34 - Thương Lan Tông (2)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Trong viện tĩnh lặng chớp mắt, gió lay động, từng cánh hoa mộc dương vàng nhạt khẽ rơi, lướt qua người Bạch Bách. Y chạm phải ánh mắt đào hoa mang theo tia tò mò của Liễu Họa, liền hơi nghiêng đầu tránh đi.

Y nhớ đến khoảnh khắc bạch y Ma Tôn cưỡng ép y nuốt xuống giao đan. Đó cũng không hẳn là cưỡng ép, nhưng y chỉ động khóe môi, lại mím chặt, cảm giác quái dị dâng lên từ đáy lòng.

"Có chuyện gì mà không thể nói với sư bá sao?" Liễu Họa vừa thấy phản ứng này, liền sinh hứng thú. Lấy sự hiểu biết của nàng về vị sư điệt này, nếu không phải chột dạ, y sẽ không có dáng vẻ trầm mặc như vậy.

"Nghe nói khi tông môn phái người đến cứu viện, chưởng môn nói bọn họ đến Vô Vọng Hải thì con đã trọng thương hôn mê. Ngoại trừ một số đệ tử bị thương nhẹ, bọn họ không thấy được bóng dáng Chính Đức Ma Tôn. Mà cho dù có thấy, e rằng cũng chỉ có thể bị động chịu trận."

"Chưởng môn vốn muốn điều tra xem rốt cuộc ở Vô Vọng Hải đã xảy ra chuyện gì, nhưng trên tiên thuyền, ngoại trừ con, chỉ còn ba đệ tử may mắn còn tỉnh táo. Trong đó có sư đệ của con, nhưng mặc kệ chưởng môn cùng các phong trưởng lão truy hỏi thế nào, bọn họ vẫn giữ im lặng, không hé răng nửa lời." Liễu Họa nhướng mày, khóe mắt cong lên nét quyến rũ. "Con đoán thử xem? Bọn họ thế nhưng còn lập Thiên Đạo thề, vô luận đối mặt với ai cũng không thể tiết lộ chuyện đã xảy ra tại Vô Vọng Hải."

"Thiên Đạo thề?" Bạch Bách nhíu mày, giọng nói lạnh xuống. "Nực cười, Thiên Đạo thề sao có thể tùy tiện phát ngôn?"

"Cho nên mới nói, chuyện này rốt cuộc quan trọng đến mức nào, mà bọn họ phải lập thề để giữ bí mật?" Liễu Họa khẽ cười, thần sắc hứng thú. "Nhưng cố tình, khi đó con lại trọng thương hôn mê. Chưởng môn bọn họ dù có muốn truy hỏi chuyện của Chính Đức Ma Tôn, cũng không thể làm gì ba tên đệ tử tương lai vô lượng kia, chỉ đành phải tạm thời gác lại, thu thập tàn cục, đưa con trở về..."

"À, phải rồi."

Nàng bỗng dựa sát vào Bạch Bách, thong thả hỏi. "Con có biết sư đệ nhỏ của con, sau khi con hôn mê, đã làm chuyện gì không?"

Bạch Bách thoáng ngạc nhiên. "Quân Dật? Hắn làm sao?"

"Nghe nói lúc chưởng môn phái người trị thương cho con, tiểu sư đệ của con cứ như kẻ mất trí, khăng khăng cho rằng người của Thương Lan Tông sẽ gây bất lợi cho con, gắt gao ôm chặt con, không cho ai đến gần nửa bước. Cuối cùng vẫn là Vô Hạ Kiếm thấy chủ nhân gặp nguy, nóng nảy quá mà đánh hắn bất tỉnh, chưởng môn bọn họ mới có thể đưa con về Thương Lan Tông." Liễu Họa cười đến hoa chi loạn chiến, khóe mắt cong lên đầy ý trêu chọc.

"Không chỉ hắn, còn có vị đệ tử mới nhập môn kia, tên Lâm gì đó, đơn linh căn, ánh mắt nàng nhìn con chẳng khác nào gà mẹ nhìn gà con, lo lắng sợ con bị tổn thương. Nếu không phải vì thân phận đệ tử còn thấp, bị chưởng môn ném về tân đệ tử phong, sợ là nàng đã bò đến tận Thiên Chướng Phong để thăm con rồi."

Liễu Họa tựa người vào bàn đá, nâng cằm quan sát Bạch Bách, giọng điệu trêu ghẹo.

"Ta cũng không biết là nên cảm thán con cùng đồng môn tình thâm nghĩa trọng, hay nên cảm thán mị lực của con quá lớn nữa đây."

Bạch Bách nghe đến Lâm Xu, ánh mắt khẽ động, nhưng không tiếp lời, chỉ dời chủ đề. "Kim trưởng lão cùng những đệ tử khác thế nào rồi?"

"Trừ một đệ tử xui xẻo bị Ma Tôn bóp nát nguyên thần, những người khác chỉ bị bỏng nhẹ và nội thương, uống chút dưỡng nguyên đan cùng trấn hồn đan là có thể hồi phục." Liễu Họa thấy y không muốn tiếp tục câu chuyện ban nãy, cũng không ép buộc, chỉ lười biếng khoát tay.

"Bất quá, thương thế của bọn họ sao có thể so với con? Nguyên thần của con phân nửa hủy hoại, kinh mạch đứt đoạn, Kim Đan suýt thì mất. Chỉ vì một thứ giao đan, con cũng điên quá rồi, tự biến mình thành bộ dạng người chẳng ra ngợm kia."

"Trên thuyền có rất nhiều đệ tử, khi ấy ngoại trừ con ra, không ai có thể cầm cự trước mặt Chính Đức Ma Tôn. Con dẫn mỗi Quân Dật thoát khỏi là dẫn thôi, dẫn tất cả mọi người thoát khỏi cũng là dẫn, chẳng qua chỉ là thuận tay." Giọng Bạch Bách bình thản.

"Nói nghe nhẹ nhàng thật, nhưng con có biết mình đã suýt chết ở đó không!"

Liễu Họa hừ nhẹ một tiếng, thanh âm nàng chậm rãi kéo dài, như màn mưa bụi lất phất. Nhưng ngay sau đó, giọng nói lại trở nên lạnh lẽo.

"Hơn nữa, dù con có cứu bọn họ thì thế nào? Một đám tiểu nhân xu nịnh, vong ân phụ nghĩa mà thôi. Nếu con chết ở Vô Vọng Hải, Thương Lan Tông ít nhất còn có thể vinh danh con là một vị trưởng lão anh dũng hy sinh. Nhưng cố tình con lại chưa chết, không chỉ không chết, mà trong cơ thể con còn nhiều thêm một viên giao anh đan." Đáy mắt Liễu Họa thoáng qua một tia âm u, nhưng rất nhanh liền che giấu đi.

"Chín Đầu Giao giao anh đan, vật ấy lợi hại thế nào, con hẳn không cần ta phải giải thích. Với tu vi hiện tại của con, căn bản không có khả năng giết được Chín Đầu Giao để đoạt lấy giao đan, huống hồ viên giao đan này lại đã được rèn luyện đến mức tinh thuần, một tia ma khí cũng không còn, chỉ lưu lại bản thể Kim Đan!"

"Trong tình huống như vậy, viên giao đan này làm thế nào tiến vào cơ thể con? Ngoài trừ việc Chính Đức Ma Tôn tự tay rèn luyện giao đan rồi ép con nuốt vào, còn ai có thể đưa ra phỏng đoán thứ hai?"

Liễu Họa cười lạnh, trong đôi mắt mị hoặc thấp thoáng hàn ý.

"Ta cá chắc, nếu không thể đưa ra một lý do chính đáng về việc ngươi sống sót dưới tay Chính Đức Ma Tôn, bọn họ sẽ lập tức lấy cớ con có hiềm nghi cấu kết Ma tộc, phán con hồi Bạch Thu Lĩnh, vĩnh viễn giam cầm, biến con trở thành linh vật chân chính, bắt con ở lại trấn sơn!"

So với sự phẫn nộ của Liễu Họa, Bạch Bách lại tỏ ra bình thản. Y lãnh đạm nói. "Sư bá yên tâm, chuyện giữa con và Ma Tôn tuy khó giải thích, nhưng nếu bọn họ muốn hỏi, con tự khắc sẽ có cách hồi đáp. Chuyện con làm, không đến lượt người khác can thiệp, cũng tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội sỉ nhục con."

Dưới tán thụ mộc dương, người thanh niên khoác trên mình bộ giao y màu lam rực rỡ đến có phần lóa mắt, nhưng dù vậy cũng chẳng thể che lấp đi khí chất nghiêm nghị cùng kiêu ngạo khắc sâu trong cốt tủy y.

Liễu Họa thoáng sững người trong chớp mắt, rồi lập tức bật cười, vẻ tức giận cũng tan đi vài phần. "Xem ra ta đây đúng là lo lắng quá thừa. Con từ nhỏ đã khiến bọn họ không thể chiếm được nửa phần tiện nghi, huống chi là bây giờ."

Liễu Họa lại cười nói. "Con như vậy, thực có vài phần bóng dáng của mẫu thân con năm đó, bừa bãi, ngạo nghễ, tùy tâm sở dục. Đáng tiếc, con vẫn là quá ôn hòa."

"Thôi, tùy con ứng phó. Dù có chuyện gì xảy ra, phía sau con vẫn còn có sư thúc của con gánh vác."

Nghe những lời này, Bạch Bách hơi thất thần.

Đời trước, sư thúc y đã mất tích tại Vạn Cổ Chi Địa, sư bá vì tìm lãnh u thảo cho y mà xông vào Cực Lạc Thành, kết cục cùng Thẩm phong chủ ngã xuống. Từ đó về sau, đã thật lâu không còn ai nói với y những lời như thế này nữa.

Y thấp giọng hỏi. "Sư thúc đã trở về tông môn?"

"Đương nhiên là trở về, hắn nếu còn không về, chỉ sợ đồ đệ duy nhất kia của hắn sẽ thật sự phản bội tông môn, một bước sa chân rơi vào Ma giới!" Liễu Họa hừ lạnh.

"Quân Dật xảy ra chuyện gì?"

"Cụ thể thì ta cũng không rõ, chỉ biết tiểu sư đệ của con đã sinh tâm ma. Hiện tại sư thúc con đang vội giúp hắn rèn luyện tâm cảnh." Liễu Họa lười biếng phất tay, bộ dáng không mấy quan tâm.

"Thiếu niên ấy mà, vẫn là quá trẻ, mắt thấy được bao nhiêu, lòng liền chấp niệm bấy nhiêu. Không buông xuống được, cũng không đứng lên nổi. Chỉ biết một mực lao đầu vào ngõ cụt, dù có vách đá chắn trước mặt cũng không chùn bước."

Bạch Bách trầm mặc. "Quân Dật còn nhỏ, nhất thời mê chướng hoang mang cũng là chuyện bình thường."

Đời này, Quân Dật chưa từng có dấu hiệu yêu thích Lâm Xu, vậy tại sao vẫn bước lên con đường nhập ma như kiếp trước?

"Hắn năm nay đã mười sáu, nếu ở phàm giới, cái tuổi này đã sớm biết nhân sự. Con quên rồi sao? Khi con mười sáu, đã có thể lấy thân phận huynh trưởng mà chăm lo cho hắn. Vậy hắn còn có thể nhỏ đến mức nào?" Liễu Họa hờ hững nói.

"Ta thấy là do con quá nuông chiều hắn. Hắn muốn cái gì, con liền cho cái đó. Trên đời này có đệ tử nào giống hắn không? Linh thạch tiêu xài không xuể, đan dược trân quý vô số. Những năm qua hắn ở Bạch Thu Lĩnh cùng  con, tu vi tiến triển thì có, nhưng tâm tính lại chẳng hề trưởng thành chút nào."

"Những thứ con cho Quân Dật, chẳng qua đều là vật ngoài thân." Bạch Bách có phần khó hiểu.

"Tiểu Bách Nhi, không phải ai cũng giống con, tâm cảnh trầm tĩnh, không vì ngoại vật mà dao động." Liễu Họa nhìn thanh niên hoàn toàn chẳng để tâm tới ánh mắt hướng về mình, buồn bã nói. "Sư bá cho con một lời khuyên, đừng đối xử với một người quá tốt. Con xem là mật đường, nhưng với hắn, có khi lại là thạch tín."

"Con tưởng rằng mình chỉ đơn thuần cho đi, nhưng biết đâu, trong mắt đối phương, con chính là tất cả của hắn."

.

.

.

Sư thúc sư bá của bạn Bách cute lắm lun🥹  Mà phía sau bạn Bách siêu dữ nhé, thân phận đặc thù, môn phái chuyên chấn giữ thần kiếm, lại còn có mẫu thân hổ báo sau này sẽ rõ hơn. Ai dà dà, đúng nhà mặt phố mẹ làm to haha


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro