4 - Vị hôn phu từ hôn 'nữ chính' (4)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

Nhắc nhở: Không ai biết Lâm Xu/Mục Thù kiếp trước là trai nhá các môm. Tui xưng hai đứa là nó/gã cách biệt vì tui muốn phân biệt cả hai mỗi khi có cuộc đối thoại, mạch suy nghĩ các kiểu. Tất nhiên, điều này được áp dụng trên phần lớn mạch suy nghĩ của bạn Bách, tại bản so sánh hai đứa khá nhiều.

.

.

.

Dưới tác động của linh lực, tuyết trên cây rào rạt đổ xuống, cơn gió lạnh thấu xương cuốn theo bông tuyết tung bay, bốn phía đột ngột chìm vào tĩnh lặng, phảng phất như đã bị ngăn cách khỏi thế gian. Mũi kiếm bạc sắc lạnh kề sát yết hầu nó, kiếm ý chưa đến mà sát khí đã lan tràn khắp.

Lâm Xu muốn nhìn rõ người cầm kiếm, nhưng dư lực linh áp trên người đối phương ép nó loạng choạng lùi về sau. Cảm giác ngột ngạt dâng trào khiến hơi thở đình trệ, cái lạnh thấu xương lướt qua má như một lưỡi dao vô hình, mạnh mẽ bức ép khiến đầu gối nó muốn khuỵu xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó gần như tin rằng bản thân sẽ bỏ mạng dưới chuôi linh kiếm này.

Một cỗ không cam lòng mãnh liệt trào dâng khiến khóe mắt Lâm Xu ửng đỏ, nó nghiến răng gắng gượng ổn định thân hình, cắn chặt hàm dưới, ngẩng đầu muốn nhìn rõ kẻ đã xuất kiếm với mình.

Nhưng khoảng cách giữa phàm nhân và tu sĩ tựa như trời vực, đâu phải nói muốn nhìn là có thể nhìn. Còn chưa kịp thấy rõ dung mạo đối phương, linh lực bài xích đã khiến đôi mắt đau nhói, đại não tựa như bị đập mạnh, bên tai chỉ còn tiếng ầm vang dội.

"...Lâm Xu?"

Giữa cơn thở gấp gáp, linh áp trên người nó bỗng nhiên buông lỏng, mũi kiếm băng lạnh cũng được thu hồi, cảm giác rợn tóc gáy lập tức tiêu tán.

Thân thể Lâm Xu lắc lư, nhận ra nguy cơ đã biến mất, nó run rẩy mở mắt.

Trước mắt nó, một thanh trường kiếm tựa băng ngọc trong suốt được thu về vỏ. Nó hướng ánh nhìn men theo bàn tay người cầm kiếm, một đôi tay trắng thuần như ngọc, khớp xương rõ ràng, cổ tay lộ ra một đoạn khi thu kiếm vào vỏ rồi lại giấu sau tay áo rộng.

Áo bào trắng tinh khôi khẽ động theo y, trên tay áo thêu phù văn tinh xảo, vân mây phức tạp đan xen.

Tim Lâm Xu đập loạn nhịp, như thể đã lờ mờ đoán được điều gì. Nó chậm rãi ngẩng đầu, đầy sững sờ.

Không còn bị linh áp cản trở, lần này nó nhìn thấy rõ khuôn mặt trước mắt.

Trường bào nguyệt bạch vân khoác lên thân hình thẳng tắp, đai lưng ngọc thạch khắc kỳ lân quấn quanh eo thon gầy. Giữa cặp mày thanh lãnh là khí chất ung dung tựa ánh trăng rơi trên tầng mây, trong trẻo nhưng xa vời.

Không cần bất luận kẻ nào giới thiệu, chỉ một ánh mắt, Lâm Xu đã xác nhận thân phận của người trước mặt.

Người mà mẫu thân nó từng nhắc đi nhắc lại— vị hôn phu đến từ thượng giới.

Đối diện yết hầu Mục Thù, mũi kiếm chẳng thể tiến thêm dù chỉ mảy may. Linh lực trong cơ thể Bạch Bách hỗn loạn, kiếm ý tán loạn. Ngay khoảnh khắc y xuất kiếm đối Lâm Xu, y rõ ràng cảm nhận được một áp bách từ ngoại lực, như thể có thứ gì đó cực lực ngăn cản y ra tay.

Là Thiên Đạo.

Bạch Bách nắm chặt Vô Hạ kiếm, lạnh lẽo trào dâng nơi đáy mắt.

Quy tắc hạ giới vốn áp chế Kim Đan kỳ tu sĩ, y vừa xuất kiếm, sự áp chế này lại càng khắc nghiệt. Chỉ cần mũi kiếm tiến thêm nửa tấc, y tất sẽ bị quy tắc xé nát.

Đây là cảnh cáo của Thiên Đạo.

Bạch Bách mím môi, dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi thực sự đối mặt với sự thiên vị của Thiên Đạo dành cho Mục Thù, y vẫn sinh lòng phẫn nộ.

Y hạ mắt, nhìn người đang ở dưới mũi kiếm.

Chuyện Lâm Xu cản lại công kích của Lâm Chí Phàm chỉ là một hành động vô ý, trước khi gặp Lâm Xu, Bạch Bách vẫn luôn cho rằng nó chỉ là kẻ được Lâm gia nuông chiều mà lớn, vì thế mới dưỡng thành tính tình lạnh nhạt và hà khắc trong tương lai.

Nhưng giờ khắc này, y không dám khẳng định.

Trước mắt y là một đứa trẻ gầy yếu nhợt nhạt, gò má hóp lại như chỉ còn da bọc xương. Rõ ràng đã gần đến tuổi cập kê, nhưng trông người nó chỉ như đứa trẻ khoảng tầm mười một, mười hai tuổi. Trên người mặc áo đơn bạc rách nát, làn da lộ ra vừa dơ bẩn, vừa chi chít vết roi cũ mới xen kẽ. Mặt và tay đều nứt nẻ vì giá rét.

Thân thể nhỏ gầy kia không chịu nổi áp bách từ kiếm khí, khóe môi khô nứt khẽ run, toàn thân phát lạnh. Nhưng thứ duy nhất khiến Bạch Bách chú ý lại là đôi mắt đen nhánh của nó, sáng rõ mà mịt mờ vô thố.

"...Lâm Xu?" Bạch Bách chần chừ nửa khắc, rồi mới mở miệng.

Y không chắc, bởi Mục Thù trước mắt khác xa với Mục Thù trong ký ức.

Kiếp trước, làm gì có Mục Thù nào sở hữu đôi mắt sạch sẽ thuần triệt như vậy? Dù cố gắng ngụy trang cao khiết cao ngạo, gã vẫn chẳng thể che giấu sự âm trầm thô bạo dưới mũi kiếm, càng miễn bàn đến bản tính có thù tất báo, thích bàng quan thao túng cục diện.

Chẳng rõ tại sao đời trước ngoại trừ y, không ai nhìn thấu chân diện thực sự của Mục Thù. Bọn họ chỉ vây quanh gã, chìm đắm trong dung mạo tuyệt diễm và khí chất cao ngạo kia, rồi một lòng đẩy gã lên vị trí Thương Lan Tông thủ tọa.

Nhưng người y đang thấy lúc này, lại không giống kẻ đó.

Vô Hạ kiếm khẽ rung, Bạch Bách nhíu mày. Vô Hạ kiếm xưa nay không bao giờ hướng vào kẻ yếu vô lực hay kẻ vô tội.

Một kiếm không thành, y khó thể xuất kiếm lần hai. Bạch Bách trầm mặc, chậm rãi dời Vô Hạ kiếm, thu kiếm vào vỏ.

Lần này thử nghiệm, y đã biết bản thân không giết được Mục Thù. Thiên Đạo bảo hộ gã còn chặt hơn y tưởng, hoặc có lẽ chính sự tồn tại của một kẻ trọng sinh như y đã là trái nghịch quy tắc. Việc y trọng sinh đã là đại vận, nếu lại tiên hạ thủ vi cường với Mục Thù, Thiên Đạo nào có chuyện khoanh tay đứng nhìn?

Bạch Bách hướng mắt về phía Lâm Xu một lần nữa.

Đối diện ánh mắt y, Lâm Xu như thỏ con chấn kinh mà hoảng loạn cúi đầu, hai tay co quắp bất an nắm chặt góc áo. Đôi tai đông lạnh đến đỏ bừng, càng thêm lộ rõ vẻ yếu đuối.

Ở tuổi này, Lâm Xu quá mức nhỏ bé.

Dưới áp bách của Vô Hạ kiếm, sao nó có thể không cảm nhận được sự lạnh lẽo của người cầm kiếm? Dù đối phương chưa hạ sát thủ, nhưng rõ ràng chẳng hề có nửa phần vui vẻ khi nhìn thấy nó.

Lâm Xu siết chặt góc áo rách nát, những đường chỉ đứt gãy càng lộ rõ trong tay. Nó nhìn chằm chằm vào bộ y phục dơ bẩn trên người, vào đôi tay đầy vết thương xấu xí vì lạnh giá.

Đối mặt cái nhìn của tu giả, nó không kìm được mà sinh ra ý muốn trốn tránh, tự ti như lớp bụi bặm bám chặt trong lòng, khiến nó có phần khó chịu.

Một tiếng cười lạnh khó phân rõ phương hướng bỗng vang lên bên tai.

"Chí Phàm, Chi Nhi!" Lâm Hoành Bác tới muộn một bước, vừa trông thấy nhi nữ nằm trên đất liền hốt hoảng thốt lên. Lão quỳ xuống, nâng dậy Lâm Chí Phàm đang bất tỉnh, người vẫn còn trượt xuống bên góc tường.

Lão vội vàng vận linh lực dò xét linh mạch của Lâm Chí Phàm, xác định không tổn hại gì mới khẽ thở phào, sau đó quay sang Lâm Chi Chi đang lăn lộn trên đất, thống khổ rên rỉ. "Chi Nhi, con sao rồi? Bị thương ở đâu không?"

Đáp lại lão chỉ là tiếng khóc nghẹn ngào cùng những rên rỉ đầy đau đớn.

Cơn giận bị đè nén trong lòng Lâm Hoành Bác nháy mắt bùng lên. Lão phẫn nộ nhìn về phía Bạch Bách. "Tiên trưởng, ngài sao có thể đối xử như vậy với nhi nữ của ta? Bọn nhỏ rốt cuộc đã sai chuyện gì..."

Lời chưa dứt, một luồng linh áp cuồn cuộn đã trực tiếp chặt đứt thanh âm. Ôm Lâm Chi Chi trong lòng, sắc mặt Lâm Hoành Bác lập tức tái nhợt, thân thể run lên. Linh áp của một Kim Đan Chân Nhân chèn ép khiến lão khó có thể nhấc nổi người.

Thôi xong! Vì một phút tức giận, lão lại quên mất tu giả trước mắt chính là Kim Đan Chân Nhân!

Tranh luận với Kim Đan Chân Nhân thế này, thì chẳng khác nào tìm đường chết!

Làm kẻ ngạo mạn bề cao tại Thanh Dương Thành đã lâu, lúc này Lâm Hoành Bác mới kinh hãi nhận ra bản thân vừa phạm sai lầm lớn. Mồ hôi lạnh tức khắc túa ra.

"Nếu ta nhớ không lầm, tam tiểu thư Lâm gia là đích nữ của ngươi, Lâm gia chủ." Bạch Bách xoay người, nhìn về phía Lâm Hoành Bác. Dung nhan thanh lãnh, thanh âm khó phân hỉ nộ.

Lúc này, Lâm Hoành Bác mới để ý đến phía sau Bạch Bách là một Mục Thù chật vật, gầy yếu, gần như không còn ra dáng một con người. Từ trước đến nay, lão chưa từng quan tâm đến đứa con này. Dù có chút kinh ngạc khi thấy gã bị ngược đãi thê thảm, nhưng cũng chẳng thực sự để vào lòng. Lâm Hoành Bách ho khan hai tiếng, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc cổ quái.

Theo lý mà nói, vị đại tông đệ tử này xuống hạ giới từ hôn, rõ ràng là khinh thường phàm tục, lại càng chướng mắt tam nữ nhi của lão. Nhưng lời dò hỏi kia khiến lão khó hiểu, chẳng lẽ người thượng giới tu tiên, mắt cao hơn đỉnh, lại có thể sinh lòng thương hại với một kẻ phế vật như vậy?

Bạch Bách không hề thương hại Lâm Xu.

Ngoài thân phận, bản thân nó giờ cũng chỉ là một đứa bé yếu ớt chưa cập kê. Hổ dữ còn không ăn thịt con, dù Lâm Hoành Bác có không ưa đứa trẻ này đến đâu, cũng không nên chà đạp nó như vậy.

Hiện tại thử nghiệm thất bại, y giết Mục Thù bất thành, chỉ có thể tạm thời áp chế cảm xúc, không vì thế mà trở mặt với Lâm Xu.

Bạch Bách không phải kẻ quá chấp nhặt chuyện vụn vặt, cũng không phải kẻ dễ dàng sinh hận. Y không rõ đời trước vì sao Mục Thù lại nhằm vào mình như vậy. Có lẽ vì y từ hôn, cũng có lẽ vì sự tồn tại của y chính là trở ngại đối với gã.

Y tuy không cam lòng, nhưng Thiên Đạo đã nghiêng về phía Lâm Xu, kẻ này tất cũng sẽ trưởng thành giống đời trước. Dưới sự thiên vị của Thiên Đạo, y không thể động đến Lâm Xu, cũng không thể trêu chọc vào.

Bạch Bách nuốt cục tức xuống cổ họng.

Lâm Hoành Bác châm chước lời nói. "Tam nha đầu sao lại thành ra bộ dạng vậy! Chuyện này..."

Lão cúi người, tỏ ra tức giận trước mặt Bạch Bách, "Chắc là hạ nhân ỷ vào nó còn nhỏ mà ức hiếp. Tam nha đầu ra nông nỗi này, cũng là ta sơ sót. Phu nhân chính thất mất sớm, chuyện trong nội trạch đều do vị trắc phu nhân kia xử lý, ta ít khi để tâm hậu viện, không ngờ bà ấy cùng hạ nhân lại nghiêm khắc với tam nha đầu đến vậy."

"Tiên trưởng yên tâm, sau này ta sẽ sắp xếp cho tam nha đầu một chỗ ở mới cùng tôi tớ hầu hạ chu đáo. Trắc phu nhân cùng đứa con vợ lẽ kia cũng sẽ bị xử phạt theo luật. Loại chuyện này về sau tất không xảy ra nữa." Lâm Hoành Bác dễ dàng gạt trách nhiệm khỏi người lão.

Lời này tùy tiện đem một người ra cũng không ai tin. Nhìn hai nữ nhi của trắc phu nhân, từ y phục đến linh khí trong tay cũng có thể thấy rõ tình cảnh trong Lâm gia thế nào. Nhưng đây là gia sự của Lâm gia, Bạch Bách cũng không tiện nói nhiều.

"Không cần."

Bạch Bách nghe được thanh âm liền quay đầu nhìn về phía Lâm Xu. Nó vừa mới ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó lại hoảng loạn cúi xuống, giọng lí nhí. "Ta không muốn rời khỏi đây."

"Ta đã quen sống một mình."

Đã quen? Tiểu viện rách nát này chỉ có một gian phòng lọt gió, mái hiên ngói cũ lung lay sắp đổ, cửa sổ đầy lỗ thủng. Bên ngoài đã thế, bên trong có lẽ còn tệ hơn.

Bạch Bách nhìn Lâm Xu đang bất an, trầm mặc một lát.

"Như vậy đi, Lâm gia chủ, ngươi cứ sửa sang lại sân cho tam tiểu thư một chút, còn lại miễn bàn."

Y tiện tay ném cho Lâm Hoành Bác một bình đan dược, lão vội vã tiếp lấy.

"Thượng phẩm Hồi Nguyên Đan." Bạch Bách liếc mắt nhìn Lâm Chi Chi đang gần như hôn mê trong lòng Lâm Hoành Bác, không nói thêm lời nào.

Đan dược quý giá như thế, Lâm Hoành Bác nhất thời quên cả tức giận, liền vui vẻ ra mặt mà vội nói lời cảm tạ. "Đa tạ tiên trưởng! Tại hạ lập tức phân phó hạ nhân tu sửa lại sân cho Lâm Xu."

Bạch Bách gật đầu.

Lâm Hoành Bác rất biết nhìn sắc mặt, liền lập tức cáo lui. Lão bế Lâm Chi Chi, gọi hạ nhân tới mang Lâm Chí Phàm cùng đám tôi tớ ngã dưới đất đi theo.

Bên ngoài tiểu viện, Tần Quân Dật vốn không có ý định vào, nhưng thấy một đoàn người của Lâm Hoành Bác bước ra, lại bất giác nảy sinh hứng thú, liền cất bước đi vào.

Vừa tiến vào, hắn đã lập tức nhìn thấy sư huynh của mình—một thân phong thái lạnh lùng, hoàn toàn không hợp với cái sân rách nát này. Hắn dời mắt, ánh nhìn rơi lên người đang đứng trước mặt Bạch Bách, lập tức nhíu mày.

Đây là hôn thê của sư huynh? Lôi thôi lếch thếch chẳng khác gì ăn mày!

Tần Quân Dật vốn đã để bụng chuyện sư huynh có một vị hôn thê ở hạ giới từ lâu. Giờ tận mắt nhìn thấy, sắc mặt hắn càng khó coi. Không thể tu luyện thì thôi, nhưng sao lại còn xấu xí như khỉ thế này!

Tần Quân Dật ngực nén một hơi, nhanh chóng bước đến chỗ Bạch Bách. Hắn vừa tiến gần, 'con khỉ xấu xí' kia đã rụt rè giương mắt lên nhìn hắn.

Ánh mắt chạm nhau, bước chân Tần Quân Dật chợt khựng lại. Một cảm giác chán ghét khó tả bất giác trào dâng trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro