Phiên ngoại 1: Mang thai · Nồi áp suất

editor: snowie

Trên thực tế, đúng như dự đoán của Ma Quỷ pháp vương, trong ba tháng đầu tiên của thai kỳ, La Chu đã phải nếm trải rất nhiều đau khổ.

Buổi sáng ngủ dậy, chóng mặt! Ngồi nghỉ, chóng mặt! Đi dạo hóng mát, chóng mặt! Ngay cả nằm ngủ, cũng chóng mặt!
Uống nước, nôn! Ăn cơm, nôn! Không ăn không uống, liền nôn ra cả dịch axit trong dạ dày!

Trong ba tháng đầu, nàng chẳng những không béo thêm được lạng thịt nào mà còn gầy không ít, người lộ rõ vẻ tiều tụy và tái nhợt, ngày nào cũng trải qua những cơn choáng váng và nôn mửa, suy nhược vô lực sống qua ngày. Bộ dáng này khiến cho Cầm thú vương, Mãnh thú cùng ngụy đồng sợ chết khiếp, mặc kệ quốc sự có bận rộn đến đâu, ba nam nhân nhất định sẽ để một người lại ở bên cạnh nàng, Ngân Nghê cũng trở thành hộ vệ toàn thời gian. Ma Quỷ pháp vương thông thạo y thuật tuy biết đây là hiện tượng thông thường khi mang thai không cần quá lo lắng, nhưng hắn cũng rất đau lòng khi thấy nàng khó chịu, nên đã chuyển từ Thác Lâm tự đến tạm trú ở ngôi chùa miếu trên sườn núi cạnh hoàng cung, tùy thời theo dõi tình hình của nàng, nghĩ mọi biện pháp giúp nàng giảm bớt bệnh trạng chóng mặt và nôn mửa.

Thật vất vả, nàng cuối cùng cũng vượt qua được ba tháng thống khổ nhất, chứng chóng mặt và nôn nghén cũng dần biến mất, bụng hơi phình to ra một chút, nàng dần lấy lại tinh thần. Lúc này, La Chu mới có thời gian rảnh rỗi mà bắt đầu tận hưởng sự đãi ngộ ở cấp độ bảo vật quốc gia mà nàng hiện đang được hưởng.

Nàng chỉ hướng Đông, không ai dám đi về phía Tây; nàng nói trăng trên bầu trời là hình vuông, không ai dám nói nó là hình tròn. Trong hoàng cung Cổ Cách, từ Cầm thú vương cùng Ma Quỷ pháp vương, cho tới chó ngao cùng báo tuyết, từ người đến súc sinh, tất cả đều chuyển động vây quanh nàng. Đồ trân quý hiếm lạ gì đó không ngừng dâng lên trước mặt nàng, đồ ngon vật bổ cũng đưa tới trước mặt nàng, chỉ mong nàng có thể cười nhiều hơn, có thể ăn uống nhiều hơn một chút. Quả thực làm cho nàng choáng ngợp bởi sự sung túc của nữ vương.

Nhưng hưởng thụ sự sung túc của vương phi là một chuyện, đối mặt với việc dùng cơm lại là chuyện khác.

La Chu cau mày, ánh mắt đảo qua từ thịt bò luộc, bánh trứng hấp, dồi, bánh áp chảo nhân thịt bằm, canh cá nấu sữa, thực sự không có khẩu vị muốn ăn. Nàng không phải là người thích ăn uống, trước đây là dân phượt nên nàng cũng không kén chọn đồ ăn, chỉ cần có thể no bụng thì không có gì là không ăn được. Nhưng hiện tại là một người phụ nữ mang thai, bụng càng ngày càng to ra, nàng càng ngày càng kén ăn, đối mặt với những món ăn rực rỡ muôn màu củ của người Bác Ba vùng Ngari, nàng bắt đầu buồn rầu không há được miệng.

"Tỷ tỷ, nàng nhìn xem, bánh áp chảo nhân thịt bằm vừa thơm lại giòn, bánh trứng hấp vừa mềm vừa núng nính, canh cá nấu sữa vừa ngon vừa bổ." Đa Cát ngồi xổm ở bàn thấp đối diện, nhiệt tình mà tự hào giới thiệu với La Chu,

"Các món ta tự tay nấu hương vị đều ăn rất ngon. Tỷ tỷ, nàng nếm thử đi."

La Chu dùng thìa nhúng vào bát canh cá nấu sữa khuấy khuấy một cách nhàm chán. Nước súp bốc khói thơm mùi sữa tươi rất hấp dẫn nhưng không hề làm nàng cảm thấy thèm ăn.

"Ta vẫn nên ăn (*) quả bào ngư là tốt nhất."

Nàng buông thìa xuống, nằm cuộn tròn trong vòng tay của Cầm thú vương, lấy một quả bào ngư trong chén bạc nhét vào trong tay hắn.

(*) Quả bào ngư (tên tiếng Trung Quốc là hạt dẻ Brazil, quả hạch Brazil, quả hạch Brazil): là một loại quả khô trông rất giống bào ngư, do đó có tên như vậy. Nó có đặc điểm quan trọng của các loại hạt thông thường như vỏ cứng, thịt giòn,... Quả bào ngư có mùi thơm và vị đậm đà, ăn giòn giòn, ăn lâu ngày có thể bổ não, ích não. Quả bào ngư có danh hiệu "Vua của các loại hạt". Vỏ quả cứng, không có nhiều khe hở tự nhiên, khi ăn nên dùng búa nhỏ hoặc kẹp hồ đào để đập quả.

Lớp vỏ ngoài cứng rắn của quả bào ngư trong tay Tán Bố Trác Đốn giống như lớp vỏ bánh quế trứng cuộn, chỉ nhẹ nhàng nắm vào là nó liền vỡ ra, để lộ phần thịt thơm ngon giòn rụm. La Chu lấy phần hạt trong lòng bàn tay màu đồng rồi ném vào trong miệng, rộp, rộp! Nhai nhai, sắc mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Heo nhỏ, nàng không thể chỉ ăn mỗi mấy thứ quả có hạt này, bữa tối phải ăn một chút mới được."

Bạch Mã Đan Tăng ngồi bên cạnh nàng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, bưng bát canh cá nàng vừa khuấy trên bàn lên, múc một miếng cá sữa đưa tới bên miệng nàng, ôn nhu dỗ nói,

"Ngoan, ăn đi."

La Chu nhìn xuống chiếc thìa bên miệng, mím chặt môi, chậm rãi lắc đầu với Ma Quỷ pháp vương, kiên quyết không cho thìa cá sữa kia chui vào trong miệng.

"Heo nhỏ, vậy nàng muốn ăn cái gì?" Thích Ca Thát Tu cũng đang ngồi xổm đối diện cái bàn thấp, khó xử nhíu mày hỏi.

"Ta —— ta muốn ăn miến lợn ruột già chua cay, canh sườn rong biển, thịt lừa sốt ngũ vị hương, thịt cầy hương kho tộ, gan ngỗng cắt lát, vịt hun khói trà long não, thịt heo xé phay, tôm xào hành lá, đậu hũ sốt cay, lưỡi và lòng bò, lẩu dạ dày, thịt viên hầm, hến 'lưỡi Tây Thi', vịt Chiêu Quân, súp 'Phật nhảy tường', cá Thái An, thỏ kho nồi, chân gà ngâm ớt ——"

Mỗi khi La Chu nói một món ăn, sắc mặt của bốn nam nhân đều đen thêm một phần, chờ nàng ngừng chảy nước miếng, sắc mặt của các nam nhân đã đông cứng thành đá, đen kịt như đáy nồi.

Tán Bố Trác Đốn bỗng nhiên buông tay, xác vỏ quả bào ngư vỡ vụn trong tay biến thành bột mịn bay đến đồ ăn bên trên bàn thấp. Mắt ưng nâu sẫm ẩn nhẫn nheo lại, khóe môi miễn cưỡng vô cùng nhếch lên một cái, tận lực duy trì giọng điệu nhẹ nhàng nói:

"Heo ngoan, hầu hết những món ăn mà nàng nói ở Cổ Cách đều không thể nấu nổi, ta cũng không có khả năng chỉ vì thoả mãn ham muốn ăn ngon của nàng mà cho phép nàng đi xa đến tận vùng Trung Nguyên do triều Đại Nguyên thống trị để dưỡng thai, nàng tốt hơn hết vẫn là đổi sang ăn thứ gì đó dễ nấu đi."

La Chu nghẹn một tiếng, bất đắc dĩ nuốt nước miếng xuống bụng. Được rồi, là nàng quá tự cao tự đại, đòi hỏi quá nhiều. Ở nóc nhà cao nguyên khắc nghiệt này, dù cho quyền thế tôn quý như Cầm thú vương, sở hữu ngàn vạn châu báu, có được mỏ vàng mỏ bạc, cũng không cách nào cho nàng được những món ăn phong phú tựa như sao xa.

"Vậy thì —— ta muốn ăn một bát cháo đậu phộng được nấu mềm." Nói xong, nàng lại lập tức ngập ngừng bổ sung,

"Không phải là loại cháo được nấu bằng gạo sống và đậu phộng giã nhuyễn trước rồi mới nấu chín, mà phải là cháo được ninh mềm bằng lửa."

Đa Cát giật giật khóe miệng, La Chu ủy khuất đau khổ, thở một hơi thật dài:

"Tỷ tỷ, thực sự có lỗi, chén cháo gạo trắng đậu phộng nhất định phải dùng lửa nấu để mềm này của tỷ chúng ta cũng không có cách nào thỏa mãn."

La Chu chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, đột nhiên rất muốn gào thét một tiếng, đá lăn cái bàn thấp bày đầy đồ ăn trước mặt. Mẹ nó cái này cũng không thể làm được, cái kia cũng không thể thỏa mãn, còn hỏi nàng cái cọng lông a! Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt to màu rám nắng tràn đầy áy náy cùng thương tiếc của Đa Cát, nỗi uất ức trong lòng thế nào cũng không thể bộc phát ra được.

Quên đi, là nàng không tốt, là nàng tùy hứng đưa ra những yêu cầu cao mà bọn hắn không có khả năng thực hiện.

Gạo, có. Đậu phộng, có. Lửa, cũng có. Nhưng nàng lại quên đi một thực tế rằng ở trên cao nguyên tuyết vực có độ cao trung bình 4.500 mét so với mặt nước biển, áp suất không khí quá thấp, nhiệt độ sôi của nước quá thấp, phần gạo cùng đậu phộng kia không cách nào có thể nấu thành món cháo đậu phộng mềm dẻo giống như ở đồng bằng. Cũng chính vì vậy, người Cổ Cách đa số ăn thức ăn nửa chín, thậm chí cả thức ăn hong khô. Trong xã hội hiện đại, hầu hết trong nhà của những đồng bào sống ở vùng cao hơn đều có một nồi áp suất, mà những đồng bào sống ở các vùng có độ cao thấp hơn cũng sẽ mua thêm một nồi áp suất, để tiết kiệm thời gian đun nấu và khí đốt.

Nghĩ đến đây, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, tâm tình uể oải lập tức phấn chấn. Nàng nhanh chóng từ trong lòng Cầm thú vương ngồi thẳng dậy, nắm lấy ống tay áo của Ma Quỷ pháp vương hưng phấn khẽ kéo, vội vàng hỏi:

"Pháp vương, chiếc ba lô lớn mà ta mang theo khi trở lại thế giới này ở đâu rồi? Tất cả những thứ đồ ở trong đó còn ở đây không? "

"Đương nhiên còn, sau khi Thích Ca Thát Tu đem chiếc túi lớn đưa đến mật thất ở Thác Lâm tự, ta liền thu thập cho nàng thật tốt."

Bạch Mã Đan Tăng đặt chiếc bát trên tay xuống chiếc bàn thấp, nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói,

"Chẳng phải đồ ăn heo nhỏ để trong túi đều đã ăn hết rồi ư? Chẳng lẽ trong túi còn thứ gì tốt đáng giá mà heo nhỏ vẫn nhớ?"

"Đương nhiên là còn!" La Chu mặt mày hớn hở nói, "Pháp vương, chàng đã quên sao? Trong ba lô của ta có một cái nồi nhỏ!"

"Nồi?"

Bạch Mã Đan Tăng nhướng mày, nhớ lại quả thật có một cái bếp lò nhỏ kì quái và một cái nồi nhỏ rất chắc chắn bên trong chiếc túi lớn của heo nhỏ. Lúc đó vì cái nồi quá nhỏ, chỉ có thể nấu đồ ăn cho mỗi một mình nàng ăn, cho nên bị hắn vứt bỏ luôn, sau này để trong chiếc túi được Thích Ca Thát Tu mang về Thác Lâm tự.

"Đúng, ta vẫn luôn quên nói đó là nồi áp suất! Chỉ cần được hầm nấu trong chiếc nối đó, gạo và đậu phộng chắc chắn có thể được nấu mềm nhuyễn ở trên cao nguyên cách mặt biển 4,500 mét!"

Lúc trước khi nàng trở lại thế giới này, luôn nghĩ rằng 'nhập gia tùy tục', hơn nữa chính nàng cũng không kén chọn thức ăn, cũng không quan tâm đến thức ăn sống hay chín, luôn được Ma Quỷ pháp vương cùng Đa Cát cho ăn. Ai mà ngờ được mấy tháng mang thai lại khiến nàng nhớ đồ ăn nấu chín đến vậy. Cảm tạ trời, cảm tạ đất, đã nhắc nhở nàng mang một chiếc nồi áp suất trở về trong lần xuyên qua lao khổ vất vả thứ hai. Tuy rằng đường kính của cái nồi chỉ có mười sáu phân, thậm chí còn không nhét nổi cả một cái chân heo, nhưng nấu cho nàng một người ăn cũng đủ rồi.

"Nồi áp suất?" Mắt ưng Tán Bố Trác Đốn tức thời sáng lên, trực giác nói rằng đó hẳn là một thứ tốt.

"Ừm, càng lên cao, áp suất không khí càng giảm, nhiệt độ sôi của chất lỏng càng giảm, rất nhiều thứ đều không có biện pháp nấu chín hoàn toàn. Nồi áp suất làm tăng áp suất không khí trong nồi, làm tăng nhiệt độ sôi của chất lỏng, từ đó nấu chín thức ăn."

La Chu cũng mặc kệ bốn cái nam nhân Bác Ba cổ đại có nghe hiểu hay không, dựa theo những gì nàng biết mà giải thích nói,

"Ở thế giới kia của ta có một loại nồi gọi là nồi áp suất, khi đun sữa có thể giảm bớt nhiệt độ sôi, giúp giữ lại hầu hết các chất dinh dưỡng trong sữa."

Bạch Mã Đan Tăng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lập tức phân phó nói:

"Thích Ca Thát Tu, ngươi mau tới Thác Lâm tự đem nồi áp suất heo nhỏ nói tới đây. Đa Cát, ngươi đi phòng bếp chọn ra gạo và đậu phộng ngon nhất."

"Vâng."

Thích Ca Thát Tu và Đa Cát cũng không phải là những kẻ ngu xuẩn đần độn, nghe La Chu giải thích xong, tuy là nửa hiểu nửa không, nhưng đều sinh ra tia kích động nhàn nhạt, không chút dây dưa dài dòng bước ra khỏi tẩm cung.

Chờ bọn hắn đi khỏi, Bạch Mã Đan Tăng kéo La Chu khỏi vòng tay của Tán Bố Trác Đốn và ôm vào lòng mình, âu yếm hôn lên gương mặt của nàng,

"Heo nhỏ, ta đại khái hiểu được nguyên lý nồi áp suất nấu chín được thức ăn mà nàng nói. Nếu như cẩn thận cân nhắc nghiên cứu chiếc nồi áp suất mà nàng nói, nói không chừng ta còn có thể làm ra vô số chiếc nồi áp suất trực tiếp dùng lửa nấu chín đồ ăn giống như vậy."

"Thật sao?"

Người hỏi ngược lại không phải là La Chu, mà là Tán Bố Trác Đốn. Dân chúng Cổ Cách quanh năm ăn thức ăn phơi khô nửa sống, sau một độ tuổi nhất định sẽ ít nhiều mắc các bệnh về dạ dày. Mặc dù có thể thuyên giảm bệnh trạng bằng thuốc và cũng có thể chữa khỏi, nhưng hiện tượng này nói tóm lại không tốt lắm. Nếu thật sự có thể chế tạo ra chiếc nồi áp suất nấu chín thức ăn, phổ biến rộng rãi trong vương quốc, thì đó sẽ là một đại sự lợi dân lợi quốc.

"Không dám khẳng định." Bạch Mã Đan Tăng cười tủm tỉm nhìn về phía Tán Bố Trác Đốn, đối với tâm tư của hắn rõ như lòng bàn tay,

"Bất quá ta sẽ cố hết sức." Hắn nâng chén bánh trứng hấp đưa tới tay Tán Bố Trác Đốn

"Vương, ngươi trước tiên đút cho heo nhỏ ăn một chén bánh trứng hấp lót dạ đi."

"Ta mới không cần ──"

La Chu ở trong lòng Ma Quỷ pháp vương kêu gào, bất thình lình một ngón tay ấm áp thon dài và mềm nhẵn áp chế cánh môi nàng. Đôi mắt phượng đỏ tím chăm chú nhìn nàng đầy ôn nhu hòa ái đến mức rợn người, khiến nàng bất giác im lặng ngay lập tức.

"Heo nhỏ ngoan, nếu cái này nàng không ăn, cái kia cũng không ăn, nàng sẽ bỏ đói đứa nhỏ trong bụng đấy." Ngón tay của Bạch Mã Đan Tăng từ ái vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng, thanh âm thuần hậu nhu hòa từ tính,

"Chẳng lẽ nàng đã thay đổi chủ ý, không muốn sinh cho Vương một người kế vị thông minh, có năng lực lai mạnh mẽ nữa?"

Một câu hỏi cuối cùng của Ma Quỷ pháp vương quá tàn nhẫn và độc ác. La Chu lập tức theo phản xạ ngước mắt lên nhìn về phía Cầm thú vương. Quả nhiên, cặp mặt ưng màu nâu sẫm đó lạnh như băng, sắc bén như kiếm, mặc dù chưa đâm vào nàng nhưng cũng sẽ sớm thôi.

"Heo ngoan, ngoan ngoãn ăn thôi."

Tán Bố Trác Đốn khó khăn nhếch khóe môi lên, vẫn duy trì giọng điệu vốn đã trở nên mềm mại hơn kể từ khi heo mang thai, múc một thìa bánh trứng hấp đưa đến bên miệng nàng.

Để chứng tỏ rằng nàng không hề thay đổi ý định, vẫn muốn sinh cho Cầm thú vương một người kế vị thông minh, có năng lực và cường tráng, nàng chỉ còn con đường thức thời "ngoan ngoãn ăn" để mà đi thôi. Huhu, đãi ngộ cấp bậc báu vật quốc gia của nàng đâu rồi? Vì sao lại biến thành như thế?

La Chu há mồm, ngoan ngoãn ngậm lấy cái thìa đựng bánh trứng hấp, hai tay cách lớp áo tăng bào hung hăng véo ở trên đùi Ma Quỷ pháp vương một phen. Ma Quỷ pháp vương đáng chém ngàn đao, lại hố nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro