Chương 304: Duyên nợ
Editor: snowie
Ông trời làm ơn hạ sét xuống đánh chết nàng tiểu dâm oa đãng phụ này đi!
Không còn mặt mũi gặp người ! Thực sự không còn mặt mũi gặp người! Nếu điều kiện cho phép, La Chu liền muốn [1] tìm một miếng đậu hũ rồi đụng đầu đến chết luôn.
[1] Câu gốc là "买块豆腐撞死": Đây là phương ngữ Thượng Hải, nghĩa là làm việc thiếu suy nghĩ và phạm sai lầm ngu ngốc không nên có. Câu này thường được dùng để chỉ một người kém cỏi, ngốc tới mức tin rằng đập đầu vào miếng đậu phụ liền có thể chết.
Sáng sớm khi nàng tỉnh lại, tràn ngập trong lều đều là mùi vị ái ân nồng nặc tanh tưởi, khó chịu đến nỗi khiến cho người ta suýt nữa nôn mửa, đập vào mắt là nam nam nữ nữ hoặc là trần truồng vô tư giao hợp, hoặc là quần áo xộc xệch không ngay ngắn nửa kín nửa hở. La Chu vừa tỉnh dậy liền ngẩn người, như thể không có sinh khí của người sống. Kể cả lúc nàng chưa tỉnh thì hắn vẫn ôm lấy nàng, dường như ân ái vô cùng.
Nàng được Trát Tây Lãng Thố ngồi ôm ở trong góc tối âm u của lều trại, y bào trên người đã được mặc khá chỉnh tề, nhưng sự bất thường ở dưới thân đã nhắc nhở nàng rằng tối hôm qua nàng đã đánh mất liêm sỉ, hùa theo đám đông mà âu yếm cùng nam nhân. Đối tượng trừ bỏ Trát Tây Lãng Thố ra cũng không có người thứ hai.
Nhìn vào khuôn mặt và cổ của Trát Tây Lãng Thố, tuy rằng khó có thể phát hiện những vết bầm màu tím ứ đọng trên làn da ngăm đen, nhưng từng dấu răng lại rõ ràng biểu hiện sự lăng ngược hung ác mà hắn phải chịu đựng. Tối hôm qua người uống dược là nàng, bị dược vật khống chế mất đi lý trí là nàng, cho nên kẻ cường bạo người khác tám chín phần mười cũng chính là nàng.
Nàng, một thiếu nữ con gái nhà lành, bị lưu lạc thành bại liễu tàn hoa, thì coi như vận mệnh không tốt bị mấy đầu chó dữ cắn đi, nàng nghiến răng chịu đựng! Nhưng vì cái cớ gì còn khiến nàng đánh mất lý trí, sa đoạ trở thành tội phạm cưỡng gian a a? ! Mặc dù nàng cũng là người bị hại, cường bạo nam nhân không phải chủ ý của nàng, mặc dù kẻ bị cưỡng hiếp là nam nhân yêu nàng, nàng sẽ không phải đối mặt với kết cục bị quở trách lên án, nhưng nàng từ lâu đã không còn đủ tư cách để tiếp nhận tình cảm của hắn nữa, đã sớm hạ quyết tâm chỉ có thể làm bằng hữu a ! Hiện tại làm sao đây? Nàng có thể thỉnh cầu Trát Tây Lãng Thố cũng cắn răng nhẫn nhịn, coi như đen đủi bị một đầu chó dại cắn một ngụm sao? Chết tiệt, ông trời nếu không muốn người sống liền trực tiếp bổ đạo lôi xuống đi, không cần phải trêu đùa như thế! La Chu khổ cực đến mức khóc không ra nước mắt, càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Trát Tây Lãng Thố sau khi nhìn thấy La Chu tỉnh dậy khỏi vòng tay của mình, nàng cũng giống như nhiều tù binh khác trong lều, bắt đầu ngẩn người. Bất quá biểu cảm của nàng tuy rằng dại ra, đôi mắt to tròn đen láy của nàng ấy lại mờ mịt và hay thay đổi, tràn đầy phức tạp. Bi phẫn, oán khuất, áy náy, xấu hổ, bất đắc dĩ —— đủ loại cảm xúc đều ở bên trong quay cuồng. Hay là nàng đang hối hận về chuyện phát sinh vào buổi tối hôm qua, bắt đầu chán ghét hắn ?
"Tối hôm qua ──" Hắn muốn nói một chút gì đó, thanh âm khàn khàn thô ráp vừa mới cất lên, đã bị tiên nữ trong lòng cắt đứt.
"Tối hôm qua cứ coi như vừa chơi trò chơi ban đêm thường thấy nhất của nam nữ Bác Ba, chúng ta đều không cần để ở trong lòng."
La Chu mau lẹ tiếp lời, trong lòng vừa thẹn vừa xấu hổ, con mắt từ đầu đến cuối không dám nhìn Trát Tây Lãng Thố.
Tiên nữ của hắn quả nhiên đã hối hận, đã chán ghét hắn. Trát Tây Lãng Thố chỉ cảm thấy có một lưỡi dao sắc bén cắm vào lồng ngực, đau đớn lạnh như băng khiến cả trái tim kịch liệt co rút dữ dội. Lặng yên một lát, hắn vẫn là dựa theo ý nghĩ của chính mình thấp giọng nói:
"Tối hôm qua ta thực sự hạnh phúc thực sự thỏa mãn, sẽ không xem nó như một một trận trò chơi ban đêm tùy ý."
La Chu kinh ngạc giương mắt, kinh ngạc nhìn Trát Tây Lãng Thố. Hắn nói cái gì? Hắn thực sự hạnh phúc thực sự thỏa mãn ư? Hắn không quan tâm đến hành vi tàn bạo của nàng ư? Không hề căm ghét nàng dâm đãng phóng đãng?
"La Chu, tiên nữ của ta. Ta yêu nàng, cho dù nàng không yêu ta, coi ta như kẻ thế thân cho nam nhân khác, ta vẫn yêu nàng, điều này chưa từng thay đổi."
Trát Tây Lãng Thố nắm lấy tay nàng, kéo đặt ở lồng ngực của hắn,
"Nàng ngoan, đừng nói những lời tổn thương tâm ý của ta, nơi này rất đau." (Huhu Lãng Thố si tình quá =(()
" —— Ta —— ta chưa —— chưa bao giờ coi chàng là kẻ thế thân cho nam nhân khác. Hơn nữa, ta không phải tuyệt đối không yêu chàng ——"
La Chu nghe mà có chút không hiểu, có chút cảm động, có chút luống cuống, còn có chút thương cảm, lắp bắp nói,
"Tối hôm qua ta —— ta —— chàng ——"
Khuôn mặt phát trướng nóng lên, đầu lưỡi run run, làm thế nào cũng không nói nổi một câu nên lời. Nàng nên nói cái gì? Nói rằng xin lỗi, tối hôm qua ta đã cưỡng gian ngươi, là ta đáng chết. Nhưng cho dù có lên dây cót tinh thần hết cỡ thì nàng vẫn là [2] tiểu gia bích ngọc, không phải đại tỷ cao sang tao nhã, không thể dũng cảm nói ra một lời xin lỗi phóng khoáng dứt khoát như thế a a! Huỷ sạch rồi, hình tượng tốt đẹp của nàng trong cảm nhận của Trát Tây Lãng Thố đã hoàn toàn bị huỷ sạch!
[2] Tiểu gia bích ngọc: người con gái xinh đẹp trong một gia đình bình thường.
Trát Tây Lãng Thố cong cong khóe môi, cũng không nhắc chuyện La Chu ở trong ảo giác gọi đi gọi lại năm tên nam nhân hơn nửa buổi đêm. Hắn là đã nhìn ra, tiên nữ của hắn sau khi tỉnh táo, do vẫn phẫn nộ bản thân phải chịu đựng lăng ngược tra tấn, cho nên nàng không sao có thể thừa nhận chính mình rất thích rất lưu luyến Cổ Cách vương, Pháp vương cùng Liệt đội trưởng. Chỉ sau khi hoàn toàn đánh mất lí trí, nàng mới có thể bộc lộ tâm ý chân thật nhất. Hắn là một nam nhân yêu nàng sâu đậm, điều hắn muốn là khoảng thời gian thân mật ở chung cuối cùng này, tuyệt đối không có khả năng tự tìm khổ mà nhắc nhở nàng.
"La Chu, tối hôm qua nàng mất thần trí, nếu như không giao hợp, mạch máu sẽ nổ tung mà chết." Hắn lựa chọn giấu diếm một phần chân tướng, "Nàng oán hận ta sao?"
Oán hận? Làm sao nàng có thể oán hận người nam nhân yêu nàng? Nàng chỉ cảm thấy chính mình thực có lỗi với hắn, nàng đã thất hứa, đã phụ tình cảm của hắn, nay lại biến mối quan hệ không xâm phạm lẫn nhau thành hỗn loạn không chịu nổi. Nhưng sau khi biết được nàng đã cùng Trát Tây Lãng Thố hoan ái đêm hôm qua, nàng cũng không cảm thấy đau khổ bi thương cực cùng, ngoại trừ xấu hổ và xấu hổ ra, ngược lại có một cảm giác âm u thoải mái. Đây chính là trả nợ ân tình sao?
"Ta không oán hận chàng." Nàng vô cùng trịnh trọng lắc đầu, trong lòng xẹt qua một mảnh mờ mịt, lại lẩm bẩm nói, "Lãng Thố, ta —— ta sau này nên —— nên làm sao đây?"
Trả được món nợ ân tình của Trát Tây Lãng Thố xong, khi Cầm thú vương dẫn binh ngăn chặn đội quân Delhi Sultan và giành chiến thắng, nàng rất có thể sẽ bị bắt trở về, quay về những ngày tháng bị nam nhân thay phiên dâm ô dâm nhục. Đúng là nàng đã sinh ra tình cảm do dự đối với bọn hắn, nhưng sự không cam lòng và oán hận cùng với tình cảm do dự ấy như hình với bóng, cho dù bọn hắn có thay đổi thái độ, đối xử với nàng ôn nhu, muôn vàn sủng nịch thì chung quy sau cùng, lòng có khúc mắc, tâm trí khó yên bình, sẽ sống không vui vẻ, không thoải mái. Vả lại, nàng cũng chưa từng tin tưởng tình cảm của bọn hắn.
Trái tim đau đớn của Trát Tây Lãng Thố cuối cùng cũng được xoa dịu, nhìn La Chu đang như một chú dê con lạc đường, trong lòng tuôn trào ra tình yêu và sự dịu dàng vô tận.
"La Chu, không phải Đa Cát đã nói nàng hãy làm theo trái tim mình sao?" Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối bù của nàng.
Nghe theo trái tim ư, ước muốn thật sự của nàng là gì? La Chu suy nghĩ hồi lâu, xa xôi thở dài nói:
"Lãng Thố, nếu có thể trở về thôn bắt đầu cuộc sống một lần nữa liền thật tốt. Ta vẫn sẽ là vị hôn thê của chàng, , đem một vài người để ở trong lòng, mặc dòng thời gian trôi mà chậm rãi quên đi."
Thứ mà nàng muốn không phải vinh hoa phú quý, không phải là lưu lạc tứ phương, mà chỉ là tìm một nơi đẹp đẽ để sống một cuộc sống bình dị và ấm áp bên một người nam nhân.
"La Chu, nàng nguyện ý cùng ta đi sao?" Trát Tây Lãng Thố nhẹ nhàng bóp cằm nàng, bên trong con ngươi loé lên ánh sáng vui sướng, "Chúng ta có thể thừa dịp hai quân giao chiến hỗn loạn mà đào tẩu."
Tiếng thở dài của La Chu đã mang tới cho hắn niềm hy vọng cùng mong đợi mới. Chỉ cần nàng còn nguyện ý làm thê tử của hắn, hắn không ngại trong lòng nàng có nam nhân khác. Giống như nàng nói, một ngày nào đó sẽ chậm rãi lãng quên.
Nhãn tình La Chu bỗng nhiên trợn to, nàng trừng mắt nhìn Trát Tây Lãng Thố, cơ hồ không thể tin vào tai của mình. Nàng đã là bại liễu tàn hoa, dâm oa đãng phụ, là thê tử của một nam nhân, hắn còn nguyện ý cưới nàng, mang theo nàng đi? ! Cái này —— cái này, lòng dạ phải rộng lớn cỡ nào, độ lượng biết bao nhiêu! Tiếng thở dài của nàng kỳ thực cũng chỉ là bất đắc dĩ cảm khái phát ra, xả hết bực tức, không có hi vọng xa vời có thể thực hiện.
"Bất quá sau khi trốn đi, không thể trở về thôn sinh sống." Trát Tây Lãng Thố khẽ cười nói, "Chúng ta cùng nhau tìm một hẻm núi màu mỡ trong núi sâu, cùng nhau khai khẩn đất hoang trồng trọt, cùng nhau xoa sợi đay vải; cùng nhau đi săn trên núi, cùng nhau mò cá dưới sông. Mỗi ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, chúng ta sinh mấy đứa nhỏ, cùng nhau nuôi dưỡng bọn hắn lớn lên, sau đó nắm tay cùng nhau chậm rãi già đi. Được không?"
Ngheo theo lời mô tả của Trát Tây Lãng Thố, nước mắt của La Chu không hề báo hiệu mà cuồn cuộn rơi xuống. Nàng chưa từng khao khát tình cảm sâu đậm đến mức cùng nhau nắm tay cùng nhau chung sống đến già, nhưng nàng lại khao khát một cuộc sống yên bình như Trát Tây Lãng Thố đã miêu tả đến tột cùng. Nàng là một nữ nhân vô cùng ích kỷ và yếu đuối, nếu —— nếu thật sự có nam nhân nguyện ý vì nàng thực hiện, nàng có thể từ bỏ một số tình cảm khác, một số người khác mà không sợ đau đớn.
"Lãng Thố, chàng —— chàng không sợ ta lợi dụng chàng, không sợ ta —— ta đối với chàng không đủ yêu sao?" Hỏi rõ ràng, phải hỏi cho rõ ràng trước rồi nàng mới có thể đưa ra quyết định khó khăn.
"Không sợ, chỉ cần nàng có một chút tình cảm với ta, cộng thêm tình yêu trọn vẹn của ta dành cho nàng là đủ rồi. Hơn nữa bị vị hôn thê lợi dụng cũng không phải chuyện gì mất mặt."
Trát Tây Lãng Thố nâng gương mặt của nàng lên, nhanh chóng đặt môi lên đôi môi đang hé mở của nàng, con ngươi sáng rực. Tiên nữ của hắn có yêu hắn hay không, yêu sâu đậm hay nông nổi, chỉ cần nàng đồng ý, liền sẽ cố gắng hết mình để sống bên hắn, làm bạn cả đời. Bởi vì cuộc sống như vậy không chỉ là giấc mộng của hắn, mà còn là ước mộng của nàng.
La Chu lặng im suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng nói,
"Được, chúng ta cùng nhau trốn!" Nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, "Đa Cát không thích a huynh của hắn, nếu có cơ hội liền kêu lên hắn cùng nhau trốn một chỗ, nếu không có cơ hội liền để sau này lại nghĩ biện pháp liên hệ."
Ngoại trừ việc lừa dối nàng một lần, và lần rơi xuống vực phớt lờ cảm xúc của nàng vừa rồi, Đa Cát vẫn luôn đối xử tốt với nàng, nàng tin vào tình cảm của hắn. Mặc dù không có nghi lễ chính thức hay người trực tiếp làm chứng, nàng cùng Đa Cát không tính là phu thê chân chính, nhưng nàng đã đồng ý với hắn sẽ làm thê tử của hắn. Nàng cũng đã động tâm, cũng không bỏ nổi. Tốt a, nàng thừa nhận, ở trên nóc nhà đỉnh cao nguyên này, nàng đã bị hôn tục kỳ lạ, những trải nghiệm tàn khốc, và lần lượt hết nam nhân biến thái này đến nam nhân biến thái khác phá vỡ tam quan, phá vỡ giới hạn cuối cùng. Trung trinh cái gì, rụt rè ngượng ngùng cái gì, nàng đều không có, cộng thê cái gì, nàng cũng có thể tiếp nhận rồi. Chỉ là muốn bên trong cuộc sống của hai người nhiều hơn một người ──
"Lãng Thố, chàng để ý Đa Cát sao?" Nàng thấp thỏm hỏi.
Trát Tây Lãng Thố lắc đầu, cười nói,
"Hôn tục của người Bác ba vốn là là huynh đệ cộng thê, hoặc bằng hữu cộng thê, có khi còn có thể là a cữu cùng chất nhi cộng thê ví dụ xuất hiện. Cuộc sống trong núi gian khổ, có thêm một người nam nhân chiếu cố nàng ta cũng càng yên tâm hơn."
Hai tay nắm chặt, lại mổ một ngụm lên đôi môi cánh hoa,
"Chỉ cần tiên nữ của ta nguyện ý một lần nữa cùng sống với ta, ta cho dù lập tức chết cũng cam nguyện."
Tấm lòng của nam nhân Bác Ba thực sự so với biển cả còn mênh mông hơn, so với bầu trời còn bao la hơn, so với nữ nhân xã hội phong kiến cổ đại tuân theo tam tòng tứ đức càng hơn một bậc. Hồi tưởng lại, nàng dường như chưa từng thấy bất cứ nam nhân nào trong thôn Nạp Á tham gia vào các cuộc tranh đấu. La Chu âm thầm phát ra thanh âm cảm khái tự tận đáy lòng, lâp tức sẵng giọng với Trát Tây Lãng Thố:
"Phi, chết rồi thì làm sao có thể cùng sống với nhau, không có đầu óc!"
Trát Tây Lãng Thố không lên tiếng trả lời, chính là chuyên chú nhìn nàng, không tiếng động ngây ngô cười, vết răng sâu nông nhợt nhạt trên gương mặt khiến nụ cười đó thoạt nhìn có chút buồn cười.
Sau một hồi vật lộn, La Chu cuối cùng cũng có thể trực diện đối mặt với những sai lầm mà mình mắc phải khi mất kiểm soát giống như một dũng sĩ:
"Lãng Thố, thực xin lỗi, tối hôm qua ta —— ta cường bạo chàng! Ta —— đáng chết! Chàng—— chàng trên mặt còn —— còn đau không?"
Nàng khẽ vuốt dấu răng trên gương mặt hắn, vết sâu nhất thậm chí còn rỉ máu, đủ thấy khi nàng lâm vào trong mê loạn so với chó dại bị hạ thuốc không khác nhau nhiều lắm.
Trát Tây Lãng Thố cứng đờ, tiện đà gắt gao ôm nàng vào trong ngực, đem đầu nàng kìm vào trong lồng ngực, thân thể không được run run.
"Đương nhiên đau! Thân thể đau! Tâm cũng đau!" Thanh âm khàn khàn hàm chứa ý cười nồng đậm, bên trong ý cười lại hàm chứa một tia quái dị nghẹn ngào,
"Ta còn chưa từng bị nữ nhân cường bạo qua. La Chu, tiên nữ của ta, nàng nhất định phải phụ trách ta cả một đời."
Ngươi có vẻ không phải là xử nam đi? Vì sao lại muốn ta nhất định phải phụ trách ngươi cả một đời? La Chu bị ép vùi đầu ở trong lòng hắn khẽ oán thầm, bị mùi vị dê bò tanh nồng cùng mùi mồ hôi bẩn thỉu hun đến trợn mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro