Chương 6
Giọng nói của Zephyr nhẹ nhàng hạ xuống, ngay sau đó, Lý Tư Hành từ giữa đám người lặng lẽ bước ra, như thể Moses tách biển mà xuất hiện. Điều khiến người ta chú ý đầu tiên là bộ lễ phục may đo sang trọng khoác trên người cậu, bờ vai rộng lớn, đôi chân thon dài như được tạc từ đá cẩm thạch. Tiếp đó, mái tóc đen tuyền, bóng mượt của cậu thu hút ánh nhìn, và cuối cùng là khuôn mặt.
Lý Tư Hành quả thật rất hợp với cái tên của cậu — làn da trắng như tuyết, nét mặt hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được, giống hệt như Zephyr, nhưng lại mang khí chất trầm lắng, ôn hòa và cổ điển hơn.Đuôi mắt cong vút, ánh mắt màu xám pha trộn giữa ánh trăng và đá thạch, sáng rỡ.
cậu bước chậm rãi tới bên Zephyr, gật nhẹ đầu với Lâm Chi Nhan và Evan, rồi khẽ cúi đầu.
Lâm Chi Nhan cảm thấy thật kỳ lạ, hai người họ có diện mạo tương đồng, đều đẹp đến mức hoàn hảo không tì vết, nhưng màu tóc đen đậm màu của Lý Tư Hành bên cạnh Zephyr lại khiến ánh mắt người ta càng thêm chú ý tới vẻ thanh quý của Zephyr.
Không đúng, từ tên gọi đến màu tóc, hai người này hình như không phải xuất thân từ cùng một dòng tộc.
Cô chợt nhận ra điều đó.
"Tư Hành, chào hỏi tử tế đi." Zephyr mỉm cười, mái tóc rũ nhẹ xuống cong cong, "Đừng vô tư thế."
Lông mi Lý Tư Hành nhẹ chớp vài cái, đôi mắt trong veo như gương mặt tuấn tú của anh trai cậu, sau đó cậu thong thả mỉm cười với cô. Cuối cùng, cậu đưa tay ra, giọng nói nhẹ bẫng, "Chào cậu, Chi Nhan."
Đôi tay cậu đeo găng tay tơ đen, ôm sát từng ngón tay dài thon thả, kéo dài đến cổ tay.
"À, chào cậu."
Lâm Chi Nhan đưa tay ra.
Nhưng cái bắt tay của họ chỉ là đầu ngón tay chạm nhẹ vào nhau, Lý Tư Hành rút tay lại ngay lập tức, chỉ để lại cảm giác mỏng manh của chiếc găng lướt qua da cô. Qua con mắt người ngoài, thái độ của cậu rõ ràng có phần chậm rãi và lười biếng.
Zephyr cười nhẹ, như chẳng để ý đến điều đó, nói: "Các em có rảnh không? Tiệc tối hơi nhàm chán, chúng ta cùng ăn vài món, trò chuyện một chút. Đồng thời cũng có thể trao đổi, nâng cao chuyên môn nữa."
Giọng nói của anh hạ xuống trong chớp mắt, Evan như được châm ngòi, bật dậy từ chỗ ngồi, bước lên phía trước. Cô thốt lên một tiếng "A", giọng nói gần như rộn ràng, đầy sức sống: " Senior Zephyr ngại quá, bên kí túc xá bảo muốn mở cuộc họp, em đoán là em phải đi thôi!"
Tốc độ bán đồng đội cuả Evan cỡ này, Lâm Chi Nhan cỡ nào. Cô bắt lấy tay Evan, vẻ như hai người đang trở thành những người chị em thân thiết, nói: "Có lẽ lần khác chúng ta sẽ tìm thời gian để nói chuyện nhiều hơn, bây giờ tụi em phải đi trước rồi."
"Hoá ra là vậy." Khóe môi Zephyr vẫn giữ nguyên độ cong, anh nhìn xuống khay rồi nói: : "Nhưng Chi Nhan này, hình như em không xin ký túc xá à?"
Lâm Chi Nhan: "......"
Sao anh biết rõ mọi chuyện vậy?
anh rốt cuộc định làm gì?
Cô suy nghĩ một lát, đáp: "Nhưng em về nhà sẽ không kịp chuyến xe buýt cuối cùng, cũng không còn xe nào nữa."
"Không sao, anh có tài xế sẽ đưa em về." Zephyr làm một cử chỉ, nhân viên phục vụ mang đến hai ly rượu,anh nói: "Vậy Evan, em đi trước đi, đừng đến muộn. Chi Nhan, nào, thử một chút bia quả mọng đặc sản của Khu Trung Tâm đi."
Thật tuyệt, chén chú chén anh.
Lâm Chi Nhan nhận lấy ly bia, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Evan rời đi, nhưng biết mình không thể không ở lại . Zephyr ngồi đối diện, ánh mắt nhìn sang Lý Tư Hành, người cũng ngồi xuống bên cạnh.
Zephyr nâng ly rượu lên, nói: "Em rất xuất sắc, với nguồn giáo dục khan hiếm ở đó mà vẫn đạt được thành tích không tồi. Đúng rồi, anh cũng đã xem bài thi nhập học của em, hành văn thật sự rất đẹp."
Kỳ thi nhập học ngoài bài kiểm tra cơ sở ngành còn có bài thi chuyên môn.
Lâm Chi Nhan trước lời khen đột ngột cảm thấy hơi bối rối, chỉ nhẹ cười đáp lại.
"Sổ tay tân sinh tuy giới thiệu về trường khá toàn diện, nhưng cũng không thể chu đáo mọi mặt." Zephyr cong môi, đột nhiên nói. Anh nhìn cô, hàng mi xám trắng khẽ rũ xuống, ánh mắt dịu dàng như làn sóng nước lăn tăn, "Trường có nhiều bài thi chuyên ngành, cách phân chia môn học cũng khác nhau, phong cách giảng dạy của các thầy cô mỗi người mỗi vẻ."
Lâm Chi Nhan nhận ra, anh muốn đi vào trọng tâm rồi.
Quả nhiên, chỉ sau vài giây, Zephyr nói: "Tư Hành đã nhập học trước em, cũng đã hoàn thành xong một năm học dự bị đại học. Nếu em có bất cứ điều gì chưa rõ về trường, chương trình học hay thi cử, đều có thể tìm cậu ấy trao đổi, cậu ấy sẽ giải thích giúp em. Đương nhiên, nếu có bất kỳ vấn đề gì trong sinh hoạt, em cũng có thể tìm cậu ấy. Anh tin rằng các em sẽ trở thành những bạn tốt thật sự."
Là muốn dắt cậu ta kiếm điểm chác. Thật kỳ lạ, rõ là nhờ dìu dắt, nhưng nói chung lại cứ như thể cô đang nhờ vả người ta vậy.
"Mọi người đều bình đẳng mà, em tin cậu ấy nếu có chuyện gì cần em hỗ trợ, em cũng sẽ cố gắng giúp cậu ấy." Cô hạ giọng nói, rồi cười nhẹ: "Chỉ là tình hình của em thì anh cũng biết rồi ha, ngoài việc học tốt ra thì cũng không có gì đặc biệt. Nói thật, cậu ấy xếp thứ hai trong kỳ thi, chênh lệch với em cũng không lớn lắm ạ, em nghĩ giúp hay không cũng chẳng nhiều tác dụng."
Lời cô nói ra là thật lòng. Bởi trong trường học, những hoạt động như lên lớp, làm việc nhóm, thi cử, hay các dự án đều có thể dễ dàng tìm người hỗ trợ, tìm cô thì chẳng có lợi ích gì nhiều.
Zephyr nâng ly bia lên uống, môi ửng đỏ vì rượu, ánh hồng nhẹ tỏa trên mặt. Anh nhướng mày cười vang như đang nghe chuyện cười, nói: "Anh đã nói rồi, nếu em có điều gì không hiểu, cứ hỏi Tư Hành."
Cô: "......?"
Anh ta rốt cuộc đang nói gì vậy?
Cô vừa định hỏi thì nghe Lý Tư Hành - người luôn trầm mặc và ôn hòa - lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thản, nhẹ nhàng: "Các ngành 'Kéo dài văn minh nhân loại' rất được một số cơ quan công cộng ưu ái. Họ thường cho rằng, những người học ngành này đặc biệt phù hợp để tham gia vào việc hoạch định chính sách. Ví dụ như Liên minh Văn minh Hoàn Tinh, Bộ Cố vấn Chiến lược Công cộng Hoàn Tinh, hay Bộ Giáo dục Đế quốc Hoàn Tinh, v.v."
Cô nhìn sang Lý Tư Hành, chỉ thấy cậu khẽ buông lông mi xuống, tiếp tục nói: "Thành tích xuất sắc đòi hỏi tham gia nhiều hoạt động dự án, thi cử cũng vậy. Tớ vừa cùng một số người tham gia một dự án nghiên cứu, và tớ nghĩ cậu rất thích hợp để gia nhập."
Cô: "......"
Đậu xanh, vắt chân lên tóc mà chạy hay gì?
Mới tuần đầu đón tân sinh thôi, chưa nhập học đã phải tham gia project rồi sao?!
Cô rất sốc, sau một hồi lâu mới hỏi: "À, vậy tớ cần làm gì?"
Lý Tư Hành không nói gì, trông cậu ta như một con rối xinh đẹp bị mất điện, lại chìm vào giấc ngủ sâu. Thay vào đó là Zephyr – người luôn tỏa sáng cuốn hút – nở nụ cười mỉm rồi trả lời: "Em chỉ cần tham gia dự án, những việc tiếp theo sẽ có người hướng dẫn. Mọi thứ đều rất đơn giản."
... Đừng nói như thể sắp cải tạo gen hay sửa đổi DNA được không?
Cô suy nghĩ một hồi, nói: "Em cảm thấy mình với tất cả mọi thứ đều chưa thật sự hiểu rõ, có lẽ sau này em có thể cùng Lý Tư Hành trò chuyện, rồi mới quyết định có nên tham gia hay không."
"Đương nhiên được." Zephyr cười rộ lên, nâng tay vỗ nhẹ bả vai cô, an ủi: "Đừng lo lắng, đây là nghiên cứu liên quan đến chuyên ngành, hầu hết học sinh khoa dự bị đại học đều sẽ tham gia các dự án học thuật, em sẽ từ từ hiểu được thôi."
Những ngành nghề đặc thù thường hợp tác chặt chẽ với đại học, trong giai đoạn THPT đã được xếp thêm chương trình dự bị đại học, sau khi học xong chương trình dự bị đại học, sẽ tiếp tục được đào tạo sâu hơn. Ví như ở Viện Quân Chính của trường, một số học sinh nhập học sớm đã trải qua chương trình quân sự từ trước, còn nhập học sau sẽ tiếp nhận những khóa cao cấp hơn.
Không ngờ ngay cả Viện Văn hoá cũng có thể được vận hành bài bản như thế này — người này nói chuyện thực sự có trình độ, chỉ một câu đã khiến tất cả mọi người rơi vào trạng thái cuống cuồng, vội vã.
Lâm Chi Nhan không kiềm được, lén nhìn Zephyr thêm mấy lần.
Zephyr dường như chẳng để tâm đến ánh nhìn của cô, vẫn dõi mắt về phía trước, bình thản hỏi:
"Nhìn gì thế?"
Lâm Chi Nhan đáp khẽ: "Senior Zephyr ... đẹp thật đấy."
"Cảm ơn." Anh vui vẻ nhận lời, đôi mắt cong lên đầy ý cười, "Giờ cũng không còn sớm nữa, anh sẽ làm tài xế đưa em về nhà."
Nói xong, anh lại tiếp: "Tư Hành cũng định về rồi, trên đường có thể nói chuyện với nhau thêm, tăng thêm cảm tình."
"Không hiểu sao, cảm giác Senior Zephyr rất tích cực muốn em gần gũi với bạn ý." Cô nói.
"anh nghĩ có thể vì nó cần em hướng dẫn thêm." Zephyr khẽ cười, đứng dậy, nhìn sang Lý Tư Hành: "Mang thủ khoa lên xe đi."
Lý Tư Hành đứng lên, cô rất hợp tác bước theo sau.
Dù không rõ họ định làm gì, nhưng đỡ phí tiền về nhà.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng tiệc, đêm xuống không khí hơi se lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng sự trầm mặc tĩnh lặng của bọn họ.
Lên xe, cô lấy điện thoại ra, nhận được tin nhắn liên tiếp từ Evan.
[Evan: Xin lỗi, mình đi trước nhé, không khí kia làm mình hơi sợ.]
[Evan: Mình thật sự rất lo, sợ vô tình đắc tội bọn họ.]
[Evan: cậu có khỏe không? Còn sống chứ?]
[LIN: Ổn, mình chuẩn bị về nhà rồi.]
[LIN: Họ là anh em ruột à, sao tên khác nhau thế?]
[Evan:Anh em họ thôi, nhưng mẹ họ là hai chị em sinh đôi, nên họ trông rất giống nhau.]
[Evan: À đúng rồi, có chuyện này không biết có nên nói không...]
[Evan: Thôi kệ, tớ nói luôn]
[Evan: Bố của Zephyr là người sáng lập Tập đoàn Giáo dục Solent, sở hữu hơn ba trăm trường tư thục. Mẹ anh ấy thì làm trong viện chiến lược quốc gia. Bố của Lý Tư Hành là Bộ trưởng Bộ Giáo dục. Thành tích chương trình dự bị của cậu ấy rất tốt, và chủ đề luận văn trùng với một phát ngôn trước đó của cha mình, nên bọn tớ đoán là kỳ thi tuyển sinh cậu ấy sẽ đứng đầu.]
[Evan: Dù sao thì... cậu hiểu ý tớ mà, tớ không thể nói nhiều hơn được. Cậu cẩn thận nhé.]
Evan nhắn cực nhanh, nội dung thì nhiều, có vẻ vì áy náy đã để Lâm Chi Nhan lại một mình đối mặt với họ nên muốn tuôn hết tất cả ra, vậy mà vẫn nghĩ là mình nói vừa đủ rồi. Nói xong, cô ấy lần lượt thu hồi từng tin nhắn, cuối cùng chỉ để lại một icon cảm xúc.
Lâm Chi Nhan chỉ chờ hai phút, rồi nhắn lại một dấu hỏi, ý là mình không thấy tin nhắn nào cả, sau đó tắt màn hình.
Không trách được vì sao Zephyr lại biết rõ tình hình của mình như thế—hóa ra là cô đã chiếm mất "ghế nóng của người khác".
Lâm Chi Nhan liếc nhìn Lý Tư Hành. Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa kính thỉnh thoảng lóe qua, chiếu lên gương mặt đẹp đẽ nhưng vô hồn của cậu rồi lại biến mất.
Cô suy nghĩ vài giây rồi hỏi:
"Ý cậu là muốn tôi tham gia vào dự án của cậu?"
Lý Tư Hành nhìn ra ngoài qua khe cửa, đôi mắt màu tro đen ánh lên trong bóng tối.
Cậu nói:
"Cậu muốn bao nhiêu?"
Lâm Chi Nhan khựng lại.
"Bao nhiêu tiền thì cậu mới đồng ý để tên tôi đứng đầu trong luận văn, thành tích, cơ hội và vinh dự—tất cả vốn thuộc về cậu?" Giọng cậu bình thản nhưng trực tiếp. "Zephyr thực ra chỉ muốn tôi nói điều đó với cậu."
Lâm Chi Nhan nhíu mày:
"Nói tôi tham gia dự án, hóa ra chỉ là để làm nền cho cậu ghi điểm?"
Lý Tư Hành gật đầu, nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi, giọng nói vang đều trong không khí:
"Nếu tôi là người phát biểu khai giảng, tôi sẽ lợi dụng nguồn lực giáo dục để tạo sức ảnh hưởng, nói về sự bất bình đẳng giáo dục, cắt giảm đầu tư công, đẩy mạnh trường tư nhân."
""Nhưng cậu không được chọn phát biểu."
Lâm Chi Nhan ngắt lời.
"Đúng," cậu thừa nhận. "Nên tôi buộc phải chấp nhận sự sỉ nhục này."
Lâm Chi Nhan trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi hỏi:
"Việc tôi được thuê khiến cậu bị sỉ nhục à?"
"Không. Cậu không phải thuê mướn của tôi. Tôi biết điều đó. Zephyr cũng biết." – Lý Tư Hành nói chậm rãi – "Zephyr chỉ muốn tôi hiểu rằng tôi đã bị đánh bại bởi một người đến từ khu mười sáu."
Cô bắt đầu hiểu. Hóa ra, việc để cô – một dân thường – tiếp xúc cậu ta, đối với cậu ta là một nỗi nhục?
Lâm Chi Nhan ngẫm ra cái logic méo mó đó, rồi bất giác bật cười.
Té ra tiện dân bọn tôi chỉ là công cụ cho trò 'play' phục tùng cuả đám Thiên Long Nhân các người hay sao?!
Nghe cô cười, Lý Tư Hành quay sang, ánh mắt vẫn điềm tĩnh:
"Tôi không nghĩ vậy. Chúng ta không có xung đột gì. Nếu lời tôi khiến cậu khó chịu, tôi xin lỗi."
Cậu ta cư xử đúng kiểu người văn minh.
"Không cần đâu. Giờ cậu nói gì tôi cũng thấy giống như tôi nằm trong trò sỉ nhục cuả cậu."
Cô đáp nghiêm túc.
Lý Tư Hành gật đầu:
"Tôi thật lòng xin lỗi."
Lâm Chi Nhan im lặng. Nhưng trong im lặng ấy, cô cảm nhận được một sự thật tàn nhẫn—rằng bản thân mình, một người ngoại vi, đã bắt đầu quen với cảm giác bị khinh thường.
Mới đến khu trung tâm chưa đầy một tuần, cô đã thấy việc bị coi thường trở nên... gần như bình thường. Có lẽ, tương lai còn nhiều "phép màu" hơn thế.
Xe dừng lại ở một nơi vắng vẻ đến rợn người.
Cô mở cửa bước xuống, ngoái đầu lại, nói:
"Dù thấy hơi nhục, nhưng được đưa về miễn phí cũng không tệ."
Lý Tư Hành đáp:
"Không phải ý tôi."
Rồi cậu bổ sung:
"Tôi thật sự thích trò ảo thuật của cậu."
Cô cúi đầu nhìn cậu, hỏi:
"Nhưng cuối cùng cậu vẫn sẽ nghe lời anh ấy, đúng không?"
Cậu rũ mắt xuống, đáp khẽ:
"Tôi không thể không nghe lời anh ấy."
Lâm Chi Nhan cười nhạt:
"Vậy thì tôi cũng không thể không nghĩ rằng hai người cùng một giuộc."
Cô xoay người bước đi, vừa đi vừa nói:
"Hẹn gặp lại... À không, chắc là chỉ gặp 'nhóm trợ lý của cậu' thôi."
Cửa xe đóng lại.
Lý Tư Hành ngồi yên, mắt dõi theo bóng cô dưới ánh đèn đường. Dáng người thẳng lưng, tóc đen bay nhẹ trong gió. Trên con đường vắng vẻ, cô bước đi ung dung cho đến khi khuất hẳn sau khúc quanh.
Cậu cúi đầu, khẽ thở dài.
Mở điện thoại, cậu gửi một tin nhắn ngắn cho Zephyr:
"Cô ấy từ chối."
Bên kia, giọng Zephyr vang lên trong tiếng gió lồng lộng:
"Cậu thật ngu, hay giả ngu?"
"Con bé tất nhiên sẽ từ chối đặc quyền, nhưng chưa chắc đã từ chối lợi ích trao đổi đâu."
Zephyr tựa người vào lan can, tóc xám trắng bay theo gió, ánh mắt ngước nhìn xuống dãy đèn hoa lệ.
Giọng anh nhẹ nhàng: Nhưng cô ta không quan trọng, chỉ là một bài học nhỏ trên đường, không cần phí tâm vào đó. Điều cậu cần làm là đỗ vào lớp của giáo sư Toya. Bà ta sẽ cho cậu điểm số đủ đẹp. Ngoài ra, trợ lý đã sắp xếp xong mọi hoạt động thực tiễn xã hội mà cậu cần tham gia—nhớ rõ phải tham gia đầy đủ. Nhớ kỹ, đừng phạm thêm sai lầm nữa. Một vài cơ hội tích điểm rất khắt khe, cậu tự biết điều đó."
Lý Tư Hành im lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe dần dần biến mất trong màn đêm.
Bóng tối rồi cũng tan đi, ngày thứ hai sau tuần lễ đón tân sinh viên chớp mắt đã trôi qua.
Lâm Chi Nhan nhìn chằm chằm vào giao diện trí tuệ nhân tạo, miễn cưỡng bắt đầu chọn môn học. Càng nhìn, cô càng cảm thấy từng đợt tuyệt vọng trào lên.
Số tín chỉ yêu cầu cho các môn bắt buộc và tự chọn thì cực kỳ nhiều. Ngoài ra, còn hàng loạt yêu cầulung tung khác như hoạt động câu lạc bộ, thực hành xã hội, hạng mục vinh dự ... Nhìn một cái thôi cũng thấy, nếu muốn sống sót để tốt nghiệp thì chỉ có hai con đường: học đến chết, hoặc có đủ tiền và quan hệ để làm mấy project lớn.
So với học đến chết, Lâm Chi Nhan còn thảm hơn—vì cô còn phải đi làm thêm. Lúc này, cô cảm thấy nếu mình mù chữ thì có lẽ cuộc sống sẽ đơn giản hơn nhiều—ít nhất thì không phải khổ vì học hành.
Cô cứ trượt, trượt, trượt mãi, tìm những môn học có thời lượng ngắn.
Rất nhanh sau đó, cô lướt tới một môn:
"Nghiên cứu phong tục và lịch sử văn hóa của Mười Sáu Khu vực cận đại"
Giáo sư: Toya Audran
Thời lượng khóa học: 3 tuần
Yêu cầu chọn môn: Sinh viên năm 1 đến năm 4, không giới hạn khoa
Hình thức đánh giá: Thi
Tín chỉ: 4
Lâm Chi Nhan mở to mắt.
Một môn mà được tới 4 tín chỉ—bằng hai môn cộng lại!
Cô cảm thấy một khóa học "giá trị" như vậy chắc chắn có gì mờ ám—nhưng tay cô đã kịp nhấn vào nút chọn môn học.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro