Chương 319: Nàng mệt mỏi quá

editor: snowie

Maraji tỉnh ngộ, nhận ra rằng nếu hắn bớt đi một phần ham sống sợ chết, tàn nhẫn với bản thân và khao khát chiến thắng mãnh liệt nhiều thêm một phần, mặc kệ hết thảy mà hy sinh một nửa thân thể cùng toàn bộ máu thịt vào trong mật trận ngay từ đầu, kẻ bại trận không nhất định là hắn. Lùi một bước mà nói, cho dù không thắng, cũng có thể khiến Liên Hoa pháp vương trọng thương, khiến cho hắn ta phải nằm liệt trên giường cả nửa đời người. Tuy nhiên, thời gian không thể quay ngược, có hối hận lúc này cũng vô ích.

Hai mắt nhắm chặt lại phút chốc mở ra, Maraji cúi đầu xuống nhìn mấy tên nam nhân đang điên cuồng công kích, không ngừng quát to ở phía bên ngoài kết giới, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt. Nếu hắn nhớ không lầm, linh nữ bên trong kết giới mật trận kia cũng chính là liên nữ mà Liên Hoa pháp vương đã nhắc tới, là nữ nhân mà Liên Hoa pháp vương không tiếc phân ra thần thức rồi cùng hắn cướp đoạt trong mật trận. Nếu đúng là như vậy, liền để hắn đánh cược một lần cuối cùng trước khi chết.

Maraji mở miệng niệm chú, sinh mệnh phải trả giá đắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hắn liền dùng hết pháp lực, ngửa đầu lên, phun ra toàn bộ tinh huyết vào bông hoa sen máu.

Oanh ──

Bông hoa sen máu và thân thể hắn cùng nhau nổ tung thành bụi phấn giữa không trung, 306 tăng nhân Thiên Trúc phía dưới bên trong mật trận cũng đồng loạt phát nổ. Từng đoá từng đoá hoa máu nở rộ, dung hoà vào tiếng nổ, tạo thành một vòng xoáy hình trụ kéo dài từ tâm mật trận đến giữa bầu trời. Vòng xoáy có màu đỏ đen, đường kính chỉ hơn ba thước, nhưng lại cuốn theo mấy trăm đóa hoa sen còn chưa phát ra ánh sáng màu vàng, dần dần biến thành ánh vàng đen. Xung quanh vòng xoáy kết giới chợt loé ra một ánh đỏ, càng trở nên thêm kiên cố vững chắc.

Mắt thấy toàn bộ tăng nhân Thiên Trúc đều nổ tan xác, Bạch Mã Đan Tăng nhẹ nhõm thở dài một hơi, thân ảnh lơ lửng giữa không trung thong thả từ từ hạ xuống, hào quang màu vàng rực rỡ cùng điềm lành đầy màu sắc quanh người càng lúc càng mờ nhạt. Vừa mới ngồi xuống được lưng ngựa, hắn há mồm đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, tiếp lấy lại là một ngụm. Đoá hoa máu đỏ sẫm nở rộ trên lưng ngựa, cũng nở rộ trên áo cà sa màu vàng gấm, nhìn thấy mà giật mình.

"Pháp vương!"

Hai vị Lạt-ma tháp tùng Pháp vương xuất chinh đã thu lại pháp khí, sắc mặt kinh hoàng lo lắng thúc ngựa chạy tới, phân ra hai bên trái phải kịp thời đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của Bạch Mã Đan Tăng.

Bọn họ đều là đệ tử của vị Quang Minh Pháp vương, Pháp vương tiền nhiệm của Thác Lâm tự, tuổi tác so với Liên Hoa pháp vương lớn hơn bảy, tám tuổi. Kể từ khi Quang Minh Pháp vương qua đời, bọn họ đã tận tâm phụ tá Liên Hoa Pháp vương kế vị. Liên Hoa Pháp vương tu luyện đạo Bon Phật giáo cao thâm hơn bất cứ vị pháp vương nào khác, học thức cũng cực kì uyên bác, khiến cho người khác không tự chủ được mà sùng bái đi theo. Hơn mười năm qua, bọn họ cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy Pháp Vương chẳng những lấy toàn bộ pháp lực cùng nửa thân thể của mình hợp vào trận cùng pháp sư đấu trận, mà còn dùng tới pháp lực của 300 tăng nhân niệm chú trợ giúp. Bởi vậy có thể thấy, tên đại pháp sư Thiên Trúc Maraji kia hẳn cũng là một kẻ mà người tu hành bình thường khó có thể với tới. Cuối cùng, tuy rằng bị đánh bại, nhưng cũng khiến cho nửa cơ thể của Pháp vương bị thương nặng, khiến cho Pháp vương một người gần như chưa bao giờ bị thương phải phun ra máu.

"Không có gì đáng ngại."

Bạch Mã Đan Tăng thản nhiên nói, cũng không đẩy hai vị Lạt-ma ra. Hắn rút ra một chiếc khăn lụa mềm mại màu vàng nhạt từ trong tay áo choàng cà sa, cẩn thận lau sạch sẽ vết máu trên môi. Hai tay kết ấn trước ngực, một luồng sáng trắng vàng nhàn nhạt bắn về phía [1] thiên trượng cắm sâu trên lưng một thi thể đứng trước lưng ngựa. Hào quang chói lọi từ [2] Kim Cương chử chữ thập [3] Bảo bình đúc từ vàng lướt qua, hướng về phía cái đầu người đẫm máu tượng trưng cho tình cảm và dục vọng mãnh liệt, cơ thể thối rữa tượng trưng cho sự tàn ác và lãnh khốc, dừng lại bên trên bộ xương khô màu trắng không có sức sống tượng trưng cho sự ngu ngốc và vô vọng. Dừng lại một lúc, hào quang bắt đầu dần dần ngưng tụ, và hội tụ về phía tràng hạt mắt phượng bồ đề gắn trên trán của những cái đầu lâu.

"Thu."

Cánh môi sen trắng khẽ lẩm bẩm, khi nhìn thấy toàn bộ thiên trượng nhanh chóng lấp lánh tỏa ra một vệt ánh sáng màu vàng, viên tràng hạt bồ đề mắt phượng giữa trán cái đầu lâu nhanh chóng nhảy ra, bao lấy vầng sáng rồi quay trở lại thủ ấn của Bạch Mã Đan Tăng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Thi thể cùng với thiên trượng im lặng không ánh sáng ngã thẳng xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng vang phù phù phù phù liên tục không ngừng, mấy vạn thi thể đứng thẳng như pho tượng liên tiếp ngã xuống.

Kỵ binh Cổ Cách nhàn rỗi không dám tới gần Vương cùng Liệt đội trưởng đang điên cuồng chém phá quầng ánh sáng màu đỏ của mật trận, sợ không cẩn thận liền ngộ thương cái mạng nhỏ, hơn nữa càng sợ Vương cùng Liệt đội trưởng sẽ kiểm tra binh sĩ nào trong số bọn họ có biểu hiện thất thố run sợ. Cho nên họ liền nhìn không chớp mắt, tai không nghe, dưới sự lãnh đạo của thủ lĩnh kỵ binh, Bách bộ trưởng, và các đội trưởng hết sức chuyên chú thu dọn chiến trường.

Sau khi Bạch Mã Đan Tăng thu về viên tràng hạt tinh hồn, sắc mặt suy sụp mệt mỏi lập tức tốt hơn rất nhiều, ngay cả thân thể cũng không cần hai vị Lạt-ma đỡ nữa. Giương mắt nhìn về phía vòng xoáy hình trụ đen vàng phía đối diện, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười có vẻ ôn hoà, nhưng thực chất lại lạnh lùng yếu ớt. Chẳng bao lâu nữa, vòng xoáy khổng lồ được tạo ra bởi sự va chạm của hai loại pháp lực này sẽ biến mất.

Kỳ thực, cho dù Maraji có dung nhập một nửa thân thể tiến vào mật trận ngay từ đầu, cũng tuyệt đối không thể thắng nổi hắn. Một viên tràng hạt tinh hồn giúp cố định sự chuyển động của tất cả các thi thể, cũng kiểm soát thân thể của chúng. Tu La trăm sát trận được mở ra là những con rối thi thể không đau đớn không cảm xúc, còn thứ mà hắn điều khiển và nắm gi chính là những tinh hồn ba hồn bảy vía, một khi mười vạn tinh hồn hắc ám được giải phóng, ai thắng ai thua liền rõ ràng. Chỉ là đến lúc đó, không chỉ toàn bộ sinh linh trong bán kính trăm dặm đều bị tiêu diệt, e rằng ngay cả binh sĩ Cổ Cách cũng trốn không thoát số phận bị diệt vong. Cho nên, nếu như không cần thiết, hắn sẽ không sử dụng nước cờ này.

Nụ cười lạnh như băng biến mất trong giây lát, hắn bỏ lại hai vị Lạt-ma ở phía sau, thúc ngựa hướng về phía mật trận. Khi tới phía bên ngoài mật trận, hắn xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Nhẹ tay chạm vào chiếc khóa kết giới mà Maraji đã dùng sinh mệnh để kiên cố trước khi chết, vầng ánh sáng màu đỏ bên ngoài khẽ xao động, lông mày của hắn không khỏi hơi cau lại, nửa người bị thương nặng, phải đợi ít nhất một tháng nữa mới có thể phá vỡ kết giới này.

Muốn vây khốn heo nhỏ để trả thù bọn hắn sao? Đuôi lông mày nhíu lại thành một đường, song lại giãn ra, bên trong đôi mắt phượng màu đỏ tím thoáng qua một tia trào phúng giễu cợt, ánh mắt khinh thường quét qua người ba tên đệ đệ đồng mẫu huyết mạch đang không ngừng chém tới tấp vào kết giới và điên cuồng gào thét, hắn nhẹ giọng quát:

"Các ngươi câm miệng! Dừng tay!"

Hắn sao lại có thể dưỡng ra ba cái tên ngốc như vậy? Biết rõ chém vào vô dụng, vậy mà vẫn không ngừng chặt phá; biết rõ heo nhỏ đã bi thương đến mức không thể nghe thấy bất cứ tiếng kêu nào, vậy mà còn liên tiếp la hét. Ba người, một người là Vương, một người là vương đệ, và người còn lại là tộc trưởng của bộ tộc Liệt, thất thố trước mặt nhiều binh sĩ như thế cũng không thấy xấu hổ.

Thích Ca Thát Tu đột nhiên nghe được tiếng quát của Pháp vương, nhất thời dừng lại động tác chém phá ở trên tay, quay đầu nhìn về phía Bạch Mã Đan Tăng, vẻ mặt lo lắng cùng đau lòng:

"Pháp vương, heo nhỏ nàng ── "

"Pháp vương!"

Đa Cát bỏ đao ngắn trong tay xuống, một cái nhảy vọt qua, khuỵu gối trước mặt Bạch Mã Đan Tăng, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, ngửa đầu, đôi mắt to tròn màu rám nắng đỏ rừng rực, lã chã như sắp khóc, cướp lời nói trước,

"Cầu ngươi tiến vào ôm tỷ tỷ đi ra, nàng khóc đến mức khiến trái tim của ta thật đau."

Tán Bố Trác Đốn nặng nề vung xuống một đao cuối cùng vào chiếc khoá kết giới, kim loại đụng vào vang lên một tiếng xoẹt, hồn đao tra vào vỏ. Mắt ưng nâu sẫm hung ác khốc lệ quét qua đông đảo binh sĩ Cổ Cách đang cúi đầu tập trung thu dọn chiến trường, ánh mắt lại rơi xuống trên người Bạch Mã Đan Tăng, đối diện với đôi mắt phượng đỏ tím ôn hoà một lát, trong mũi hừ lạnh một tiếng, biểu tình âm trầm quay đầu lại, lặng lẽ nhìn chăm chú con heo đang khóc lóc co ro bên trong quầng sáng kết giới.

Trong ba đứa nhỏ mà hắn một tay nuôi dạy nên người, tên này chính là đứa không đáng yêu nhất! Bạch Mã Đan Tăng trong lòng thở dài, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Đa Cát, đồng thời rót vào đỉnh đầu hắn một luồng linh khí, vừa vặn dưỡng thương gân cốt bị hao tổn do thuật "Mị" cưỡng ép tạo nên.

"Heo nhỏ"

Tay trái kết ấn, thông qua tràng hạt Thiên Châu chín mắt đã hoà tan với linh hồn nàng, để thanh âm truyền ra từ trong cơ thể,

"Đừng khóc nữa, ngoan, mau tới đây, để ta ôm ngươi một cái thật chặt."

Giọng nói nhu hoà đầy từ tính nhẹ nhàng như gió xuân, ấm áp như nắng ấm, trong trẻo như trời hạn gặp mưa, ẩn chứa lòng nhân ái và thương xót bao dung, tràn ra từ trong linh hồn sâu thẳm của La Chu, len lén tiến vào trái tim nàng. Nàng nức nở, cơ thể cuộn tròn giữa hai chân ngẩng lên, hai tay vẫn như cũ ôm lấy đầu, đôi mắt sưng đỏ yên lặng nhìn về phía mấy nam nhân bên ngoài kết giới màu đỏ.

"Lãng Thố —— đã chết ——"

Nàng tê dại mở miệng, đôi mắt mất tiêu cự thực sự không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhìn không thấy, nước mắt bất giác lăn dài trên má, giống như một chú nai con vì lạc đường mà khóc thút thít, vô cùng đáng thương, khiến người khác phải xót xa đau lòng.

Bạch Mã Đan Tăng dang rộng hai tay về phía nàng, nụ cười trên môi tràn ngập sủng ái và thương tiếc, nhẹ nhàng dỗ dành,

"Lãng Thố là cam tâm tình nguyện chịu chết. Ta sẽ an táng hắn, đích thân siêu độ cho hắn, để kiếp sau hắn được đầu thai vào một gia đình phú quý. Heo nhỏ, nào, ngoan ngoãn tiến vào vòng tay của ta, liền có thể giao tất cả bi thương và thống khổ cho ta."

Maraji muốn vây chết heo nhỏ, nhưng lại quên rằng heo nhỏ đã uống bí dược do hắn niệm chú, chuỗi tràng hạt Thiên Châu chín mắt chứa đựng linh khí trong cơ thể nàng đã được truyền vào một câu niệm chú bí mật liên quan đến Tu La trăm sát trận. Heo nhỏ lại không đánh mất thần trí, đương nhiên liền có thể giống như Ngân Nghê, không sợ sát âm ác khí, có thể tự do hành động, tự do xuất nhập kết giới.

Đôi mắt ngây ngô tê dại của La Chu giật giật, ngẩn người thẳng tắp đứng lên, nhấc chân cất bước như thể bị ai đó mê hoặc. Vừa mới bước được hai bước, nàng liền giẫm phải cánh tay của Trát Tây Lãng Thố, loạng choạng lảo đảo ngã xuống đất. Ánh mắt rủ xuống, hai mắt tan rã giống như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng lớn, dần dần tập trung, nàng nhìn thấy cổ tay máu chảy đầm đìa của Trát Tây Lãng Thố do Ngân Nghê cắn đứt, da thịt nát tan để lộ ra xương cổ tay trắng xoá vô cùng thê thảm. Máy móc cứng ngắc ngẩng đầu, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy một lỗ lớn đẫm máu trên ngực trái, hai hốc mắt trên khuôn mặt tối om máu chảy đầm đìa, cùng với —— cái đầu người thiếu hộp sọ!

"Ngao ──"

Nhìn thấy ánh mắt của La Chu quét tới, Ngân Nghê, đang nhu thuận ngồi chồm hổm bên cạnh cái đầu của Trát Tây Lãng Thố, nhe ra hàm răng sắc nhọn nhuốm máu, buồn bực gào một tiếng lấy lòng, đứng dậy muốn đi về phía nàng.

Hàm răng nhuốm máu đánh thức ký ức tàn khốc và đẫm máu của La Chu, nàng đột nhiên xoay mình, hét lên một tiếng chói tai:

"Không ── đừng tới đây ── đừng tới đây!"

Ngân Nghê, người mà nàng từng dựa vào, tin tưởng nhất trong mắt nàng giờ phút này đây so với hung thần quỷ dữ còn đáng sợ khủng bố hơn. Khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng sợ hãi, liên tục bò lùi về phía sau.

"Heo ngốc, không cho phép ngươi lui nữa!" Sắc mặt Bạch Mã Đan Tăng bỗng dưng biến đổi, hắn nắm chặt tay nện vào kết giới, lớn tiếng quát,

"Vòng xoáy phía sau sẽ nuốt chửng và đem ngươi tới dị giới bên kia."

La Chu đang lùi thì bị tiếng hét kia làm cho rùng mình, mọi động tác dừng lại, tiếng gào rít mất khống chế sụp đổ trong cổ họng như bị thứ gì đó ngăn chặn, bỗng nhiên nghẹn ngào mất tiếng. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Ngân Nghê đang dừng bước ở phía đối diện, một lúc sau, nàng mới chậm rãi quay đầu nhìn vòng xoáy hình trụ vàng đen gần như chạm vào lưng mình. Sau một lát, lại chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt tăm tối ảm đạm lộ ra vẻ thê lương tuyệt vọng dày đặc đến nỗi không thể hóa giải, lướt qua Ngân Nghê và thi thể của Trát Tây Lãng Thố, nhìn về phía bốn nam nhân ở bên ngoài vầng sáng màu đỏ.

Lúc này đây, nàng thấy rất rõ. Bốn nam nhân cùng huyết mạch kia, một người quỳ, ba người đứng, trên thân hình mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít lây dính vết máu. Nàng biết bọn hắn đều là tới cứu nàng, nhưng tại sao không tới sớm hơn một chút? Chỉ cần tới sớm hơn một chút nữa là được mà? Tới trước khi Trát Tây Lãng Thố mất mạng vì nàng, trước khi nàng trở thành tội đồ liên luỵ Trát Tây Lãng Thố ——

Mệt mỏi quá, nàng hiện tại mệt mỏi quá, sống hai mươi mốt năm, chưa bao giờ nàng cảm thấy mệt mỏi như vậy. Thân mệt, tâm càng mệt.

-------------------

[1] Thiên trượng là một pháp khí được sử dụng phổ biến trong Phật giáo Tây Tạng.

[2] Kim Cương chử hay chày kim cương, là một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đặc biệt, nó là biểu tượng của Kim cương thừa. Đây là một pháp khí có tính chất cứng rắn của kim cương, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời, nó có thêm sức mạnh vô địch của sấm sét. Do vậy, nó là biểu tượng cho tinh thần kiên định và uy lực tâm linh.
- Kim Cương chử chữ thập/ Kim Cương chử bốn mũi nhọn: bố cục cơ bản của Mạn đà la, tạo thành 4 điểm biểu thị 4 phương của vũ trụ.

[3] Bảo bình: là một pháp khí độc đáo được sử dụng trong Phật giáo Tây Tạng để cải thiện môi trường và giúp điều hoà. Trong quá khứ, nó chủ yếu được sử dụng trong các ngôi chùa trong cung điện, như một phương tiện điều chỉnh phong thủy, thay đổi linh khí và cầu mong những điều tốt lành và tốt lành. Với sự quảng bá của Phật giáo, bảo bình đã được mở rộng đến người dân và được đa số tín đồ thờ cúng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro