25 - Hệ thống đo lường hảo cảm (5)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận, chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi ^^)
.
.
.
Bạch sắc vân khí giao thoa như dòng chảy thanh linh, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn, phủ lên căn phòng một tầng sáng bạc. Những nụ hoa phong linh run rẩy trước gió, mang theo từng giọt linh sương rơi xuống, hòa vào không khí lành lạnh, tạo thành một mùi hương mơ hồ như lan như sương.
Hơi sương mỏng lạnh lan tràn trong căn phòng, bao phủ lấy thân ảnh bạch y tiên quân. Y khẽ run mi mắt, trong lúc mê man thoáng nghe thấy một trận tranh cãi.
"Sao lại là ngươi nữa? Ta đã nói bao nhiêu lần, sư huynh ta thích yên tĩnh, không muốn bị quấy rầy! Ngươi không hiểu tiếng người sao?" Giọng nói thiếu niên lạnh lùng vang lên ngoài phòng, mang theo vài phần ngạo mạn.
Bạch y tiên quân khẽ day nhẹ thái dương, cố gắng xua đi cơn mê man trong giấc mộng.
"Tần sư huynh, ta tới là để cảm tạ Bạch Chân Nhân đã cứu giúp. Chỉ là muốn đưa trà phong linh rồi rời đi, sẽ không quấy rầy lâu." Một giọng nói khác vang lên, bình thản mà điềm tĩnh, không để tâm đến cơn giận của đối phương.
Tần Quân Dật cười nhạo. "Cảm tạ chỉ là cái cớ, ngươi muốn gặp sư huynh ta thì có ấy. Sư huynh ta cứu ngươi chỉ vì ngươi là đệ tử Thương Lan Tông mà thôi, đừng tự cho là y mềm lòng với ngươi. Ngươi chẳng khác nào miếng thuốc cao bôi trên da chó, cứ bám riết không buông."
"Tần sư huynh không cần lo lắng, ta tự biết thân phận mình. Nhưng thân phận là một chuyện, còn báo ân lại là chuyện khác. Huống hồ Bạch Chân Nhân còn chưa lên tiếng, Tần sư huynh làm vậy có phải quản quá nhiều không?" Lời nói không chút khách khí, thiếu chút nữa là chỉ thẳng vào mặt Tần Quân Dật mà trách mắng xen vào chuyện người khác.
"Ngươi! Láo xược!" Tần Quân Dật bị chọc giận, sắc mặt lập tức trầm xuống, hàn khí từ trên người bùng phát như kiếm ý, linh áp nặng nề quét thẳng về phía Lâm Xu.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, một đạo linh lực mềm nhẹ phất qua, như gió thoảng mà hóa giải hoàn toàn áp lực.
"Quân Dật."
Tần Quân Dật thoáng cứng người, cảm giác như làm chuyện xấu bị sư huynh bắt gặp, có phần quẫn bách mà quay đầu lại.
Từ phía Thanh Nguyên các, bạch y tiên quân mở cửa bước ra, gương mặt tựa tuyết trong sáng vô cùng. Tần Quân Dật vội vàng lùi lại hai bước, gượng gạo nói.
"Sư huynh, ngươi dậy rồi."
Thiếu niên vừa rồi còn khí thế bức người, giờ lại giống như con thỏ nhỏ bị bắt gặp khi làm chuyện sai, không dám phô trương thêm chút nào. Còn Lâm Xu đối diện thì thong dong hơn, chỉ là tay khẽ siết lại, biểu lộ sự khẩn trương trong lòng. Nó chớp mắt, thu lại khí thế, ngoan ngoãn mở miệng.
"Bạch Chân Nhân, thần an."
Bạch Bách gật đầu, không nói nhiều, tầm mắt lướt qua Lâm Xu mà dừng lại trên người Tần Quân Dật. Y giơ tay búng nhẹ vào trán hắn, giọng điệu đạm mạc.
"Rảnh rỗi mà ở đây tranh cãi với người ta, chi bằng quay về luyện tập cho cẩn thận. Ngươi mới tỉnh lại chưa lâu, đã vội khi dễ đồng môn, chẳng lẽ muốn quay về chịu phạt sao?"
Ngón tay y ôn nhuận, chạm vào giữa trán Tần Quân Dật, khiến hắn hơi ngẩng đầu lên. "Ta không có khi dễ ai cả, rõ ràng là nó chọc ta trước..."
Lời còn chưa dứt, trán hắn lại ăn thêm một cú búng, lần này còn mang theo chút linh lực.
Tần Quân Dật kêu đau một tiếng, vầng trán nháy mắt sưng đỏ.
Tần Quân Dật che trán, mắt trợn tròn đầy oan ức. Hắn không tin được sư huynh lại nặng tay như vậy. Hắn tức tối ngẩng đầu, nhưng khi chạm phải ánh mắt thanh lãnh của Bạch Bách thì lại lập tức chột dạ, ngoan ngoãn cúi xuống, thấp giọng nhận sai.
"Thực xin lỗi, sư huynh, ta sai rồi."
"Trở về đi. Tối nay ta sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của ngươi." Bạch Bách không để hắn có cơ hội phản bác, trực tiếp đuổi người.
Tần Quân Dật không tình nguyện rời đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Lâm Xu, rõ ràng là cảnh cáo.
Bạch Bách chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Từ khi Tần Quân Dật tỉnh lại từ mộng chướng, tính tình đã ổn định hơn rất nhiều. Nhưng cứ mỗi lần gặp Lâm Xu, hắn lại như bị chọc giận, trở nên nóng nảy không kiểm soát.
Trong khoảng thời gian qua, y cố gắng tránh để Tần Quân Dật chạm mặt Lâm Xu, sợ hắn giống như kiếp trước, cuối cùng bại dưới tay kẻ này. Nhưng dường như có thứ gì đó trói buộc, khiến bọn họ cứ chạm mặt nhau hết lần này đến lần khác.
So với Tần Quân Dật, Lâm Xu lại điềm tĩnh hơn nhiều. Nhưng sự bình tĩnh ấy không phải là khoan dung, mà là một loại ngạo nghễ, một kiểu coi thường người khác. Nó lạnh lùng, kiêu ngạo, giống hệt Mục Thù khi xưa.
Chỉ có một điểm khác biệt, Lâm Xu không có tính cách tàn nhẫn hung hãn của Mục Thù, và đối với Bạch Bách thuận theo đến lạ.
"Xin lỗi, ta có quấy rầy Bạch Chân Nhân không?" Giọng nói mềm mại vang lên, lông mi nó hơi rủ xuống, đôi mắt hướng về bàn tay trắng nõn ẩn trong tay áo của Bạch Bách. Lâm Xu cắn nhẹ đầu lưỡi, áp chế khát vọng muốn chạm vào đối phương.
Nhưng...
Nghĩ đến hảo cảm giá trị bằng không của Bạch Bách đối với mình, đáy mắt Lâm Xu trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên trong thức hải.
Hệ thống, giá trị hảo cảm của Bạch Bách đối với Tần Quân Dật là bao nhiêu?
Trong thức hải, hệ thống co rúm lại, run rẩy nhìn về phía nam nhân đang ngồi dưới linh chi trắng muốt. Nam nhân vén tà áo đen, lộ ra ánh mắt âm lãnh, khóe môi vương ý cười ác liệt.
—Nói.
【 Kiểm tra thành công, giá trị hảo cảm của Bạch Bách đối Tần Quân Dật: 10. 】
Lâm Xu cảm thấy vô cùng khó hiểu. Theo như phạm vi giá trị cảm tình do hệ thống xác định, 10 điểm hảo cảm chẳng qua chỉ là mức độ thiện cảm dành cho một người xa lạ bình thường. Nhưng dù chỉ là 10 điểm, thái độ thân mật và ôn hòa như vậy cũng đủ khiến nó ghen ghét.
Thời gian gần đây, bởi vì Mục Thù không cố ý che giấu, Lâm Xu đại khái cũng hiểu được hệ thống này rốt cuộc là thứ gì. Nói một cách đơn giản, đây là một tồn tại chuyên cướp đoạt khí vận của khí vận chi tử tại mỗi vị diện trưởng thành. Giới tu tiên vốn có khái niệm phi thăng cùng tam thiên đại giới, thế nên sự tồn tại của hệ thống và nhiệm vụ của nó cũng không phải chuyện khó hiểu.
Duy nhất khiến người ta chán ghét chính là, thứ này lại nhắm vào nó.
Cướp đoạt khí vận của nó ư?
Nếu nó thực sự là khí vận chi tử mà hệ thống nói, vậy có phải cũng có thể mong đợi một chút?
Mọi điều nó nghĩ, mọi điều nó mong muốn, đều có thể trở thành sự thật hay không?
Cổ họng Lâm Xu khẽ lăn, đáy mắt sâu thẳm tựa như biển rộng cuồn cuộn sóng ngầm, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, giữ vững mặt nạ giả dối.
"Đây là hoa phong linh ta từng xin từ Chân Nhân lần trước. Ta đã dùng linh lực loại bỏ tạp chất, nấu thành trà hoa. Vì linh hoa này lấy từ nơi Chân Nhân, ta muốn để Chân Nhân nếm thử."
Hôm nay, thiếu nữ dung mạo tinh xảo khoác lên mình bộ y phục sắc trắng viền hồng nhạt, tóc mai buông rủ, lộ ra cổ tay tinh tế. Nó cúi đầu, tư thái khiêm nhường, vạt áo thêu hoa văn uyển chuyển khẽ động theo gió. Đôi mắt nó khi nhìn về phía bạch y tiên quân mang theo vẻ mong chờ đầy cẩn trọng.
Bạch Bách nhìn cảnh tượng trước mắt, phản ứng đầu tiên chính là nó đang giả vờ sao?
Giống như trong giấc mộng kiếp trước, gương mặt ngây thơ vô hại này thực chất ẩn giấu dã tâm sâu không lường được, mê hoặc lòng người, đạt được mục đích bằng cách lừa gạt.
Nó muốn gì ở y?
【 Đinh— Giá trị hảo cảm của Bạch Bách -1. Tổng giá trị hảo cảm: -1. 】
Trong thức hải, hệ thống run rẩy báo cáo, liếc nhìn Mục Thù đang cười mà như không cười bên cạnh, cơ thể nó không khỏi run lên từng đợt.
Lâm Xu thoáng cứng đờ, đầu ngón tay tái nhợt khẽ ấn xuống khay gỗ lê, gần như không còn chút huyết sắc. Trên chiếc khay đặt chén trà, nước trà nhè nhẹ lay động, tưởng chừng như không thể nhìn thấy được sự run rẩy ẩn giấu bên trong.
Thức hải của nó nổi sóng mãnh liệt, mà Mục Thù khi nhìn thấy cảnh này lại cười phá lên, cười đến mức không thể kìm chế. Ngay cả gã cũng có chút kinh ngạc, phải biết rằng kiếp trước cho dù Bạch Bách có thờ ơ với gã thế nào, giá trị hảo cảm vẫn chưa từng rơi xuống số âm. Đây là lần đầu tiên gã tận mắt chứng kiến Vô Hạ kiếm chủ xuất hiện giá trị hảo cảm âm số.
"Ta không cần, phiền ngươi mang đi." Bạch Bách nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt, dứt khoát từ chối.
Gần đây, y không hiểu vì sao bản thân lại liên tục mơ thấy những cảnh tượng kiếp trước. Có lẽ là do y đã trọng sinh, tuy không hoàn toàn áp đặt tính cách của Mục Thù lên Lâm Xu, nhưng dù sao bọn họ cũng là cùng một người, bản tính dĩ nhiên có nhiều điểm tương đồng.
"Là... là ta quấy rầy Chân Nhân, nên Chân Nhân tức giận sao?" Lâm Xu cố gắng giữ bình tĩnh. "Hay là Chân Nhân không thích trà hoa phong linh? Ta thấy Chân Nhân dùng hoa phong linh giọt sương hương, nên cho rằng Chân Nhân cũng sẽ thích uống trà được làm từ nó."
Thiếu nữ cắn nhẹ khóe môi, giọng nói có phần run rẩy. "Là ta tự tiện quyết định."
"Ta không tức giận." Đối mặt với dáng vẻ đáng thương của thiếu nữ, thần sắc của Bạch Bách vẫn không chút thay đổi, mở miệng thêm lời. "Như lời Quân Dật đã nói, ngươi là người Thương Lan Tông muốn thu nhận làm môn hạ, ta cứu ngươi chỉ là thực hiện trách nhiệm của một trưởng lão, thế nên ngươi không cần ghi nhớ ân tình này trong lòng, cũng không cần nịnh bợ ta."
"Về sau ngươi sẽ là đệ tử phong khác của Thương Lan Tông. Vì lợi ích của chính mình, tốt nhất ngươi nên tránh xa ta một chút. Ta thân ở Bạch Thu Lĩnh, địa vị trong tông môn khá lúng túng, các phong chủ khác không thích môn hạ của họ có quá nhiều liên quan đến Bạch Thu Lĩnh. Nếu ngươi muốn bái nhập chủ phong của Thương Lan Tông, nên giữ khoảng cách với ta thì hơn."
Mấy ngày trước, khi y mang Lâm Xu bị thương trở về khách điếm, nếu không phải Lâm Xu cố chấp bám lấy y không buông, Kim trưởng lão tuyệt đối sẽ không đồng ý để y chữa trị cho nó. Dù thế nào, Kim Trường Phàm cũng không muốn thấy đệ tử của mình quá thân cận với y.
Lúc lên thuyền tiên trở về thượng giới, Kim Trường Phàm đã cố ý sắp xếp Lâm Xu vào gian phòng xa y nhất ở khu tây. Ý tứ này không cần nói cũng hiểu, nhưng Lâm Xu dường như không có chút ý thức về việc bị cảnh cáo. Từ lúc thuyền tiên cất cánh đến nay chỉ mới hai ngày, ngoại trừ thời gian ngủ trở về thuyền các của mình, thời gian còn lại nó đều bám lấy y.
Nếu không phải Kim Trường Phàm còn bận tâm đến thân phận của y, có lẽ lão đã sớm lao đến giành người rồi.
Bạch Bách nghĩ đến dáng vẻ giận mà không dám nói gì của Kim Trường Phàm, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Sắc mặt Lâm Xu trắng bệch, tay cầm khay khẽ run, nhưng vẫn cố giữ vững. "Nếu ta nói ta không muốn vào phong khác, chỉ muốn ở bên Chân Nhân, Chân Nhân sẽ thế nào?"
"Bạch Thu Lĩnh không thích hợp với ngươi." Bạch Bách đứng thẳng người, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, không ai có thể lay động y dù chỉ một phần.
"Ta chưa từng bái nhập Bạch Thu Lĩnh, Chân Nhân làm sao biết ta không thích hợp?"
"Ngươi không nên ở đây."
Cuối cùng, thái độ của Bạch Bách cũng khiến Lâm Xu nổi giận. Nó lặng lẽ nhìn chằm chằm y, đầu lưỡi khẽ đảo qua răng, mơ hồ cảm nhận được vị tanh của máu.
Nó bước lên một bước, bóng dáng phủ xuống đôi mắt thanh lãnh của vị tiên nhân trước mặt.
Nâng cao khay gỗ lê trong tay, nó dùng tư thái chặt chẽ bức bách, gần như cưỡng ép đặt trước mặt Bạch Bách. Nó hé môi, gằn từng chữ một.
"Nếu ta nói, ta nhất định phải ở đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro