhẹ, cứ ngứa đến tận tâm can, nàng khẽ ậm ừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro