48 - Sư tổ (2)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Bầu trời u ám như bị thần lực xé rách, lôi điện màu tím gào rống giữa không trung. Cuộc chiến giữa hai vị Hóa Thần nhanh đến mức phàm nhân không thể nào theo kịp. Hai luồng quang mang tử kim xuyên thẳng vào tầng mây đen, va chạm dữ dội rồi xé nát không gian.

Tiếng nổ vang vọng, từng đợt sóng linh áp cuồng bạo tràn ra, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, sắc bén đến mức dường như có thể nghiền nát vạn vật thành huyết vụ.

Nếu không phải Thượng Thanh Tiên Tôn cùng chư vị phong chủ nhanh chóng mở ra hộ sơn đại trận, e rằng Thương Lan chủ phong đã sớm bị san thành bình địa dưới sức mạnh kinh hoàng ấy.

Hóa Thần giao tranh, thần tiên động thủ, phàm nhân chịu vạ lây.

Chúng phong chủ đến bây giờ vẫn không thể hiểu được, sự tình vì sao lại phát triển đến mức này?

Ánh mắt bọn họ phức tạp nhìn về phía Bạch Bách đang phụ trợ khai trận. Chỉ đến lúc này, họ mới nhận ra rằng thanh niên trước kia còn ở Kim Đan sơ kỳ, nay đã bước vào Kim Đan đại viên mãn, thậm chí chỉ cách Nguyên Anh nửa bước. Sự kinh ngạc ập đến, kéo theo là nỗi hâm mộ khó nói thành lời, cùng với một tia kiêng kỵ sâu sắc.

Bạch Bách từ khi sinh ra đã đứng ở trung tâm con đường đại đạo mà vô số tu sĩ cả đời cũng không thể chạm đến. Y trời sinh Kim Đan, lại sở hữu Vô Hạ vô cấu thể. Vô Hạ kiếm chính là kiếm mệnh định của y, vạn đạo vạn kiếm đều cúi đầu trước y. Trên đời này không có thứ gì mà y không thể có được.

Điều duy nhất khiến người khác thở phào chính là linh căn của Bạch Bách vốn băng hỏa tương khắc. Đạo lộ của y tuy rộng, nhưng lại chẳng có đường để tấn chức, đây cũng là nguyên nhân khiến các giới tu chân có thể an tâm để Vô Hạ kiếm nằm trong tay y.

Nhưng nay, bọn họ tận mắt chứng kiến Bạch Bách trong thời gian ngắn đột phá ba đại cảnh giới. Cơn kinh sợ còn chưa tan, trong đầu đã đồng loạt hiện lên một cái tên.

Một cái tên từng khiến Tu chân giới rung chuyển, một kẻ kiệt ngạo khó thuần, không chịu bất kỳ gò bó nào. Nhắc đến nàng, người người nghiến răng nghiến lợi.

Tô Hủy Chi.

Năm đó, Tô Hủy Chi phi thăng từ hạ giới, trở thành đệ tử tối thượng tông môn. Nàng từ một kẻ vô danh, bừa bãi bước lên đỉnh cao, trở thành danh chấn thiên hạ, là tiên tử không tì vết. Chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi, nàng đã là người duy nhất trong vạn năm qua được Vô Hạ kiếm thừa nhận. Nàng cũng là vị Tiên Tôn xuất khiếu trẻ tuổi nhất thời bấy giờ, chỉ kém một bước liền có thể hóa thần vi tôn, trở thành đệ nhất nhân của Tu chân giới.

Tô Hủy Chi tay cầm Vô Hạ kiếm, áp chế toàn bộ các giới đại năng, tung hoành khắp Tu chân giới. Năm đó, tam lăng Cửu Châu, tông môn danh chấn một phương nào mà chưa từng bị nàng áp chế? Ngay cả Thương Lan Tông cũng không thể giành được lợi ích từ nàng.

Nếu không phải nàng thất bại trong lúc tấn chức hóa thần, đạo tiêu thần vẫn, thì hiện tại Bạch Thu Lĩnh e rằng đã không còn là bộ dáng này!

Bọn họ kiêng kỵ, không phải Bạch Bách, mà là Vô Hạ kiếm trong tay y. Hoặc nói đúng hơn, là khát vọng của chính bọn họ.

Vô Hạ kiếm, vạn kiếm chi tôn, người cầm nó có thể hiệu lệnh vạn kiếm, chưởng quản vạn kiếm chi ý.

Không chỉ thế, nó còn là chìa khóa độc nhất vô nhị để mở ra Vạn Cổ Chi Địa.

Vạn Cổ Chi Địa là di tích thượng cổ, được các đại tông môn của Tu Tiên giới cùng bảo hộ. Mỗi tu sĩ đều có một cơ hội tiến vào nơi đó, tìm kiếm đại đạo cơ duyên. Cơ duyên này chính là khởi điểm và cũng là chung điểm của con đường tu đạo.

Ba nghìn đạo thạch gắn liền với Vạn Cổ Chi Địa, chưa từng có tu sĩ nào có thể vượt qua được những đại đạo thiên mệnh khắc trên đó.

Chỉ có một ngoại lệ.

Vô Hạ kiếm chủ.

Trước khi nhận chủ, Vô Hạ kiếm trấn giữ tại Bạch Thu Lĩnh. Mỗi mười năm, chư tông môn trong tu tiên giới sẽ tụ hội, dùng trăm đóa sương hoa rơi để đánh thức Vô Hạ kiếm. Sau đó, hóa thần tôn giả sẽ dùng linh lực ngự kiếm, mở ra Vạn Cổ Chi Địa.

Mười năm một lần, là để nuôi dưỡng sương hoa thuần khiết, vật chí thuần chí tịnh cực kỳ khó sinh trưởng. Nếu không phải các đại tông môn cùng nhau bồi dưỡng, căn bản không thể gom đủ. Đây chính là lý do suốt vạn năm qua chư tông có thể cùng chung hưởng Vạn Cổ Chi Địa.

Nhưng Tô Hủy Chi xuất hiện, phá vỡ cân bằng đó.

Vô Hạ kiếm thừa nhận nàng là chủ.

Nàng cầm Vô Hạ kiếm, tùy ý ra vào Vạn Cổ Chi Địa.

Nếu được kiếm ý của nàng che chở, thì những tu sĩ đã từng vào Vạn Cổ Chi Địa một lần cũng có thể tái nhập.

Tu sĩ tu hành, đơn giản là vì đại đạo, vì phi thăng thành tiên. Không ai cam tâm để con đường của mình bị chặn đứng mà không có bất kỳ hy vọng đột phá nào. Vì vậy, kiếm chủ Vô Hạ trở thành sự tồn tại mà tất cả tu sĩ đều truy cầu, khát vọng. Ngoại trừ những hóa thần tôn giả đã nắm chắc phi thăng đại đạo, không có ai không động tâm với cơ hội này.

Nhưng Vô Hạ kiếm chủ sao có thể dễ dàng bị khống chế? Huống hồ, Tô Hủy Chi lại là người kiêu ngạo như vậy. Năm đó, đừng nói đến việc thuyết phục nàng mở cửa Vạn Cổ Chi Địa cho kẻ khác, ngay cả muốn nàng thuận theo tông môn đã là chuyện khó như lên trời.

Dù tu chân giới đã dùng đủ mọi thủ đoạn, bọn họ cũng không thể cướp đoạt dù chỉ một chút lợi ích từ nàng. Sau cùng, khi các đại tông môn càng ngày càng ép chặt, Tô Hủy Chi triệt để nổi giận.

Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng!

Nàng nhấc tay, quét sạch toàn bộ những kẻ có ý đồ với mình. Tông môn nào từng mưu đồ cướp đoạt Vô Hạ kiếm, toàn bộ đều bị nàng nghiền nát. Tô Hủy Chi không giết người, nhưng nàng phế đi vô số Nguyên Anh và xuất khiếu tôn giả.

Ngay cả Thương Lan Tông cũng không ngoại lệ.

Năm đó, Bạch Thu Lĩnh từng là một trong năm đại phong của Thương Lan Tông. Nhưng sau khi Tô Hủy Chi trở thành phong chủ, nàng xuất kiếm chặt đứt linh mạch nối giữa Bạch Thu Lĩnh và Thương Lan Tông, đè ép Thượng Thanh Tiên Tôn ký vào đoạn phong hiệp định, tuyên bố độc lập hoàn toàn.

Bạch Thu Lĩnh hiện tại, nói dễ nghe thì vẫn thuộc Thương Lan Tông. Nhưng những ai biết rõ chuyện năm đó đều hiểu, Bạch Thu Lĩnh chỉ là Bạch Thu Lĩnh, là thứ mà Tô Hủy Chi lưu lại cho Bạch Bách!

Dược Tôn dù có nói thế nào, muốn Thương Lan Tông giao ra Bạch Bách để nhập Linh Nguyệt Cốc, trở thành đạo lữ của gã ta, thì cũng phải được chính Bạch Bách tự nguyện. Thương Lan Tông căn bản không có quyền quyết định thay y.

Năm xưa, cũng không phải chưa từng có kẻ đánh chủ ý lên Bạch Bách. Khi đó, y mới chỉ mười lăm tuổi nhưng đã có thể khống chế vạn kiếm chi ý, tru sát Nguyên Anh tu sĩ.

Khác với Tô Hủy Chi không dễ giết người, Bạch Bách sẽ trực tiếp nghiền nát nguyên hồn đối phương. Mấy năm gần đây, Đoạn Kiếm Nhai nơi Bạch Thu Lĩnh đã chôn vùi không ít linh kiếm, chính là vì những kẻ dám mơ tưởng đến y. Huống hồ, trong Bạch Thu Lĩnh còn có sự tồn tại của Phù Lăng Tiên Tôn, căn bản không có tu sĩ nào dám công khai động vào Bạch Bách.

Y và Tô Hủy Chi đều giống nhau, ngoài thời điểm mười năm một lần mở ra Vạn Cổ Chi Địa, thì không tùy ý sử dụng Vô Hạ kiếm. Bởi vậy, dù Thương Lan Tông hay các tông môn khác, đối với Bạch Bách đều vừa kiêng kị vừa đau đầu.

Thương Lan Tông ít nhiều vẫn còn may mắn. Ít nhất, Bạch Bách vẫn nhận mình là đệ tử Thương Lan Tông, vẫn sẽ làm nhiệm vụ theo thông lệ. Vì thế, dù các phong chủ có nhiều bất mãn với y và Bạch Thu Lĩnh, cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn.

Nhưng điều đó không có nghĩa, Thương Lan Tông sẽ để Dược Tôn mang Bạch Bách đi, lại còn với danh nghĩa đạo lữ!

Huống chi, vốn dĩ y không nên đột phá nhanh đến thế, vậy mà hiện tại đã nửa bước Nguyên Anh. Ở Tu Chân Giới, giữa những kẻ đã sống trăm ngàn năm, độ tuổi này chẳng khác nào ấu tể phàm nhân. Nếu một khi đột phá, con đường đại đạo của y sẽ rộng mở vô hạn.

Nếu không phải do tính cách Bạch Bách còn coi như dễ chịu, các phong chủ sợ rằng lại xuất hiện thêm một kẻ vô pháp vô thiên như Tô Hủy Chi.

Bạch Bách không quan tâm đến suy nghĩ của các phong chủ, cho dù y có biết cũng chẳng để ý việc có bao nhiêu người đang mơ tưởng đến mình.

Ánh mắt y nhìn về phía chiến trường Hóa Thần vẫn chưa phân thắng bại. Lôi đình chói mắt, sát ý bàng bạc, kiếm ý kinh thiên động địa. Một trận chiến thế này, khiến máu trong cơ thể y vốn yên tĩnh nay lại ẩn ẩn sôi trào.

Thiên Diệp Tiên Tôn được xưng là kiếm đạo đệ nhất nhân, có thể tận mắt chứng kiến một kiếm kinh thiên của Tiên Tôn, đủ để lĩnh ngộ mười năm!

Kim quang tím lôi chém giết, từng trận bạo viêm bùng nổ, rồi đột nhiên, sát ý kiếm đạo chấn động trời đất. Một thoáng yên lặng, rồi âm thanh như sấm động phá tan thiên địa, kim quang vỡ vụn, hóa thành từng mảnh ánh sáng tán lạc đầy trời.

Dược Tôn bại trận.

Dù đều là tu sĩ Hóa Thần, dược tu vẫn không thể so với kiếm tu về mặt chiến lực.

Sương trắng tản ra, áo choàng bay loạn, cây mộc trượng làm từ dẻ ngựa gãy lìa. Dược Tôn rơi xuống tàn tích của Thương Lan chủ điện, sắc mặt gã ta tái nhợt, ngọc diện dính vết máu, vẻ yếu ớt hiện rõ.

Bạch Hi hóa thành thân hình khổng lồ, che chắn trước mặt Dược Tôn. Toàn thân nó bao phủ thương tích do lôi đình để lại, từng mảng vảy bong tróc lộ ra huyết nhục cháy đen, hiển nhiên thương thế không nhẹ.

Dược Tôn ho một tiếng, nuốt vào viên đan dược trong tay. Trong chớp mắt, kiếm thương trên vai gã ta lập tức khép lại, ngay cả thương thế trên người Bạch Hi cũng hoàn toàn khôi phục.

"Cố Tu Quân, dù ngươi đánh bại ta thì sao? Chúng ta đều là Hóa Thần, ngươi không thể giết ta. Ngươi chắc chắn muốn dây dưa với ta như vậy?"

Tu sĩ tu luyện, ân oán tình thù đều không thể tránh khỏi hai chữ nhân quả. Đến cảnh giới Hóa Thần, càng bị Thiên Đạo trói buộc bởi nhân quả. Vì vậy, hầu hết tu sĩ sau khi tấn chức Hóa Thần đều chọn cách ẩn thế. Hóa Thần giao tranh, trừ phi là tranh đoạt thiên mệnh, nếu không sẽ không thật sự liều mạng sống chết.

Nhưng hắc y Tiên Tôn trước mặt lại khác.

Sát phạt không giảm, y quan sạch sẽ, hoàn toàn không nhiễm chút dấu vết của trận đại chiến vừa rồi. Tím lôi quấn quanh thanh kiếm trong tay, tựa như du long phủ phục, uy áp sâu thẳm tựa ám dạ biển sâu, khiến người ta hít thở không thông. Hắn ta hờ hững đáp.

"Ngươi có thể thử xem, bản tôn rốt cuộc có giết được ngươi hay không!"

"Ta chỉ muốn cưới Vô Hạ kiếm chủ làm đạo lữ mà thôi, cần gì phải làm căng như vậy?" Ánh mắt Dược Tôn rơi xuống người Bạch Bách, mang theo một tia tiếc nuối.

"Ồ?" Bỗng nhiên, một giọng nói hư ảo mờ mịt vang lên.

Một thân ảnh thanh y Tiên Tôn bước ra, đáp xuống tàn tích của Thương Lan chủ điện. Dáng người hắn nhẹ tựa mây bay, kiếm ý thanh minh tựa trúc mọc đầu xuân, tự nhiên mà vô tình. Thanh y Tiên Tôn nâng kiếm, chắn trước người Bạch Bách. Một luồng kiếm ý đạm nhiên chợt lóe lên, trong nháy mắt trở nên sắc bén đến mức kinh người. Lục Thiên Thần khẽ cười.

"Đạo lữ á? Là ai dám nhìn trúng Bách ca nhi nhà ta vậy?"

.

.

.

Tui mê điểm không chút khoan nhượng của bạn Bách vãi ra. Ui người gì mà dứt khoát quá hehehe

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro