Chương 340: Không cho phép kháng cự (H)
editor: snowie
"Vương, "
Thích Ca Thát Tu ngước mắt trông thấy nam nhân cao lớn không tiếng động tiến vào nội thất, lập tức buông chén bạc trong tay ra, ôm La Chu đứng lên, mỉm cười hồi bẩm nói,
"Heo nhỏ vừa mới uống xong cháo thuốc."
Tán Bố Trác Đốn mặt không chút thay đổi gật gật đầu, sải bước đi tới bên giường, giang hai tay về phía hắn, thấp giọng nói:
"Giao cho ta, đi ra ngoài."
Động tác giao người của Thích Ca Thát Tu trong nháy mắt có chút do dự, sau khi nhìn thấy heo nhỏ được Vương vững vàng ôm vào trong lồng ngực, tay ở bên người liền nắm chặt lại không để lộ chút dấu vết. Hắn cung kính cúi đầu thi lễ, chậm rãi rời khỏi nội thất, thời điểm hạ rèm xuống, cuối cùng nhịn không nổi liếc nhìn phòng trong một cái. Hắn đuổi tất cả cung nữ đang chờ ở bên ngoài ra, nhẹ nhàng đóng cửa gỗ của cung điện. Sau khi gật đầu ra hiệu với một số thị vệ đội hắc kỳ đóng giữ ở Đông cung, hai tay lỏng lẻo khoanh trước ngực, sau lưng lười nhác nghiêng dựa vào bức tường đá cạnh cửa, cúi đầu liếc mắt nhìn xuống Ngân Nghê và hai con báo tuyết đang nằm ngoài cửa, trên môi nở một nụ cười thâm thúy. Không có gì mà phải buồn bã tiếc nuối, tôn quý như Vương cùng Pháp vương, chẳng phải cũng là giống hắn, cùng chung một nữ nhân hay sao? Chỉ cần heo nhỏ thích hắn, thích hắn yêu nàng, hắn liền sẽ không phải chịu đựng sự đau lòng cùng chua xót mà trước đây hắn không thể đòi hỏi.
Tiếng cửa gỗ của cung điện bị đóng lại ẩn ẩn xuyên qua rèm cửa truyền vào nội thất, trái tim của La Chu theo thanh âm biến mất có chút hơi căng thẳng. Nàng cẩn thận ngẩng đầu, hơi khiếp đảm nhìn phía Cầm thú vương, ấp úng kêu: "Vương." Biết rõ Cầm thú vương thích nàng, sẽ không tổn thương nàng lần nữa, nhưng nàng chính là không có biện pháp nào ở trước mặt hắn lập tức thả lỏng, trong lòng càng cảm thấy thêm một phần khẩn trương cùng khiếp đảm. Ngay cả trong mấy ngày hồi cung khi tuyết rơi, nàng và hắn như hình với bóng, ăn uống ngủ nghỉ ngủ tất cả đều do hắn một mình lo liệu lấy mọi việc. Từ khía cạnh này mà nói, cũng đủ thấy tên vương giả cầm thú này ở trong cảm nhận của nàng có ảnh hưởng sâu nặng, muốn chân chính thích ứng hắn, giống cặp vợ chồng bình thường hài hòa ở chung, phỏng chừng còn cần một khoảng thời gian không ngắn.
Tán Bố Trác Đốn từ chối cho ý kiến, trên khuôn mặt lãnh khốc sắc bén anh tuấn nảy lên ý cười nhàn nhạt như một đám mây lướt qua trên bầu trời. Hai tay nhẹ nhàng hất lên, liền đem La Chu trong ngực ném vào đệm chăn êm dày. Tiếp sau đó hắn lấn người tiến lên, vung bàn tay to của mình, xoẹt xoẹt vài tiếng liền lột sạch La Chu.
La Chu chỉ cảm thấy thân thể trỗng rỗng, lập tức ngã vào trong chăn dày mềm mại, thân thể không đau, đầu lại có chút choáng váng. Nàng chưa kịp phản ứng, một tiếng xoẹt xoẹt đột nhiên vang lên, trên người chợt lạnh, y bào mới tinh vừa mặc không lâu đã bị Cầm thú vương xé rách thành nhiều mảnh nhỏ. Trong nháy mắt, nàng đã biến thành một con dê non mềm trần trụi.
"A ──" Nàng theo bản năng kinh hô, hai tay ôm ngực, thân thể cũng nhanh chóng cuộn thành một khối.
Mà Cầm thú vương đang thi bạo chiếc áo bào cũng không tiếp tục thi bạo nàng nữa, ngược lại ngồi dậy, đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống bắt đầu đánh giá.
Nàng có thể cảm nhận được hai ánh mắt hung ác nham hiểm uy nghiêm đang di chuyển từng tấc trên thân thể trần trụi của mình. Ánh mắt đó như thể hàm chứa nham thạch nóng chảy mãnh liệt, từng chỗ da thịt nó quét qua dường như sẽ dấy lên ngọn lửa cuồng nộ hừng hực, nóng đến mức khiến da thịt của nàng hơi đau đau. Ánh mắt kia lại giống như một lưỡi dao lạnh như băng, mỗi một lần chém ra, làn da nơi đó co rút lại càng thêm căng cứng, khiến cho thân thể nàng cuộn mình lạnh run.
"Ở trước mặt ta không cho phép cuộn mình kháng cự!"
Trong câu ra lệnh trầm thấp hùng hậu của Tán Bố Trác Đốn không có nửa phần cảm xúc, nhưng lại chứa đầy sức mạnh không thể làm trái. Hắn cúi người xuống, vươn hai tay kéo thân thể La Chu vào tư thế nằm ngửa, lại bắt được hai chân của nàng cong lên, mở sang hai bên.
Tư thế có chút dâm đãng làm cho La Chu xấu hổ quẫn bách không thôi, thậm chí còn có chút sợ hãi. Nghe được mệnh lệnh kiên định và thờ ơ của Cầm thú vương, nàng chỉ có thể dùng hai tay che mặt, khẽ run, mặc hắn dùng ánh mắt hung ác nham hiểm như muốn ăn tươi nuốt sống dò xét. Trước đây thật lâu cũng chính là như vậy, Cầm thú vương duy ngã độc tôn đã quen không chấp nhận bất cứ biểu hiện kháng cự nào của nàng, cho dù biểu hiện kháng cự là do bản năng ngượng ngùng rụt rè nữ tính, hắn cũng sẽ không chấp nhận. Trước kia, nàng oán hận hắn, nhưng vì mạng sống, nàng không thể không vứt bỏ rụt rè ngượng ngùng mà phục tùng hắn. Hiện tại nàng thích hắn, cũng cam tâm tình nguyện phục tùng hắn, nhưng sự ngượng ngùng rụt rè nữ tính đó làm cách nào cũng không áp chế nổi, khiến nàng không cách nào có thể dùng cơ thể loã lồ đối diện với hắn.
Heo ngoan của hắn đang nằm trên đệm chăn màu đỏ sậm lộng lẫy, cơ thể thịt nộn trần trụi dưới cái nhìn chăm chú của hắn tựa như một đóa hoa Cách Tang mềm mại trong gió, nhịn không được mà khẽ run rẩy. Làn da mềm mại hơn sữa dần dần đỏ ửng lên, giống như một viên trân châu quý báu được bao phủ bởi hào quang. Một đôi móng vuốt nộn thịt nhỏ nhắn mềm mại che ngũ quan thanh tú thật chặt chẽ, thế nhưng từ đôi tai đỏ rực và da thịt hồng hào kiều diễm, hắn có thể biết rõ nàng giờ phút này đến tột cùng có bao nhiêu thẹn thùng.
Heo xấu hổ, mang theo chút khiếp đảm lại ôn thuần nhu thuận như vậy hắn chưa từng thấy qua, so với vẻ hờ hững, im lặng, nịnh nọt gượng cười, quật cường oán hận, tình dục mị hồng mà hắn thấy trước kia không biết đã chọc tâm người khác động tâm gấp bao nhiêu lần.
Heo ngoan có chiếc cổ dài thướt tha tao nhã, hai đầu vai tròn mà gầy, trên vai phải có một chữ 'Nô' được hoa sen trắng hồng quấn lấy, tỏ rõ nàng là nô thê của hắn. Một đôi nhũ phong đẫy đà và mềm mại, cao thẳng như đỉnh núi tuyết, trên đỉnh là hai nhũ châu xinh đẹp phấn nộn cùng nụ hoa ngậm nụ mới nở, theo hô hấp và thân thể run rẩy tạo thành đường cong dụ hoặc và kiều mỵ.
Đi xuống là vòng eo thịt mềm thon thả, bụng dưới lộ ra có vẻ trơn nhẵn mềm mại. Âm phụ hở ra trắng noãn sáng loáng, vô cùng mê người. Bởi vì hai chân cong lên mở rộng, khe thịt no đủ khép kín giữa hai chân cũng mở ra một nửa, lộ ra liên hoa phấn oánh non mềm kiều mỵ. Tiểu cánh hoa tinh tế nhuyễn nộn không thể tả, vô cùng quyến rũ và đáng yêu. Mặc dù không có bất cứ sự đụng chạm và khiêu khích nào, hoa đế vốn mới chỉ nhú lên một chút dưới cái nhìn chăm chú của hắn cư nhiên liền trở nên nhạy cảm, chậm rãi sung huyết to bằng ngón tay em bé, nhút nhát đứng thẳng ngay trước đóa hoa, ánh sáng rực rỡ toả ra tứ phía. Tuy rằng cái miệng nhỏ nhắn của liên hoa giữa hai cánh hoa hơi hé ra đã khép chặt lại, nhưng đường khâu mềm mại với lỗ kim lớn màu đỏ tươi lại đọng một lớp sương mai trong suốt trơn bóng óng ánh, ngập nước, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng hút một hơi, mật hoa ngọt ngào ngon miệng sẽ chảy ra, chóp mũi đã ngửi thấy một mùi hương quyến rũ mê người. Hắn trước kia thế nào lại có thể tàn nhẫn xé nát liên hoa xinh đẹp mị hoặc như vậy? Quả thực là sai lầm.
Ánh mắt Tán Bố Trác Đốn trở nên âm u u ám, hô hấp có chút trầm đục hỗn loạn, hầu kết gian nan cuộn lên cuộn xuống, miệng lưỡi khô khốc. Hắn không chút do dự kéo lấy hai chân La Chu lại gần trước mặt, nâng bờ mông thịt nộn mềm mại trắng mịn của nàng, yêu thích không muốn buông tay dùng lực bóp nắn mấy lần, rồi vùi đầu vào giữa hai chân nàng, ngậm lấy viên hoa đế xinh đẹp diễm quang tứ phía.
"A ──" La Chu như bị điện giật cắn nuốt, cơ thể đột nhiên bị kích thích khó kìm lòng nổi giật nảy người cong lên, kinh hồn thét chói tai,
"Vương, không cần ──" Móng vuốt thịt nộn rút khỏi mặt, nắm chặt lấy đệm chăn dưới thân, giãy dụa run rẩy.
Tán Bố Trác Đốn tự hạ thấp địa vị quỳ gối bên giường, bàn tay to lớn cường ngạnh chế trụ cặp mông và đùi nàng, không cho phép nàng giãy dụa, đầu lưỡi nóng bỏng đặt ở hoa đế của nàng càng không ngừng vặn vẹo liếm láp,cũng lấy răng cắn mài.
Cảm giác nóng ran, tê dại đau đớn truyền đến từ âm đế mẫn cảm sung huyết, xuyên thấu đến tận lòng bàn chân, mười ngón chân tròn trịa gắt gao cuộn lại. Trong miệng La Chu tràn ra tiếng khóc nức nở, khó khăn vặn vẹo thân thể trên đệm chăn, ép chặt hai chân bị tách ra vào trong, cố gắng ngăn chặn sự kích thích mạnh mẽ, đáng sợ và sắc bén.
"Ngoan chút!"
Theo tiếng quát nóng nảy lạnh lùng không kiên nhẫn của Cầm thú vương, thịt mông hơi co giật bị bàn tay sắt thép khổng lồ véo bóp ra một cỗ đau nhức kịch liệt, huyệt vị ở bắp đùi cũng bị ngón tay Cầm thú vương hung hăng bóp ấn hai lần, hai chân đang liều mạng kẹp chặt trong cơn đau tê dại đột nhiên mất đi khí lực, chỉ có thể vô lực rộng mở mặc cho môi lưỡi Cầm thú vương tàn sát bừa bãi.
Dưới sự cọ xát và cắn xé ma sát của răng lưỡi của Tán Bố Trác Đốn, hoa đế càng ngày càng sưng trướng và cứng lại, màu sắc lại càng đỏ tươi ướt át hơn. Chiếc lưỡi nóng bỏng hữu lực đó sau khi dâm ô chơi đùa với hoa đê xong, lại lần lượt lướt qua bên trong hai cánh hoa lớn phong nộn và tinh tế, môi lưỡi cùng răng ngậm lấy tiểu cánh hoa bú liếm khẽ cắn, thẳng đến khi hai tầng cánh hoa lớn nhỏ đều sung huyết căng phồng lên mới hài lòng thay đổi phương thức dâm ô khác. Từ trên xuống dưới, đầu lưỡi thô to linh hoạt đánh vòng liếm qua hoa huy*t nhỏ nhắn phía trước, miệng hoa, trượt dọc theo hoa cốc nhuyễn mị đỏ mọng đến hậu huy*t non nớt phía sau liếm láp, một lúc sau lại đánh vòng từ dưới đi lên, chậm rãi liếm đến đoá hoá phía trước, khẽ cắn hoa đế một cái, hút ngậm một hồi, như thế lặp lại, liếm chơi gặm cắn đến quên cả trời đất.
"A ── a a ── thực —— thực thoải mái ——"
Lông mày La Chu nhíu lại, hai gò má như lửa, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều không dứt. Cằm tròn không tự chủ được nâng lên, hai khuỷu tay ráng chống đỡ lấy thân thể, thân trên ưỡn thành hình cầu vòng cung, ngực ưỡn lên thật cao. Chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng, ở bụng dưới dấy lên một ngọn lửa hư không cháy mạnh, toàn bộ hạ thể run rẩy sưng lên ấm áp dạt dào, cùng với sự co rút của dũng đạo, dòng điện tê dại và nhức nhối không ngừng chạy qua cơ thể, một cỗ dịch nóng không thể ngăn chặn được từ trong cơ thể chảy ra.
Chết tiệt, Cầm thú vương đáng chết! Trong nửa năm xa cách, kỹ thuật khẩu giao của hắn sao có thể tiến bộ theo cấp số nhân như vậy? Mặc dù vẫn còn kém hơn một chút so với Pháp Vương và Mãnh thú, nhưng so ra đã bằng với Đa Cát. Chẳng lẽ tên Cầm thú vương này đã tìm nữ nhân khác luyện tập qua sao? Nghĩ vậy, trong lòng La Chu chua xót ghen tị không thôi, có chút đau nhức, nhưng lập tức lại chìm đắm trong từng đợt khoái cảm vọt tới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro