22 - Hệ thống đo lường hảo cảm (2)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
Không hiểu sao bộ này còn máu me hơn bộ NPC nữa :)))))) không tag kinh dị mà kinh dị vỗn lài
.
.
.
Cốt cách gãy nát, máu tươi loang lổ tràn vào đá xanh, đỏ thẫm đến chói mắt.
Lục Cẩn đã trải qua vô số thế giới, nhưng chưa từng có lần nào như hiện tại, rõ ràng cảm nhận được tử vong. Hắn giống như một con súc sinh bị bóp cổ, sắp sửa bị người lột da rút gân, dưới lực lượng cường đại áp chế, ngay cả giãy giụa cũng trở nên vô nghĩa.
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của hắn cố sức mở to, nhìn về phía kẻ đã thương tổn mình. Ban đầu, Lục Cẩn giận dữ vì bị đánh lén, nhưng khi đối diện với đôi mắt đỏ tươi lạnh băng kia, thân thể hắn bỗng nhiên run lên dữ dội.
Ánh nhìn ấy sắc bén, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Kẻ đang bóp đầu hắn, nếu không phải Lâm Xu, thì còn có thể là ai?
Gương mặt vẫn là như trước đó, nhưng khí chất lại hoàn toàn biến đổi.
Áp lực khủng khiếp từ đối phương khiến Lục Cẩn không thể cử động dù chỉ một chút!
Thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt bấy lâu vốn mềm mại thanh tú, nay lại hóa thành lãnh lệ sắc bén, từng đường nét đều như được điêu khắc mà thành. Đôi mắt đỏ tươi như vực sâu thăm thẳm, tựa như một con hung thú ẩn nấp trong bóng tối, yên tĩnh mà ác liệt. Toàn thân toát ra khí tức u lãnh quỷ quyệt, tựa một mũi nhọn đâm thẳng vào lòng người.
Gã như một dã thú bị chọc giận, từng bước ép sát, chậm rãi, khoái trá, mang theo cơn lạnh thấu xương.
Đầu ngón tay lạnh băng thong thả đè lên gò má Lục Cẩn, sau đó mạnh mẽ bấu chặt, từng chút một cắm sâu vào da thịt, rồi chậm rãi kéo xuống.
"Vốn dĩ ta còn định chơi với ngươi thêm một chút, để ngươi mất cảnh giác, để thứ thuộc về ta ở đời này hoàn chỉnh rơi vào tay ngươi*. Nhưng ngươi vậy mà dám dùng cái trò chơi bẩn thỉu đó trên 'ta'. Ngươi thực sự cho rằng loại đồ vật đó có thể khống chế được ta?"
Câu này có ý gì?!
Lục Cẩn kinh hãi!
"Đã gấp gáp tìm chết như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi."
Đầu ngón tay lạnh lẽo như băng sinh ra hàng loạt gai nhọn, đâm sâu vào da thịt hắn, rồi mạnh mẽ xé toạc nửa bên mặt. Đau đớn như cắt da róc thịt bùng lên, làm con ngươi Lục Cẩn co rút kịch liệt!
Hắn hoàn toàn không kịp phản kháng!
Không màng suy nghĩ những lời Mục Thù vừa nói có ý nghĩa gì, đau đớn lan tràn làm đầu óc hắn trống rỗng, cả người run rẩy không khống chế nổi.
【 Hệ thống! Cứu ta! Cứu ta mau! Lâm Xu là một kẻ điên! Nó muốn sống xé xác ta! 】
【 Kiểm tra đo lường ký chủ gặp phải nguy cơ tử vong, hệ thống sẽ lập tức lựa chọn ký chủ mới. Hiện ký chủ còn thừa 150,000 điểm tích phân, có thể dùng 10,000 điểm để đổi lấy một tấm Kim Thiền Thoát Xác. Ký chủ có đồng ý không? 】
【 Đổi! Đổi ngay! Còn nói nhảm cái gì! Không thấy ta sắp—】
Lời còn chưa dứt, cơn đau đột ngột bùng lên! Nửa bên mặt của hắn đã bị xé xuống. Giống như bóc đi một lớp da thịt thừa thãi, Mục Thù tàn nhẫn tăng lực xé.
Lục Cẩn gào thét, toàn thân co giật đau đớn.
"Gấp cái gì, ta còn chưa chơi đủ. Không được ta cho phép, các ngươi có thể đi đâu?"
Trong lời nói là 'các ngươi', chứ không phải 'ngươi'.
Lục Cẩn gào rống đến mất hết dáng vẻ, nào còn nửa phần bộ dạng ôn hòa như trích tiên lúc trước? Hắn bị áp chế chặt chẽ, thân thể giãy giụa giống như một con cá sắp chết bị đặt trên thớt. Nửa bên mặt đã bị xé rách, da thịt be bét máu tươi, hàm răng trắng hếu cùng con ngươi trơ trọi lộ ra bên ngoài, dữ tợn đến mức chẳng khác nào ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Thân thể hắn run lẩy bẩy, trong đầu vang vọng lời Mục Thù vừa thốt ra.
Cái gì cơ... 'các ngươi'?!
Đột nhiên, một đạo thần thức mạnh mẽ xông thẳng vào thức hải của hắn! Đại não Lục Cẩn đau như muốn nổ tung, một luồng điện lưu quét ngang, chấn động đến mức thần trí hắn trở nên mơ hồ.
【 Đinh— Phát hiện lực lượng không rõ xâm nhập, hệ thống gặp phải công kích không xác định! 】
【 Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống đã bị ngoại lực phát hiện tung tích... Mã hóa... Hệ thống tồn tại đã bại lộ! Để bảo vệ căn nguyên, hệ thống tự động mở cơ chế phòng ngự! 】
【 Hệ thống phòng ngự thất bại! Cảnh báo! Cảnh báo! Trong tình huống khẩn cấp, hệ thống tự chủ thoát ly khỏi ký chủ... Tách rời thế giới... Mã hóa... 】
Lục Cẩn mặt cắt không còn giọt máu.
"Hệ thống! Ngươi dám vứt bỏ ta?!"
Nhưng đáp lại hắn chỉ là một tiếng rít chói tai của dòng số liệu hỗn loạn. Đại não hắn rền vang, ngay sau đó, tất cả âm thanh đều trở nên câm lặng.
Hắn run rẩy kịch liệt, cận kề tử vong, bị vứt bỏ tuyệt vọng, cảm giác này bao trùm lấy toàn bộ ý thức của hắn. Lờ mờ trong cơn choáng váng, hắn nhìn thấy một quang đoàn màu xanh lục nhạt bị bàn tay nhiễm đầy huyết sắc mạnh mẽ nắm lấy.
Quang đoàn đó run rẩy điên cuồng, giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay kia.
【...Không... Không có khả năng! Vì sao ngươi biết ta tồn tại?! Ngươi... làm sao có thể bắt được ta?!】
Lục Cẩn bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Hệ thống!
"...Ngươi làm sao... biết được!"
Cơn hoảng sợ bóp nghẹt lấy trái tim Lục Cẩn, khiến hắn phun ra một ngụm máu lớn. Người nọ thong thả siết chặt quang đoàn trong tay, dùng đầu ngón tay nhiễm máu nghiến nát nó.
Tiếng nổ nhỏ vang lên, hệ thống bị xé toạc thành từng mảnh, nhưng đối phương vẫn không buông tha, lại ác liệt mà vo tròn nó thành một đoàn mới, nghiền ép đến tận cùng.
Thiếu niên quỷ lệ kia bật cười, tiếng cười mang theo ý vị sung sướng vặn vẹo.
"Các ngươi, một ai cũng đừng mong chạy."
Một tiếng ầm vang lên, hệ thống hoàn toàn vỡ nát, từ đó triệt để biến mất.
Nhìn thấy một màn này, Lục Cẩn miệng há lớn, gào thét trong kinh hoàng tuyệt vọng.
"Ngươi... ngươi không phải Lâm Xu! Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Mục Thù ngắm nhìn biểu cảm méo mó của Lục Cẩn, thong thả nhếch môi cười, ngón tay tùy ý bấu lên nửa bên mặt còn lại của hắn, chậm rãi siết chặt. Gã cười nguy hiểm mà tùy ý.
"Ta họ Mục, tên Thù. Ngươi nói xem, ta là ai?"
Lục Cẩn bị bấu đến mức đau nhức tận xương, lại thét lên một tiếng chói tai.
Mục? Mục Thù!
Phải, phải rồi! Dựa theo cốt truyện nửa đầu mà hệ thống cung cấp, khí vận chi tử chân chính vốn không phải là Lâm Xu. Sau khi bị Lâm gia vứt bỏ vào cấm địa, gã đã từ bỏ họ Lâm, đổi sang theo họ mẹ!
Nhưng từ lúc hắn gặp Lâm Xu đến giờ, đối phương chưa từng đổi tên, thậm chí còn kế thừa Lâm gia, căn bản không hề theo họ mẹ như đáng lẽ phải thế! Vậy thì kẻ trước mặt hắn hiện tại, tự xưng Mục Thù, rốt cuộc là ai?!
Cỗ lực lượng cường đại đến mức không thể phản kháng, đồng tử huyết sắc rực rỡ như địa ngục, cùng với sự hiểu rõ đến đáng sợ về hắn và hệ thống...
Tất cả những điều này...
Giống như...
Một kẻ đã từng gặp qua hắn.
Một kẻ đã từng muốn lột da, róc thịt hắn.
Một kẻ đã từng muốn băm hắn thành trăm mảnh!
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, khiến nội tâm Lục Cẩn trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
Còn chưa chờ hắn nhận được đáp án, Mục Thù đã nhàn nhạt phất tay, thản nhiên mà đem linh hồn hắn xé rách, kéo ra khỏi thân thể.
Linh hồn bị người bóp chặt, cảm giác đau đớn còn thảm thiết hơn vạn lần so với thân thể bị giày vò. Cái loại thống khổ rõ ràng bị người khống chế, nghiền nát, như rơi vào luyện ngục trăm nghìn năm, đủ khiến người ta điên cuồng.
Lục Cẩn gào thảm, linh hồn co quắp run rẩy. Hắn bắt đầu cầu xin, bắt đầu xám mặt nhận tội, mong rằng Mục Thù có thể buông tha cho hắn một con đường sống.
Mục Thù khẽ cười, khóe môi vẽ ra một nét giễu cợt lạnh băng.
"Không vội, ta sẽ không để ngươi chết đơn giản như vậy."
Mục Thù hạ giọng, thanh âm như ác quỷ gảy nhẹ tơ hồn, từng chữ từng chữ khảm sâu vào thần trí Lục Cẩn.
"Ít nhất, trước khi ta chơi chán, ngươi sẽ không được chết."
Dứt lời, gã lạnh nhạt một tay bóp chặt, thô bạo mà trói buộc linh hồn Lục Cẩn cùng hệ thống, sau đó ném thẳng vào thức hải của mình. Máu tươi thấm qua đầu ngón tay, Mục Thù cúi đầu nhìn, tựa hồ có chút ghét bỏ, nhấc tay tùy ý hất đi.
Ánh mắt gã rơi xuống thân thể đã không còn linh hồn của Lục Cẩn, khuôn mặt méo mó, vặn vẹo, giống như một lớp da trống rỗng không còn ý nghĩa. Gã giơ tay, một đoàn hồng liên nghiệp hỏa bùng lên trong lòng bàn tay.
Chỉ trong chớp mắt, hồng hỏa cuồn cuộn nuốt trọn thân xác Lục Cẩn. Không đến nửa khắc, thân thể đó bị thiêu thành tro bụi, hóa thành hư vô.
Giải quyết sạch sẽ mọi thứ, Mục Thù chậm rãi xoay người, bước chân thong thả mà rời khỏi con hẻm âm u. Lục Cẩn vì tránh tai mắt người khác mà cố ý chọn một con đường hoang vắng để dẫn Lâm Xu đi. Quả thực vô cùng thuận tiện cho gã giết người diệt khẩu, không ai quấy rầy, cũng chẳng ai phát hiện.
Gió lạnh âm lãnh lùa qua hẻm nhỏ tối tăm, thổi tan mùi máu tanh nồng nặc. Những tàn tro vụn vỡ cuốn theo gió xoay vòng, rồi biến mất vào hư không. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, làn váy yên liễu sắc khẽ bay lên theo từng nhịp bước của Mục Thù, vẽ ra một độ cong nhu hòa.
Gã nhàn nhã bước đi, chậm rãi mà hưởng thụ dư vị khoái cảm sau khi giết chóc. Ánh mắt khẽ rủ xuống, nửa phần lười nhác, nửa phần nguy hiểm.
Ngay lúc sắp bước ra khỏi con hẻm tối, sắp sửa dẫm lên vùng sáng nơi đầu hẻm, một đôi ủng bạc trắng đột nhiên đập vào tầm mắt. Mục Thù khẽ nâng mi, chân chợt khựng lại.
Ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng lên, chỉ thấy một bạch y tiên quân thân hình cao dài, đứng lặng trong ánh nắng ấm áp. Từng tia sáng xuyên qua, phủ lên người nọ một tầng sáng nhạt. Tóc đen áo trắng, phong thái phiêu dật như thần tiên hạ phàm, nhưng lại nóng rực đến chói mắt.
"Lâm Xu...?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro