53 - Bạch Thu Lĩnh (5)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

Trước khi đọc, hãy nhớ 100% đời bạn Bách xảy ra biến cố ăn hành đều có dấu vết của họ Mục 😀 

.

.

.

"Nhưng bất luận là trước kia hay bây giờ, ta đều không nợ ngươi, Lâm Xu."

Giọng nói tiên quân bình thản như đang thuật lại một sự thật hiển nhiên. Trước mắt, hình ảnh và âm thanh dần trở nên hư ảo. Lâm Xu há miệng, nhưng cổ họng sưng đỏ, máu ứ nghẹn lại khiến nó không thể thốt ra bất kỳ thanh âm nào.

Từ những ngón tay run rẩy, máu nhỏ xuống từng giọt, thấm vào đá phiến lạnh băng. Nó bước lên một bước.

Nhưng Bạch Bách đã thu kiếm, dứt khoát đứng dậy, không một chút do dự mà xoay người rời đi. Chỉ để lại bóng dáng lạnh lùng, thon dài khuất dần trong hư không.

Trước mắt nó tối sầm từng đợt.

Nó ngước lên đầy gian nan, cánh tay yếu ớt vươn về phía bóng dáng của Bạch Bách, nhưng rốt cuộc cũng vô lực mà gục xuống.

Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào hư vô, những gì nó nghe được chỉ có một câu—

"Nếu ngươi còn muốn vào Bạch Thu Lĩnh, vậy thì hãy tự mình dùng thực lực mà bước vào."

...

"Con không ưng?" Vừa ra khỏi Thương Lan chủ điện, Lục Thiên Thần nghiêng đầu nhìn Bạch Bách, khóe môi khẽ nhếch lên, ý cười chưa tán. "Ta thấy nàng có vẻ quật cường, tính tình như vậy rất thích hợp vào Bạch Thu Lĩnh."

"Sư thúc, Lâm Xu có con đường của riêng. Hiện tại, ánh mắt đổ dồn vào Bạch Thu Lĩnh đã đủ nhiều, nếu lại thêm một kẻ mang khí vận chi tử, chỉ e rằng Bạch Thu Lĩnh không giữ nổi." Bạch Bách lắc đầu.

"Ta lại không cho là vậy. Dựa theo tính cách của con, nếu nàng thực sự bái nhập làm sư muội của con, làm sao con không giữ được?" Lục Thiên Thần như phát hiện điều gì. "Hiếm lạ thật, nếu ta đoán không lầm, con là đang sợ?"

Lục Thiên Thần tò mò. "Con từ khi nào lại có cảm xúc gọi là 'sợ'?"

Bạch Bách trầm mặc không đáp. Ánh mắt y dõi về chân trời xa, nơi Vô Ngân Hải được sương mù bao phủ, vẻ sâu thẳm như chôn giấu cả quá khứ và những điều không thể nói.

"Sư thúc, người có biết—" Kiếp trước, ngay cả sư đệ ta cũng không bảo vệ được.

"Cái gì?"

"Không có gì, chúng ta về thôi." Bạch Bách thu lại suy nghĩ, không nói thêm.

Lục Thiên Thần dù tò mò, nhưng hắn biết rõ, nếu sư điệt của mình không muốn nói, thì có cạy miệng cũng chẳng ra được lời nào. Hắn thở dài bất đắc dĩ. "Được rồi, về thôi."

Bạch Bách nhìn thấy Tần Quân Dật ở sau núi Bạch Thu Lĩnh.

Thiếu niên vận hắc y, đứng dưới một gốc phù hoa thụ cổ thụ sum suê. Hắn búi cao mái tóc đen dài, lặng lẽ nhìn xa về phương trời, tựa như đang chờ đợi ai đó. Ánh mắt hắn dừng trên người Bạch Bách.

"Sư huynh, ngươi đã trở lại." Giọng hắn như người vừa tỉnh mộng, mang theo vài phần do dự khó tin.

"Quân Dật, ngươi đã phá chướng?" Bạch Bách hỏi.

Linh lực quanh người Tần Quân Dật thuần khiết ổn định, không có dấu hiệu bị nhập chướng. Nhưng hắn không trả lời phải, cũng không trả lời không phải. Góc cạnh kiêu ngạo trong đôi mắt thiếu niên tựa như đã bị mài mòn, chỉ còn lại bóng ma áp lực nặng nề. Trong thoáng chốc, vẻ u tối lướt qua đáy mắt hắn.

Hắn im lặng nhìn Bạch Bách, bỗng nhiên cười nhạt. "Sư huynh, ta chuẩn bị bế quan."

"Sao lại đột ngột vậy? Sư thúc có biết chuyện này không?" Bạch Bách cảm thấy có điều bất thường.

"Là sư phụ kiến nghị ta bế quan. Sư huynh yên tâm, mọi thứ đã được sư phụ chuẩn bị ổn thỏa. Ta sắp Trúc Cơ, cần phải vững vàng tâm cảnh." Tần Quân Dật nhẹ nhàng nói.

"Được, vậy sư huynh chúc ngươi tu luyện thuận lợi."

Vừa dứt lời, thiếu niên trước mặt bỗng bước lên một bước, lao vào lòng Bạch Bách, ôm chặt lấy y.

"Sư huynh, ta không nỡ rời xa ngươi."

Phù hoa thụ xào xạc lay động trong gió. Bạch Bách vỗ nhẹ lưng hắn, giọng nói ôn hòa.

"Sao vẫn như tiểu hài tử vậy?"

Tần Quân Dật siết chặt tay áo Bạch Bách, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế mà buông ra, lặng lẽ lùi lại, giấu đi cảm xúc chực tràn khỏi đáy mắt.

"Ta không phải tiểu hài tử. Ta cũng không còn nhỏ nữa, sư huynh."

Bạch Bách khẽ cười. "Được rồi."

Y đưa Tần Quân Dật đến động phủ nơi hắn sẽ bế quan. Trên đường đi, thiếu niên không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo lấy tay áo Bạch Bách, như một đứa nhỏ ngoan ngoãn theo sát phía sau.

Có vẻ quá mức dính người rồi?

Bạch Bách từ trước đến nay đối với hắn luôn bao dung, không hề trách phạt. Y nhìn theo bóng thiếu niên bước vào động phủ. Tần Quân Dật đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, xoay người hỏi.

"Sư huynh, ngươi có tin vào kiếp trước—"

Bạch Bách đang định rời đi, bước chân khựng lại. "Cái gì?"

Tần Quân Dật cười, hắn lắc đầu. "Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, hỏi một câu ngốc nghếch thôi. Sư huynh đừng để trong lòng."

"Sư huynh về đi, chờ ta xuất quan, ta muốn ăn bánh phù hoa do ngươi làm." Tần Quân Dật mỉm cười như thường, tinh thần phấn chấn phất tay.

Không đợi Bạch Bách đáp lại, hắn xoay người đi sâu vào động phủ. Kết giới mở ra, ngăn cách mọi ánh nhìn từ bên ngoài.

Bạch Bách trầm ngâm trong chốc lát, rồi phất tay áo rời đi.

Y không hay biết rằng, sau khi khuất bóng y, linh lực bình tĩnh quanh thân Tần Quân Dật đột ngột bùng ra một luồng hắc vụ âm u. Hắn đứng trước kết giới, thống khổ quỳ xuống, bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên trên trán. Rồi đột nhiên, hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Hắc vụ vặn vẹo thành những hình thù quỷ dị. Tần Quân Dật tựa như đang lâm vào một giấc mộng đáng sợ. Hắn ôm lấy đầu, thân thể co quắp lại, chìm vào trong bóng tối vô tận.

...

"Nhanh như vậy đã trở lại? Đã gặp sư đệ của ngươi chưa?" Trên đài Lung Cảnh, Lục Thiên Thần nâng chén rượu, hơi men dâng lên, giọng nói lộ ra vài phần hứng thú.

"Ừm." Bạch Bách ngồi xuống bên phải Lục Thiên Thần, tiện tay đỡ lấy Tiểu Thất đang say đến mức lảo đảo, chén rượu trong tay nó nghiêng ngả như sắp đổ. Vừa trở về Bạch Thu Lĩnh, y liền thay bộ giao y hoa lệ trên người, đổi sang một thân bạch y thanh lãnh như cũ.

Tà áo nguyệt bạch rủ xuống nền đá bạch ngọc, Tiểu Thất ngẩn ngơ nhận ra Bạch Bách, buông chén rượu, ôm lấy vạt áo y, phát ra tiếng nỉ non không rõ.

"Tiểu gia hỏa này tửu lượng thật kém." Lục Thiên Thần bật cười, nhẹ nhàng nâng tay dùng linh lực giữ chặt chén rượu đang chao đảo sắp đổ.

"Sư thúc, người có từng nhận thấy Quân Dật có gì khác thường không?" Bạch Bách hỏi.

"Khác thường?" Lục Thiên Thần suy nghĩ một chút rồi xua tay. "Hắn không phải trước giờ vẫn luôn như thế sao? Con đừng lo lắng, nếu ngay cả Trúc Cơ hắn cũng chịu không nổi, vậy thì cũng không cần tiếp tục tu đạo làm gì nữa."

Lục Thiên Thần từ trước đến nay dạy dỗ người khác đều đơn giản thẳng thắn, so với phương pháp hà khắc trong Ma giới thì đã xem như ôn hòa hơn rất nhiều, đối với Tần Quân Dật, hắn vẫn luôn nhẫn nại có chừng mực.

"Ngươi cũng đừng mãi dung túng hắn, đạo tu hành vốn là con đường cô độc, hắn nên học cách tự mình bước tiếp."

Bạch Bách nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Thất đang ngủ say, trong mắt thoáng qua một tia trầm ngâm. "Sư thúc, thiên mệnh có thật sự đã được định sẵn?"

"Thiên mệnh nào có định số? Rốt cuộc cũng chỉ là lựa chọn của mỗi người mà thôi." Lục Thiên Thần nghiêng đầu nhìn y. "Con hỏi chuyện này làm gì?"

"Nếu một người đã bị định trước là phải vong mạng dưới ba ngàn đạo thạch, liệu có còn đường sống để xoay chuyển hay không?"

"Bách ca nhi, trên đời này vốn không có xiềng xích nào không thể phá vỡ, những thứ gọi là thiên mệnh, bất quá chỉ là cái cớ của kẻ tầm thường." Lục Thiên Thần rót một chén rượu, đẩy đến trước mặt Bạch Bách.

"Ai có thể khẳng định ba ngàn đạo thạch khắc xuống thiên mệnh là điểm cuối, mà không phải là khởi đầu của đại đạo? Chẳng qua người có thể đột phá tự thân lại quá ít, bằng không vì sao số người phi thăng lại thưa thớt như vậy?"

Bạch Bách cầm lấy chén rượu. "Là Bách nông cạn."

Lục Thiên Thần chỉ cười, vẫy tay tiếp tục thưởng rượu, không nhiều lời thêm. Bạch Bách trầm ngâm nhìn rượu sóng sánh trong chén, trong đầu không khỏi nghĩ đến sư đệ của mình.

Có lẽ, để sư đệ bế quan, tạm thời tránh xa Lâm Xu cũng là một điều tốt. Nhưng nếu chỉ tránh đi Lâm Xu, sư đệ liệu có thể thoát khỏi ma chướng hay không?

Y ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

Kiếp phù du hoa sở ủ rượu, dù là tu sĩ cũng khó cưỡng men say.

Kiếp phù du, một giấc mộng. Hư hoa vạn trượng.

Lại một lần nữa tỉnh lại.

Đại mộng một hồi, phồn hoa chẳng còn, người không nhà trống.

—————

"Sư huynh, ngươi đừng cản ta! Hôm nay ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn nữ nhân kia!" Thiếu niên phẫn nộ, nắm chặt thanh kiếm, xoay người bước nhanh xuống chân núi.

"Quân Dật, những lời đồn bên ngoài thế nào, đối với ta không quan trọng. Hư ngôn vọng ngữ, chỉ cần bình tĩnh đối đãi là được." Bạch y tiên quân nói.

"Nhưng sư huynh không biết bên ngoài đã truyền tai nhau bao nhiêu lời khó nghe! Bọn họ nói sư huynh cùng nữ nhân kia từ hôn ư? Lại còn cho rằng sư huynh kiêu ngạo tự phụ, hiện tại thấy nàng ta là thiên tài linh căn, nhất định đang hối hận đến xanh mặt!" Tần Quân Dật càng nói càng tức giận, toàn thân như một con nhím bị kích động, kiếm trong tay khẽ rung lên theo sát khí bừng bừng của chủ nhân. "Hừ! Chỉ bằng nữ nhân kia, cũng xứng để sư huynh hối hận sao?"

Bạch Bách thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng thiếu niên xông thẳng xuống núi. Không ngăn nữa. Thiếu niên kiêu hùng khí thịnh, có nói gì cũng vô dụng. Để sư đệ ra ngoài va chạm, bị người cùng thế hệ ép đến vài lần, vấp ngã một chút, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.

Cùng một suy nghĩ với Bạch Bách, y biết sư đệ của mình sau khi bại dưới tay Mục Thù, tuyệt đối không cam lòng dễ dàng bỏ qua. Sau khi thương thế khôi phục, nó lại một lần nữa khiêu chiến gã. Bạch Bách lặng lẽ quan sát Tần Quân Dật liên tục giao thủ cùng Mục Thù, hết lần này đến lần khác bại trận, hết lần này đến lần khác cắn răng đứng dậy.

Như thể đã tìm được mục tiêu để vượt qua, Tần Quân Dật càng thêm khắc khổ luyện kiếm. Ban đầu, Bạch Bách cho rằng đây là chuyện tốt, nhưng theo thời gian trôi qua, tính chất của những trận khiêu chiến ấy dần dần thay đổi mà y không hề hay biết.

Đến khi Bạch Bách nhận ra điểm bất thường, y đã thật lâu không gặp lại Tần Quân Dật tại Bạch Thu Lĩnh. Lần tiếp theo trông thấy sư đệ, nó đã đứng bên cạnh Mục Thù.

Thiếu niên kiêu ngạo ngoài miệng vẫn tỏ vẻ chán ghét, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo thiếu nữ rực rỡ kia. Đến khi bị nàng phát hiện, nó lập tức đỏ vành tai, vội vã dời đi tầm mắt.

Một nam một nữ cùng luyện kiếm, trông hệt như một đôi bích nhân.

Bạch Bách vốn không am hiểu chuyện tình cảm, nhưng từ góc độ của y mà xét, Mục Thù có thể làm đối thủ, nhưng tuyệt đối không phải một bạn lữ thích hợp.

Bạch Bách khuyên Tần Quân Dật nên giữ khoảng cách với Mục Thù, nhưng phản ứng của thiếu niên lại mãnh liệt hơn y tưởng tượng rất nhiều.

"Sư huynh! Ngươi làm sao có thể nói về Mục Thù như vậy? Dù sao nàng cũng từng là vị hôn thê của ngươi, ngươi không cần hạ thấp nàng như thế!"

"Nàng đúng là ra tay có chút tàn nhẫn, nhưng một kẻ từ hạ giới được đưa lên tông môn, nếu không đủ tàn nhẫn, há có thể sinh tồn trong nơi cường giả vi tôn này? Sư huynh sao có thể phiến diện mà phán xét nàng như thế!"

"Quân Dật, ý ta không phải vậy. Mục Thù nguy hiểm hơn ngươi tưởng rất nhiều, ngươi và nàng ở bên nhau, thực sự không thích hợp..."

Tần Quân Dật nổi giận, quát lên: "Ta không thích hợp? Vậy ai thích hợp? Chẳng lẽ là sư huynh ngươi sao?!"

Bạch Bách sững người.

"Sư huynh, đừng tưởng ta không biết! Ngươi vẫn luôn âm thầm quan sát Mục Thù! Nhưng ta nói thẳng, ngươi đã cùng nàng từ hôn, hảo mã còn không ăn cỏ cũ! Trước kia chính ngươi nhục mạ nàng, bây giờ còn muốn chen chân vào giữa chúng ta sao?!"

"Ta chỉ vì Mục Thù không đơn giản, mới..."

"Sư huynh, lại nữa rồi! Ngươi chưa từng chân chính ở chung với nàng, dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng đánh giá nàng như vậy?" Tần Quân Dật không nhịn được cắt ngang. "Ta xem rõ ràng là ngươi lòng dạ khó lường, có dụng tâm khác với Mục Thù!"

"Sư huynh trong mắt ngươi, hóa ra... lại là loại người như vậy sao?" Bạch Bách thoáng ngây người, giọng nói khẽ run lên.

"Ngươi thế nào, chẳng lẽ trong lòng sư huynh không tự biết?" Tần Quân Dật lạnh lùng đáp. "Sư huynh, đừng can thiệp vào chuyện giữa ta và Mục Thù nữa, đừng để ta khinh thường ngươi!"

"Tần Quân Dật! Ngươi sao dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với sư huynh ngươi?!" Một giọng nói vang lên, Lục Thiên Thần vừa đi ngang qua nghe vậy, lập tức tức giận, vung kiếm giáng xuống một chiêu.

Tần Quân Dật che cánh tay bị thương, ánh mắt quật cường đối diện với Lục Thiên Thần, không chịu cúi đầu. Lục Thiên Thần bật cười vì sự ngu muội của đồ đệ, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ. Hắn nâng trúc kiếm, định cho nó một bài học.

Kiếm ý của Vô Hạ kiếm chặn lại kiếm thế của Lục Thiên Thần, y quay đầu, muốn hỏi sư đệ có bị thương nặng không. Nhưng điều y nhìn thấy trong mắt Tần Quân Dật, lại là — chán ghét.

"Ai cần ngươi giả nhân giả nghĩa!"

Bạch Bách nắm chặt trường kiếm, đứng yên hồi lâu.

"Được. Chuyện giữa ngươi và Mục Thù, sư huynh sẽ không quản nữa."

"Ngươi... tự giải quyết cho tốt."

.

.

.

【 tác giả nói 】: Hy vọng hết chương sau, cả nhà còn thích nổi sư đệ

...Mục Thù đáng sợ nhề:)) cái lần mẻ giết cha Lục Cẩn chắc chắn thó luôn hệ thống rồi. Họ Mục hạ thuốc giết cha Lục hơn mình mấy cái tu vi, thì mẻ hạ thuốc lú tui cũng chẳng lạ. Mà cha này có thù tất trả, chả cũng thù bạn Bách, nên hiển nhiên Tần sư đệ là nước cờ hành bạn Bách okela nhất (dm thuyết âm mưu cực mạnk :))))) 

Cơ mà chẳng biết họ Mục làm éo j để khiến sư đệ có cái nhìn tiêu cực vậy với bạn Bách ta? Ừm tui đoán là dùng đạo cụ chuyển hảo cảm đó, có thể xem xét nè:))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro