6 - Vị hôn phu từ hôn 'nữ chính' (6)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Chân dẫm lên lớp tuyết dày, linh khí vẩn đục giao triền cùng ma khí cuồn cuộn, bông tuyết phiêu đãng vấy lên tro tàn tan tác, phủ khắp trời đất hoang tàn. Cảnh vật xung quanh tiêu điều, hoang phế, dường như vừa đã trải qua đại kiếp nạn.

Bạch Thu Lĩnh, Huyền Phong Nhai.

Tần Quân Dật giật mình mở mắt, nơi vốn là Táng Kiếm Phong nay bị chặt đứt ngang, rừng hoa mai từng nở rộ phồn thịnh giờ chỉ còn những cành khô gãy đổ, suy tàn xơ xác.

Đã xảy ra chuyện gì? Huyền Phong Nhai vì sao lại hóa thành tình cảnh này?

Sư huynh!

Tần Quân Dật hoảng hốt, lập tức cất bước muốn tìm người.

Không đúng! Rõ ràng hắn vừa theo sư huynh xuống hạ giới từ hôn, vì sao lại xuất hiện ở Huyền Phong Nhai?

Lúc này, hắn mới phát hiện cảnh vật trước mắt vặn vẹo mơ hồ, tựa như ảo ảnh.

Là cảnh trong mộng?

Bỗng, một thanh âm đứt quãng truyền đến, là tiếng khóc nghẹn ngào. Trái tim Tần Quân Dật bỗng quặn đau, bước chân khựng lại, rồi theo hướng âm thanh mà đi.

Càng đến gần tiếng khóc, không gian xung quanh càng vặn vẹo dữ dội, cảm giác áp bách càng nặng nề hơn. Tần Quân Dật dè dặt bước tới, trong lòng cảnh giác. Nếu không phải lạc vào mộng chướng, vậy thì đây hẳn là một loại ảo cảnh nào đó do tu sĩ bày ra.

Hắn thử vận linh lực nhưng thất bại, đành cắn răng chịu đựng áp lực nơi tâm mạch.

Bỗng cuồng phong ập đến, kèm theo khí tức nghiền nát vạn vật, đè ép không gian vặn vẹo. Một luồng uy áp mạnh mẽ phủ xuống, tựa như thiên địa lay chuyển, khiến Tần Quân Dật không chịu nổi mà quỳ sụp. Hắn cắn răng chịu đựng, ôm quyền hướng về hư không hành lễ.

"Không biết tiền bối phương nào đang tọa trấn ảo cảnh này? Vãn bối vô tình xông vào, không hề có ý mạo phạm, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ."

Không ai đáp lại, chỉ có tiếng gió tuyết rít gào. Tiếng khóc kia lại càng thê lương.

Uy áp nặng tựa ngàn cân khiến xương bánh chè hắn đau nhức, thế nhưng so với cơn đau thể xác, tiếng khóc kia lại khiến tâm hồn Tần Quân Dật như bị xé rách.

Thanh âm ấy bi thương đến tận cùng, phảng phất như vừa mất đi điều quý giá nhất. Nó khẩn cầu, nó tuyệt vọng, nó như muốn nắm lấy điều gì nhưng lại vô vọng buông xuôi, hóa thành những tiếng nức nở khản đặc, đau thương đến cùng cực.

Như đã bị chính sự tang thương này cảm nhiễm, Tần Quân Dật nhắm mắt, nơi khóe mắt đã ẩn hiện sắc đỏ.

"Tiền bối..."

"Sư huynh..." Không gian như bị bóp méo, một thanh âm hư ảo, mang theo tang thương và tiếc nuối vô tận vang lên. Hai chữ ấy vừa cất lên, hắn lập tức cảm nhận được nỗi bi thương trong đó.

Sư huynh?

Bàn tay hắn siết chặt. Tần Quân Dật cắn chót lưỡi để giữ vững thanh tỉnh, bất chấp áp lực mà ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía âm thanh phát ra.

Cảnh vật trước mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Từng mảng sương đen cuồn cuộn tràn ra rồi tiêu tán, trong đầu Tần Quân Dật bỗng ầm vang.

Trắng xóa một trời tuyết lạnh, huyết sắc hòa vào tuyết đọng, uốn lượn thành dòng. Trên nền tuyết nhuốm máu, một nam nhân vận hắc y quỳ xuống, gắt gao ôm chặt một thanh niên bạch y vào lòng. Đôi tay thanh niên buông thõng vô lực, đầu ngón tay tái nhợt, một màu tử khí vờn quanh. Bạch y trên người y vốn tinh khiết như tuyết, giờ bị huyết sắc nhuộm đẫm, tóc đen rũ xuống, lẫn vào tuyết lạnh và huyết sắc.

Gương mặt hắc y nam nhân hiện lên từng đường ma văn quỷ dị, ma khí ngập trời, cuộn trào như muốn hủy thiên diệt địa. Hắn run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên gò má lạnh lẽo của bạch y thanh niên. Người trong lòng hắn đã sớm không còn sinh khí, tiếng nức nở nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng tràn ra.

Tần Quân Dật trợn tròn mắt. Người này lại có gương mặt giống hắn y đúc!

"Sư huynh, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

"Ta không muốn hại ngươi... Ta chỉ muốn giữ ngươi lại... Vì sao ngươi lại rời đi... Ta đã sớm buông bỏ nữ nhân kia... Vì sao vẫn không tin ta chứ!"

"Ta sai rồi... Sư huynh, ta sai rồi... Ngươi tỉnh lại được không..." Thanh âm ấy hèn mọn mà tuyệt vọng, tựa như đứa nhỏ lạc đường cầu xin bậc trưởng bối. Ma văn trên mặt nam nhân càng lan rộng, ma khí tỏa ra đầy sát ý, hung lệ vô cùng.

"Ta cam đoan... Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta cái gì cũng nghe theo ngươi... Sẽ không làm ngươi giận, sẽ không để bất kỳ kẻ nào thương tổn ngươi hết... Sư huynh..."

Cảnh tượng này là gì? Vì sao ma tu kia lại có khuôn mặt giống hắn? Và... người hắn đang ôm trong lòng là ai?

Ngay khi đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì, ánh mắt Tần Quân Dật đột nhiên dừng lại trên một thanh đoạn kiếm.

Toàn thân thanh kiếm thuần trắng, từ giữa gãy làm đôi. Hoa văn phức tạp trên thân kiếm không còn phát ra linh quang, linh khí tan biến, chỉ còn lại mảnh sắt vụn vô dụng.

Vô Hạ kiếm!

Trong đầu Tần Quân Dật ầm vang một tiếng, thân thể lảo đảo lùi lại. Ý thức được điều gì đó, hắn hoảng hốt giãy giụa đứng lên, bất chấp tất cả mà lao về phía hắc y nam nhân.

"Kẻ tổn thương ngươi, để ta thay ngươi giết gã được chứ!" Hắc y nam nhân ngẩng đầu, đôi mắt huyết hồng nhìn thẳng Tần Quân Dật. Trong ánh mắt ẩn chứa một loại quỷ dị ám trầm cùng nguy hiểm, như thể sắp xé rách người ta bất cứ lúc nào.

Tần Quân Dật đau đớn tột cùng, thần thức như bị quỷ mặc u ám nghiền nát. Có thứ gì đó khắc sâu tận cốt tủy đang gào thét trong đầu hắn.

Giết gã!

Nhất định phải giết gã!

Nữ nhân kia! Cái kẻ lừa đảo kia!

Trước khi gặp được sư huynh, giết gã!

Uy áp giáng xuống người Tần Quân Dật đột nhiên tăng cường. Cơ thể hắn chao đảo rồi quỳ sụp xuống. Ngay khoảnh khắc đó, y thấy rõ khuôn mặt của bạch y thanh niên trong lòng hắc y nam nhân.

"Phụt..."

Tại khách điếm, thiếu niên đang tọa thiền tu luyện bỗng chấn động, linh lực hỗn loạn ép hắn phun ra một ngụm máu. Hắn mở mắt, máu tươi còn vương nơi khóe môi, nhưng chưa kịp để ý đến thương thế mà lập tức bật dậy, bước nhanh về phía gian phòng bên.

Tần Quân Dật hoảng loạn đẩy cửa phòng cách vách.

"Sư huynh!"

Nhưng gian phòng sạch sẽ ngăn nắp, lại không hề có bóng người.

Nỗi hoảng sợ vô hình siết chặt tâm trí Tần Quân Dật. Y túm lấy một đệ tử ngoại môn đang chờ bên ngoài.

"Sư huynh ta đâu?!"

—————

Cùng lúc đó, tại khu vực ngoại ô Thanh Dương Thành, trong một bí cảnh nhỏ ẩn mình giữa núi non, một lưỡi kiếm sắc lạnh vung lên. Hàn khí quét qua, tuyết lang bị trảm thành hai nửa, máu nóng vừa rơi xuống liền đông kết thành băng sương.

Thân hình tuyết lang đổ ập xuống nền tuyết. Bạch Bách thu kiếm, ánh mắt dừng lại ở thân ảnh bé nhỏ dưới lớp tuyết.

"Cứu... Cứu với... Ta, cầu xin ngươi..." 

Đó là một đứa trẻ bị tuyết lấp kín người. Toàn thân nó phủ đầy máu tươi, sau lưng bị yêu thú xé rách, vết thương sâu đến lộ cả xương. Nó gắng gượng mở mắt, đưa tay về phía tu giả trước mặt, mắt trái nhuốm huyết, mắt phải ảm đạm, ý thức tựa hồ sắp rơi vào cõi chết.

Lâm Xu?

Bạch Bách nhận ra thân phận của hài tử kia.

Sao nó lại ở đây?

Thanh Dương Thành có một đặc sản gọi là nham đá lấy lửa. Loại nham thạch này bản thân không có giá trị lớn, không thể dùng làm thuốc, cũng chẳng thể luyện khí, nhưng một số đan dược sư lại thích dùng nó làm chất dẫn luyện đan.

Dù vậy, nham đá lấy lửa không phải vật hiếm có ở thượng giới lẫn hạ giới. Đan sư thường có nhiều vật thay thế, nên cũng ít khi coi trọng nó.

Nhưng Liễu Họa sư bá của Bạch Bách lại là một trong số ít người thích sử dụng nham đá lấy lửa. Khi biết Bạch Bách hạ giới, nàng đã dặn dò y tìm kiếm nham hỏa tinh—thứ trân quý hơn nhiều so với nham đá lấy lửa.

Nham hỏa tinh được thai nghén trong mạch khoáng nham đá lấy lửa hiếm có khó tìm. Chỉ cần dùng linh hỏa kích thích, có thể duy trì trăm năm bất diệt.

Vì vậy, Bạch Bách mới tìm đến khu vực núi non này để tìm nham hỏa tinh. Trong quá trình đó, y vô tình phát hiện ra một bí cảnh nhỏ.

Bí cảnh này rất kỳ quái. Dù linh khí không thể so với thượng giới, nhưng so với các bí cảnh khác ở hạ giới lại nồng đậm hiếm thấy. Trong khi đó, yêu thú bên trong lại có không ít tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên.

Từ lúc tiến vào bí cảnh, Bạch Bách luôn cẩn thận ẩn giấu khí tức, dọc đường đi vẫn bình an vô sự. Cho dù có yêu thú lén lút theo dõi, cũng sẽ bị linh áp Kim Đan kỳ trên người y dọa chạy.

Y vốn định tiếp tục tiến sâu vào, nhưng chợt nghe thấy tiếng kêu cứu. Nếu không phải vì thanh âm ấy, Bạch Bách cũng sẽ không vận dụng đến Vô Hạ kiếm.

Giờ phút này, trước mặt y là một đầu yêu lang đã bị hạ gục, và một nhân loại trọng thương sắp chết.

Nhận ra Lâm Xu, Bạch Bách thoáng chần chừ. Y không hiểu tại sao nó lại có mặt trong bí cảnh.

Thân thể nhỏ bé kia dần mất đi hơi thở, máu tươi nhuộm đỏ nền tuyết trắng. Ý thức Lâm Xu mơ hồ, bị bóng tối dần nuốt chửng. Nó cố gắng mở mắt nhưng chỉ thấy một góc áo trắng dần rời khỏi tầm nhìn.

Nó giãy giụa vươn tay, muốn bắt lấy người ấy. Cái chết lạnh băng dần cắn nuốt toàn thân, cảm giác như từng khớp xương đều gãy vụn. Bản năng cầu sinh khiến nó gắng bò về phía trước.

Trên nền tuyết phủ, một vệt máu dài ngoằn ngoèo in dấu. Một đứa trẻ nhỏ bé, thân thể gầy yếu, lê lết từ vũng máu của chính mình mà bò lên. Bạch Bách quay đầu, hình ảnh y nhìn thấy chính là vậy.

Khoảnh khắc ấy, trong hỗn độn mờ mịt, Lâm Xu nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ. Một đôi tay vững chãi ôm lấy nó vào lòng, hơi ấm bất ngờ vây quanh, như thể chặn hết phong tuyết ở bên ngoài.

Dưới tầng tầng bóng tối, Lâm Xu cố gắng ngước lên. Trong tầm mắt nó phản chiếu một đôi mắt phượng thanh đạm mà thâm sâu.

Một hương thơm lạnh nhạt vấn vít nơi chóp mũi, xua tan nỗi sợ hãi. Khi ý thức hoàn toàn rơi vào bóng đêm, nó nghe thấy một giọng nói khẽ vang bên tai.

"Ngủ đi." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro