35 - Thương Lan Tông (3)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
Chương này nối tiếp cảnh tượng hồi sinh bạn Bách ở kiếp trước dưới góc nhìn của Tần sư đệ.
.
.
.
Cây phù hoa gãy đan xen rũ xuống hồ sâu lạnh lẽo, mặt tuyết dày cộm nhuốm đầy huyết, anh lạc phồn hoa vương vãi trong vết máu. Bên trong lãnh hồ, vòng hồn linh dần tiêu tán, băng quan huyền phù ầm ầm rơi xuống đất. Trên mặt đất, đại trận máu đen cháy xém, chỉ còn lại những dấu vết hủy diệt tan hoang.
Trận pháp bị cắt đứt.
Đáng chết!
Từ giữa đống tàn thi của đám tu sĩ bị vây giết, một thân ảnh hắc y lảo đảo bước ra. Ma quân toàn thân đẫm máu, loạng choạng ngã xuống bên ngoài trận pháp đã hủy. Đôi mắt hắn đỏ rực như thể có thể rỉ máu, đầu ngón tay chảy xuống từng giọt huyết tươi, siết chặt đến nứt da. Sương mù tím từ người hắn trào ra cuồn cuộn, như dã thú phẫn nộ cắn nuốt những hồn linh xung quanh, tiếng gào thét oán hận vang vọng tứ phương.
Không đủ! Không đủ! Không đủ!
Hắn điên cuồng cắn nuốt tất cả sinh linh. Sương mù tím cuồn cuộn băng đằng, như cự thú cúi đầu nuốt chửng toàn bộ Bạch Thu Lĩnh. Vô số hồn linh trắng tinh bị những xúc tua vô hình trong sương mù tím hút cạn, tràn vào một điểm duy nhất.
Trên đỉnh vực sâu của phong lĩnh cao ngất, sương mù tím tầng tầng dâng lên, dần bao phủ, ngăn cách toàn bộ nơi này với hậu thế. Trong đêm tối, hồn linh trôi nổi tựa điểm điểm huỳnh quang, bên trong Bạch Thu Lĩnh, các tu sĩ bị phong bế chỉ có thể hoảng sợ nhìn xuống lớp sương tím dữ tợn. Những kẻ chưa kịp thoát thân, từng người một bị kéo vào chốn diệt vong.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng khóc rống, tiếng gào thét giãy giụa, tiếng mắng chửi, hối hận hòa thành một mảnh, như vạn quỷ tru ca, như vực sâu địa ngục.
Nhưng thế này vẫn là không đủ!
Thôn Phệ Ma Quân phẫn nộ lại vô lực nhìn trận pháp sắp hoàn toàn mất đi hiệu lực. Mái tóc đen dài hỗn độn xõa xuống đất, ma văn giăng kín gương mặt hắn, nhưng vẫn không che lấp được đường nét tuấn mỹ thâm sâu. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt huyết hồng tràn ngập âm lệ điên cuồng.
Một thanh đao xuất hiện trong tay hắn.
Hắn không chút do dự, vung đao, hung hăng cắt thẳng xuống kinh mạch.
Hóa Thần lĩnh vực toàn diện bạo phát!
Sương mù tím vặn vẹo lao thẳng lên trời, xuyên qua tầng tầng huyết hồng che phủ màn thiên. Cuồng phong gào thét, ngàn năm ma thụ bị lốc xoáy xé rách, từng cành khô không chịu nổi áp lực liên tiếp gãy răng rắc. Một tiếng vang lớn, vạn ma thụ gãy đổ, cảnh vật xung quanh vỡ vụn tan tác.
Trong khoảnh khắc ấy, một pháp trận thâm tử sắc bùng phát từ trung tâm Bạch Thu Lĩnh, thế như vạn khuynh, chấn động càn khôn.
Tầng tầng trận pháp mở ra, từng vòng quẻ trận chồng lên nhau, kim sắc quang mang dần lan rộng.
Chân trời thoáng chốc phát ra tiếng nổ sấm vang. Một đạo lôi đình rạch ngang thiên địa, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa bổ thẳng xuống Bạch Thu Lĩnh!
Thiên lôi gào thét, mang theo ý chí sát phạt của Thiên Đạo, từng tầng kim quang trận pháp ngày càng chồng lên, thiên lôi cũng càng lúc càng dữ dội.
Ầm! Ầm! Ầm!
Giữa tầng mây cuồn cuộn, ngân long giận dữ gào thét, chớp giật ngang dọc như thể Lôi Thần đang giáng tội. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, toàn bộ Bạch Thu Lĩnh bị lôi quang nuốt chửng. Điện quang tung hoành, từng tia chớp điên cuồng quét qua, chấn động cả thiên địa.
Những tu sĩ đến sau tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt đồng loạt đại biến.
Bọn họ kinh hoảng nhìn pháp trận vẫn kiên trì vận chuyển dưới thần phạt của thiên đạo.
Không ai có thể che giấu sự khiếp sợ trong đáy mắt.
Thiên lôi rền vang không dứt, lâu đến mức mọi người đều tưởng Bạch Thu Lĩnh đã bị thiên hỏa lôi kiếp oanh thành tro bụi. Mặt đất chấn động, vạn ma phủ phục.
Bỗng nhiên trên màn trời huyết hồng, một tầng kim quang nhu hòa chậm rãi tỏa ra, tựa như cam lộ từ trời giáng xuống.
Thần quang hiện thế.
Hi toái kim quang tựa như sao băng hạ xuống, vạn vật quy tông.
Pháp trận đã thành!
"Sao có thể!" Một vị Nguyên Anh đại năng thất thanh thốt lên.
Như thể cảm thấy đã tiêu hao quá độ, thiên lôi cũng dần lùi đi, chỉ để lại hai tiếng vang không cam lòng trước khi tan biến.
Thế nhân đều biết Hoàn Hồn Trận từ trước đến nay vẫn chỉ là lời đồn đại hư vọng.
Mệnh của thiên đạo, từ vô thủy đã có kết cục, không ai có thể khởi tử hồi sinh!
Nhưng—
Các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nặng nề.
Nếu Thôn Phệ Ma Quân thật sự làm được, nếu y thật sự khiến Vô Hạ Kiếm Chủ sống lại thì tu chân giới này sẽ đại loạn!
Tuyệt không thể để hoàn hồn trận pháp lộ ra ngoài!
Mang theo tâm tư riêng, các tông môn tu sĩ nhanh chóng lao đến Bạch Thu Lĩnh. Đến nơi, bọn họ kinh ngạc phát hiện—
Không có ai sống lại, không có tiếng reo vui mừng, cũng chẳng có Thôn Phệ Ma Quân đang vinh quang đắc ý. Mà chỉ có một kẻ điên ngập tràn ma khí, sát ý bạo loạn, đứng giữa trận pháp.
Ma quân đã nhập ma!
"Ngươi không phải sư huynh của ta! Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Kẻ kia người đầy vết thương, khắp thân huyết nhục mơ hồ, dấu vết lôi kiếp vẫn chưa tan, nhưng đôi mắt đỏ ngầu, hung lệ đến cực điểm quát lớn với người vừa mở mắt dậy từ trận pháp.
"Quân Dật ngươi sao vậy? Không nhận ra sư huynh à?"
"Câm miệng! Ngươi không phải sư huynh của ta! Không phải!"
Ma Quân nhập ma, cảnh giới rơi rớt, ma văn thẩm thấu vào tận trong xương cốt. Đôi mắt hắn đỏ đậm, điên cuồng đến mức dường như đã bị dồn vào tuyệt lộ. Hắn thì thào lặp lại, như một kẻ si dại.
"Không đúng! Không đúng! Là chỗ nào sai rồi, nhất định là bị sai chỗ nào!"
Thôn Phệ Ma Quân tàn bạo nắm lấy tóc mình, chẳng màng đến thiên lôi bỏng rát. Khóe môi hắn trào ra huyết, tay run run lật ra một trang trận pháp đồ họa đầy suy đoán, hoảng loạn quỳ xuống đất, trải rộng trang giấy, một lần nữa tính toán lại mọi thứ.
Huyết tích từ đầu ngón tay rơi xuống, nhiễm đen từng dòng nét trận văn. Một trận gió thổi qua, cuốn lên những trang giấy tản mác trên mặt đất, phiêu tán giữa trời cao, cuối cùng rơi vào yên tĩnh.
Hồn linh vi tế, tối thượng Vô Hạ.
Thôn Phệ Ma Quân đột nhiên phun ra một ngụm máu, cả người hắn cứng đờ, ánh mắt thất thần nhìn xuống bàn tay bị ma văn quấn quanh, tràn ngập tà khí của mình.
Đúng rồi. Là do trong lúc cấp bách, hắn đã sử dụng nguyên thần nhiễm đầy ma khí để thúc đẩy pháp trận.
Sư huynh của hắn, một người thuần khiết như vậy, làm sao có thể chịu được sự ô uế từ hồn phách của hắn chứ?
Là hắn...
Là hắn đã sai!
Thôn Phệ Ma Quân vung tay tát mạnh vào mặt mình, nhưng ngay sau đó, hắn lại như một đứa trẻ phạm sai lầm, vô thố bất an. Hắn lẩm bẩm những lời vô nghĩa, tiếng khóc bi thương hòa cùng nỗi tuyệt vọng.
Các tu sĩ vừa đến thấy hắn thần trí hỗn loạn thì lập tức muốn tiến lên bày trận vây sát. Thế nhưng, trước khi bọn họ kịp ra tay, Ma Quân đã ngẩng phắt đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua.
"Là các ngươi! Tất cả đều là các ngươi ngăn cản ta! Chính vì thế trận pháp của ta mới có sai sót, mới khiến một dã quỷ mạo danh sống lại trong thân xác sư huynh!"
"Đáng chết!"
Một cuộc đồ sát đơn phương bắt đầu. Mấy vị Nguyên Anh tôn giả thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị sương mù tím nuốt chửng, tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp trời.
Bọn họ từng nghĩ có thể nhân lúc Thôn Phệ Ma Quân trọng thương mà tru diệt hắn, nhưng lại không ngờ rằng đạo pháp hắn tu luyện chính là Cắn Nuốt Vô Cực, bất cứ sinh linh nào cũng có thể trở thành dưỡng chất cho hắn. Tự cho mình là chính nghĩa tru ma, nào ngờ chỉ là tự nạp mình vào miệng hung thú.
Tiếng bóp nát tim vang lên ghê rợn. Ma Quân tái nhợt, nhưng gương mặt lại nhiễm lên một tầng hồng sắc quỷ dị. Hắn ném xuống thi thể trong tay, từng bước giẫm lên tàn chi đoạn thể mà tiến về phía trước. Máu theo đầu ngón tay hắn nhỏ xuống từng giọt, hòa vào sát khí trùng thiên.
Hắn lặng lẽ nhìn về bạch y tiên quân đang bị sương mù tím giam cầm, vô pháp động đậy.
Sắc mặt bạch y tiên quân khẽ biến, sự bình tĩnh trong mắt rốt cuộc cũng bị thay thế bởi hoảng loạn.
"Quân Dật, ngươi trước hết nghe ta giải thích!"
Nhưng Ma Quân căn bản không muốn nghe thêm một chữ nào.
Hắn lập tức khống chế âm thanh của đối phương, sát ý mãnh liệt bùng lên, định ra tay, nhưng ngay lúc chỉ còn cách bạch y tiên quân nửa tấc, đôi tay dính đầy huyết của hắn run rẩy mà thu về.
"Không thể... làm dơ sư huynh..."
Hắn thở hổn hển, cố gắng khắc chế bản thân mà lùi ra xa.
Bạch y tiên quân nhẹ nhàng thở ra. Nhưng đúng lúc này, một đạo thần thức mạnh mẽ đột nhiên xâm nhập linh hồn hắn, kéo hắn ra ngoài!
Mắt hắn trợn to, sắc mặt đại biến.
"Hoàn Hồn Trận đã bị hủy, sư huynh đã không còn khả năng sống lại! Ta hiện tại cái gì cũng không có, còn có thể lấy gì để cứu sư huynh đây..." Giọng Ma Quân mờ mịt, vô lực.
"Ngươi đoạt cơ hội sống lại của ai cũng được, vì sao cứ nhất định phải cướp đoạt sư huynh ta?!"
Tử viêm vặn vẹo như một con quái thú, tham lam bành trướng khắp nơi. Hư ảnh lệ quỷ lượn lờ xung quanh hắn, gào khóc điên cuồng. Hắn cúi đầu, vô vọng nhìn bạch y tiên quân rõ ràng đang sống sờ sờ trước mắt, nhưng lại xa lạ đến tuyệt vọng. Giọng nói của hắn run rẩy, mang theo thống khổ tận cùng.
"Cầu xin ngươi, trả lại cho ta..."
—————
"Sư huynh—"
Bên trong động phủ, Tần Quân Dật đột ngột mở mắt, phun ra một ngụm huyết. Hắn cố đè ép ma khí cuồng bạo đang trào dâng trong kinh mạch, nhưng chẳng thể áp chế được bao lâu. Hắn cuống quýt đứng dậy, bất chấp tất cả, muốn phá kiếm trận mà lao ra ngoài.
Nhưng ngay khi hắn vừa động, vô số đạo kiếm khí sắc bén liền giáng xuống, chặn đứng đường đi. Một đạo kiếm khí mạnh mẽ bổ xuống, cắt đứt tầng tầng ma khí đang hội tụ quanh thân hắn.
"Suốt ngày cứ sư huynh sư huynh, ngoài sư huynh ra thì không nghĩ được gì khác à?" Một thanh kiếm màu thanh lục quất mạnh xuống, không lưu tình chút nào nện thẳng vào đầu Tần Quân Dật.
Hương rượu nồng đậm hòa cùng hương hoa kiếp phù du lan tỏa, một thân ảnh thanh y bước qua kiếm trận, chắp tay sau lưng mà cười khẽ. "Nhiều năm như vậy, con vẫn giống như một hài tử chưa dứt sữa, luôn thích quấn lấy sư huynh mình."
Tần Quân Dật ngã ngồi xuống đất, sắc đỏ trong mắt dần rút đi, hắn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn đối phương. "Sư phụ..."
"Còn biết nhận ra vi sư này đây, xem ra con vẫn chưa hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma." Lục Thiên Thần thu kiếm, nhét một viên tịnh tâm đan vào miệng hắn.
"Sư huynh con hiện đang tĩnh dưỡng ở Thiên Chướng Phong, không rảnh xem bộ dạng tâm ma quấn thân của con đâu. Bằng không về sau con hết mở miệng nói hai chữ sư huynh, sợ rằng ngay cả rời tâm động này còn chẳng được."
"Sư huynh... ở Thiên Chướng Phong?" Tần Quân Dật ngây người, khàn giọng hỏi.
"Chẳng lẽ con còn mong y chạy đến đây xem con phát điên?" Thanh y tôn giả cười nhạt, giọng điệu lười biếng.
"Không... Không phải, con vừa mới..." Tần Quân Dật lẩm bẩm, giống như vừa tỉnh mộng. Hắn cố gắng điều tức, nhưng trong lòng lại nổi lên từng đợt bi thương vô thanh.
"Đó chỉ là giấc mộng thôi sao."
—————
Tại chốn sân vườn trang nhã, nơi cúc vàng tháng năm nở rộ. Ánh dương ấm áp trải dài, từng cánh hoa rơi xuống vạt áo bạch y tiên quân. Nghe xong lời của Liễu Họa, Bạch Bách rũ mắt như chìm vào suy tư. Giọng nói của y thanh lãnh hệt cơn gió nhẹ lướt qua.
"Quân Dật là sư đệ con, con làm những việc này, đều là điều sư huynh nên làm. Ngoài ra sẽ không có gì khác."
.
.
.
Giờ thì hệ thống tồn tại và mấy khứa làm trong cục xuyên vào cũng thế, vậy ai đang ở trong thân xác bạn Bách? Tự nhiên ẻm cười với sư đệ mà ko phải lao vào chém chết mẻ Tần là nghi vãi r đây:)))))))
Phải nói là lúc này có ông Ma Tôn với họ Mục lv100 hoành hành vậy rồi, chưa kể đến mấy cha nụi theo chân họ Mục, không có chuyện họ trơ mắt để yên cho Tần sư đệ tạo sóng gây gió vậy... Thiên Đạo chủ ý chẳng? Mà có một chi tiết tui để ý nhé, Tần sư đệ bảo mẻ lên Nguyên Anh thì thoát khỏi khống chế, tức là tu vi của mẻ yếu vl nên dễ bị lừa. Nhưng mấy ông khác không thế đâu, Sư Tổ chắc chắn là Hóa Thần, cơ mà tại sao vẫn bị dính? Ừm tui đoán nó liên quan tới kế hoạch thành tiên thành thần gì đó, và mqh của mấy chả với họ Mục cũng chẳng hường phấn lắm như bạn Bách kể:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro