Chương 16. Thay đổi thỏa thuận

Sáng Chủ nhật, Đường Úc Nhiên bất ngờ nhận được cuộc gọi chất vấn từ bố, mà không phải mẹ anh. Giọng ông thong thả, điềm đạm:

"Tiểu Nhiên này, mẹ con muốn hỏi có phải con đã nói hay làm gì khiến cô Lâm không vui nên mới bị từ chối không?"

Ở nhà Đường Úc Nhiên, tính cách ôn hòa của cha Đường khiến ông gần như là một người trong suốt. Dù nguyên tắc trong nhà là "chuyện lớn bố quyết, chuyện nhỏ mẹ định", nhưng phần lớn đều là chuyện nhỏ. Hơn nữa, mẹ anh lại có tính cách nóng nảy, thích kiểm soát, lúc nào cũng muốn can thiệp vào mọi việc, xem chuyện giúp chồng dạy con là nhiệm vụ quan trọng nhất trong cuộc đời.

Đường Úc Nhiên nghe vậy thì tim như nhảy vọt lên cổ họng, vội hỏi lại: "Ba, cô Lâm nói gì vậy ạ?"

"Mẹ cô ấy vừa gọi điện cho mẹ con, bảo rằng sau khi gặp con, con bé cảm thấy hai đứa không hợp nhau. Nó không thích tính cách của con, hơn nữa sau khi kết hôn con bé vẫn muốn tiếp tục đi làm, nên muốn tìm một người cùng thành phố cho tiện."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Còn nói con đã 35 tuổi rồi, lớn tuổi quá. Trước đây con bé đâu có chê con già đâu nhỉ?"

Đường Úc Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Lâm Khải Văn không hề tiết lộ về xu hướng tính dục của anh. Trong lòng anh không khỏi cảm kích cô ấy. Cô thực sự là một người phụ nữ rất tốt. Nếu anh là trai thẳng, chắc chắn sẽ ngưỡng mộ và rung động trước cô ấy. Đáng tiếc, xu hướng của anh khiến anh không thể yêu một người phụ nữ.

"Thôi được rồi, lần này là đối phương chủ động từ chối, không thể trách con. Mà này, bản đánh giá hiệu suất cuối năm của công ty con làm xong chưa?"

"Cũng gần xong rồi ạ."

"Con cũng lâu rồi không về nhà, ba mẹ đều rất nhớ con. Ba biết mẹ con hay gây áp lực cho con, nhưng suy cho cùng bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Làm cha mẹ, ai chẳng mong con mình hạnh phúc? Con hãy thông cảm cho bà ấy một chút." Ba Đường nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Vâng, con hiểu rồi. Thứ Bảy này con sẽ về."

Dù vẫn thường xuyên liên lạc với bố mẹ qua điện thoại, nhưng lâu như vậy chưa về thăm hai người, Đường Úc Nhiên không khỏi cảm thấy áy náy. Anh cũng hiểu rằng mình không thể cứ mãi trốn tránh như trước nữa.

"Về sớm một chút, trưa ở lại ăn cơm với ba mẹ. Mẹ con nhất định sẽ rất vui."

"Vâng."

Hai cha con lại hỏi han vài câu trước khi kết thúc cuộc trò chuyện.

"Thứ Bảy này anh về nhà à? Thật đáng tiếc, vốn dĩ tôi định rủ anh đi ăn ở nhà hàng suối nước nóng để nghỉ ngơi một chút. Lâu rồi tôi chưa được thư giãn đúng nghĩa." Chu Thanh Ninh vòng tay qua vai anh, tiếc nuối nói.

Chiều Thứ Bảy sau khi tăng ca xong, Đường Úc Nhiên định trở về chỗ ở của mình. Nhưng cuối cùng anh lại bị Thẩm Tuấn kéo về cùng, và tối đó cả ba người ngủ chung, chỉ đơn thuần là ngủ.

Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, nhưng Đường Úc Nhiên ngủ rất ngon, không hề bị mất ngủ. Khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình đang được Thẩm Tuấn ôm vào lòng, còn Chu Thanh Ninh thì vòng một tay ôm eo anh từ phía sau. Ba người ôm nhau ngủ trong ánh nắng ban mai ấm áp, mang đến một cảm giác yên bình chưa từng có, khiến anh không muốn rời xa.

Đường Úc Nhiên có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa họ đang lặng lẽ thay đổi. Có lẽ, họ đều đang đồng cảm với anh.

Nhưng như vậy thì không ổn. Anh chợt nghĩ, anh sợ mình sẽ yêu một trong hai người, hoặc thậm chí là cả hai.

Chu Thanh Ninh dù từng nói muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng thái độ bây giờ đã thân thiết hơn rất nhiều. Cậu ấy luôn vô tình chạm vào anh một cách đầy ẩn ý.

Đường Úc Nhiên không né tránh, chỉ cười nói: "Còn nhiều cơ hội mà. Dạo này tôi cũng thường xuyên tăng ca, lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng."

"Tất cả là do Thẩm Tuấn! Đồ tư bản máu lạnh chuyên bóc lột nhân viên!" Chu Thanh Ninh giả vờ tức giận.

"Tháng này sắp xếp chút thời gian, ba người chúng ta cùng đi chơi." Tổng tài Thẩm Tuấn lên tiếng.

"Đúng rồi, tôi muốn thay đổi một chút về thỏa thuận giữa chúng ta. Ban đầu, chúng ta đã thống nhất là cả ba phải cùng nhau tham gia. Nhưng tôi nghĩ nên sửa thành có thể hành động riêng lẻ, như vậy sẽ không cần chờ cả ba người đều có thời gian rảnh." Chu Thanh Ninh đề nghị. "Bằng không thì lần nào cũng phải nhịn rất lâu, đến lúc muốn rồi lại chỉ có thể tự giải quyết một mình, chán lắm!"

"Cậu có thể cùng Thẩm tổng tự giải quyết với nhau." Đường Úc Nhiên trêu chọc. Anh ngày càng buông bỏ sự cảnh giác đối với họ, không còn giữ khoảng cách xa lạ như trước.

"Tôi không cần đâu! Kỹ thuật của anh ta dở tệ lắm, tôi chỉ muốn làm với anh thôi." Chu Thanh Ninh tỏ vẻ ghét bỏ, hất cằm về phía Thẩm Tuấn. "Hơn nữa, quan hệ thân mật còn giúp giảm căng thẳng, tốt cho cả thể chất lẫn tinh thần."

"Cậu chắc chắn đã nghe lén tôi nói chuyện với bác sĩ." Đường Úc Nhiên hạ giọng đánh giá.

"Tôi đồng ý." Thẩm Tuấn thản nhiên lên tiếng.

"Còn anh?" Hai người kia đồng loạt nhìn Đường Úc Nhiên, ánh mắt lấp lánh mong chờ.

Đường Úc Nhiên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Được."

"Quá tuyệt vời!" Chu Thanh Ninh vui vẻ, nhân cơ hội hôn lên má anh một cái.

Đường Úc Nhiên vẫn chưa quen với sự thân mật này, nhưng trong lòng lại không hề bài xích, thậm chí còn cảm thấy thích.

"Không cần từ chối thiện ý của người khác." Bác sĩ Trần đã từng nói như vậy. "Những người thực lòng quan tâm đến anh cũng sẽ rất vui nếu anh chịu đón nhận sự quan tâm ấy."

Nhìn hai người đàn ông trước mặt, anh quyết định thử mở lòng, thử đón nhận sự quan tâm của họ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ tình trạng của anh sẽ dần dần tốt lên...

"Nếu anh muốn, có thể chủ động tìm bọn tôi, đừng ngại." Chu Thanh Ninh bổ sung.

"... Ừm."

Mọi chuyện cứ thế mà quyết định. Đường Úc Nhiên không còn là người thụ động chờ đợi sự kêu gọi, cũng không còn là một món đồ chơi chỉ biết nghe lệnh. Trong mối quan hệ này, anh cũng có quyền chủ động.

Từ thứ Hai đến thứ Sáu, mọi thứ trôi qua êm đềm, công việc vẫn bận rộn như thường lệ. Tinh thần Đường Úc Nhiên có phần khởi sắc, không còn bị những cơn sóng nhỏ kéo chìm vào trạng thái tiêu cực như trước. Khả năng tập trung cũng được cải thiện đôi chút, dù vẫn chưa thể quay về trạng thái như trước kia.

Anh lần lượt hẹn riêng với Thẩm Tuấn và Chu Thanh Ninh, cả hai đều khăng khăng muốn gặp ở nhà bọn hắn. Sau mỗi lần thân mật, họ đều hy vọng anh có thể ở lại qua đêm, thế nên Đường Úc Nhiên đành mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân. Dần dần, trong phòng tắm nhà hai người xuất hiện ngày càng nhiều đồ của anh, và việc ngủ cùng họ cũng trở thành một thói quen.

So với lúc ba người ở cùng nhau, khi chỉ có hai người, nhịp điệu chậm rãi hơn, không quá mãnh liệt hay mệt mỏi. Thay vào đó, họ trao nhau nhiều nụ hôn và những cử chỉ vuốt ve dịu dàng hơn, không chỉ đơn thuần là sự tiếp xúc thể xác mà giống như người yêu quấn quýt bên nhau.

Đường Úc Nhiên thích cảm giác này, thậm chí có phần đắm chìm trong nó. Không còn chỉ vì muốn quên đi phiền muộn mới làm tình, mà còn có một loại thỏa mãn từ sâu trong tâm hồn.

Tối thứ Sáu, Đường Úc Nhiên đến phòng khám tâm lý để tái khám. Ban đầu Thẩm Tuấn định đi cùng, nhưng anh kiên quyết muốn tự mình đến. Đây là chuyện riêng của anh, anh không muốn làm phiền người khác.

Bác sĩ Trần lắng nghe Đường Úc Nhiên kể về tình trạng hiện tại, sau đó điều chỉnh liều lượng thuốc để giảm tác dụng phụ. Cô dặn dò anh phải uống thuốc đúng giờ, không được tự ý dừng thuốc chỉ vì cảm thấy khá hơn, nếu không quá trình điều trị sẽ kéo dài và không đạt hiệu quả tốt nhất.

"Bác sĩ, tôi sẽ cần điều trị trong bao lâu?" Đường Úc Nhiên hỏi.

"Với tình trạng của anh, thông thường phải đợi đến khi hoàn toàn ổn định và phục hồi, sau đó tiếp tục điều trị và theo dõi trong khoảng chín tháng. Việc giảm liều thuốc cũng phải thực hiện dần dần, không thể đột ngột ngừng ngay được."

"Phải mất nhiều thời gian như vậy sao?"

"Không giống như các bệnh khác, những vấn đề tâm lý cần một quá trình điều trị dài hơn. Anh hãy kiên nhẫn một chút nhé."

"Được, tôi hiểu rồi." Nghĩ một lúc, anh lại nói: "Ngày mai tôi về quê thăm ba mẹ. Thật lòng mà nói, tôi vẫn có chút lo lắng khi đối mặt với họ, đặc biệt là mẹ tôi."

"Làm thế nào để đối diện với áp lực từ gia đình là một trong những vấn đề lớn nhất trong cuộc sống. Nếu cảm thấy không thể chịu nổi, anh có thể chọn cách tạm thời tránh đi. Trước hết hãy bảo vệ bản thân, đồng thời cũng cho cả hai bên một khoảng không gian để bình tĩnh lại." Bác sĩ Trần nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Nhiều người cho rằng phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện, nhưng điều đó đòi hỏi một tinh thần thực sự vững vàng. Nếu ép một tâm lý đang tổn thương phải đối diện quá sớm, có thể sẽ gây ra tác động tiêu cực, thậm chí khiến tình huống tệ hơn."

"Ừm, tôi hiểu rồi."

Như thường lệ, bác sĩ Trần kê thuốc với liều lượng đủ dùng trong một tuần. Cô dặn nếu có bất cứ dấu hiệu bất thường nào, anh có thể đến tái khám ngay, không cần phải chờ đúng bảy ngày.

"À, còn một việc nữa. Tôi cần anh để lại số liên lạc của một người có thể gọi trong trường hợp khẩn cấp."

"Tôi không muốn nói với ba mẹ." Đường Úc Nhiên lo lắng đáp, không chỉ vì sợ họ phiền lòng, mà còn sợ phải nghe những lời như: "Con bị trầm cảm là vì con trở thành đồng tính luyến."

"Bạn trai cũng được." Bác sĩ Trần thuận miệng gợi ý.

"......" Đường Úc Nhiên im lặng. Anh đâu có bạn trai, chỉ có... bạn giường là nam.

"Thẩm Tuấn thì sao?"

"Cậu ấy là sếp của tôi."

"Nhưng chính anh ấy là người giới thiệu anh đến phòng khám này, còn đặc biệt dặn tôi nhất định phải giúp anh điều trị thật tốt."

"Cô có nói với cậu ấy về bệnh tình của tôi không?"

"Yên tâm, phòng khám tuyệt đối không tiết lộ thông tin bệnh nhân với bất kỳ ai, trừ khi chính bệnh nhân đồng ý hoặc gặp tình huống đặc biệt khẩn cấp."

Lúc này, Đường Úc Nhiên mới nhẹ nhõm hơn. Anh không muốn quá nhiều người biết mình mắc chứng trầm cảm nặng.

"Nếu anh đồng ý, tôi có thể ghi Thẩm Tuấn làm số liên lạc khẩn cấp của anh không?" Bác sĩ Trần hỏi lại. Thực ra, đây là yêu cầu mà Thẩm Tuấn đã bí mật nhờ cô trước đó.

Hiện tại, những người biết về bệnh của anh chỉ có Thẩm Tuấn và Chu Thanh Ninh. Suy nghĩ một lúc, Đường Úc Nhiên nói: "Tôi sẽ hỏi ý kiến cậu ấy trước."

Anh lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Thẩm Tuấn.

Vịt Donald: Thẩm tổng, tôi có chuyện muốn hỏi.

Tổng tài rất bận: Chuyện gì?

Vịt Donald: Phòng khám yêu cầu cung cấp số liên lạc khẩn cấp, tôi có thể ghi số của cậu không?

Tổng tài rất bận: Có thể.

Ngay sau đó, Thẩm Tuấn gửi dãy số điện thoại của mình.

"Thẩm tổng đồng ý rồi." Đường Úc Nhiên nói. Nghĩ lại, có lẽ sẽ không có tình huống khẩn cấp nào cần gọi cho Thẩm Tuấn, nhưng việc hắn sẵn sàng nhận trách nhiệm này khiến lòng anh cảm thấy ấm áp.

Lúc này, Thẩm Tuấn đang ở quê cùng ông bà nội và vài người thân ăn cơm tối. Khi đặt điện thoại xuống, nét mặt lạnh lùng của hắn thoáng dịu đi một chút. Những người còn lại trong bàn ăn nhìn nhau, có chút kinh ngạc, bởi vì Thẩm Tuấn chưa bao giờ dùng điện thoại trong bữa ăn, lại càng không bao giờ để lộ ánh mắt dịu dàng như vậy. Rõ ràng, người kia đối với hắn rất quan trọng.

"Là Thanh Ninh sao?" Bà nội Thẩm hỏi.

"Không phải."

"Vậy... chẳng lẽ cậu với luật sư Chu đã chia tay?" Chị dâu họ Đường dò hỏi. Từ lâu, chị ta đã muốn giới thiệu cô em họ bên nhà mẹ đẻ cho Thẩm Tuấn, mong cô ấy có thể gả vào hào môn như mình. Dù chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, nhưng có thể tận hưởng vinh hoa phú quý là được rồi.

"Không có, bọn tôi vẫn rất tốt."

"Vậy vừa rồi là ai? Đừng nói là... tiểu tam nhé?" Chị dâu họ Đường tròn mắt tò mò, sau đó hỏi thêm: "Là nam hay nữ? Nếu là nữ, em họ chị thật sự rất phù hợp đấy."

"Tiểu Tuấn, chúng ta không phản đối con và Thanh Ninh ở bên nhau, nhưng mối quan hệ này dù sao cũng không thể công khai được. Con có muốn suy nghĩ đến việc tìm một cô gái thích hợp để kết hôn không? Như vậy ít nhất có thể mang ra ngoài giới thiệu đàng hoàng." Bà nội Thẩm nhẹ nhàng khuyên nhủ. "Bà nhớ Trương gia có cậu con trai cũng làm vậy, lấy vợ nhưng vẫn không chia tay bạn trai, nghe nói cuộc sống cũng rất ổn."

"Đúng đó, em họ chị là lựa chọn không tồi, cô ấy chắc chắn sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu và luật sư Chu đâu."

"Im lặng mà ăn cơm đi! Thời đại nào rồi mà còn làm cái chuyện vô đạo đức này?" Ông nội Thẩm nghiêm giọng trách mắng, ánh mắt đầy uy nghiêm. "Nó thích ở bên ai là chuyện của nó, chẳng ai có quyền quản."

Mọi người im lặng, không ai dám nói thêm lời nào.

"Cảm ơn ông nội." Thẩm Tuấn mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ khó trách Đường Úc Nhiên lại đau khổ đến mức sinh bệnh. Việc người đồng tính bị gia đình ép buộc kết hôn với người khác giới đúng là chuyện khiến người ta vô cùng bức bối.
-
[Trứng màu]

Bị chê bai kỹ thuật kém, vị tổng tài nào đó cảm thấy tôn nghiên đàn ông của mình bị đả kích nghiêm trọng. Ngày nào đó, tổng tài liền đè luật sư xuống sô pha, dùng tay trêu chọc đến khi đối phương bắn vài lần, suýt chút nữa loát đến trầy da.

Cuối cùng thằng em bị loát đau khiến luật sư Chu tức giận đem người đá xuống đất, dùng chân hung hăng nghiền áp cu cậu của tổng tài.

Tổng tài thoải mái thở ra: "Có thể mạnh hơn một chút cũng không sao..."

Luật sư nhếch môi cười: "Như anh mong muốn."

Thế là, tổng tài được sảng khoái tận trời! (Cũng không hẳn...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro