1. Bệ hạ đêm nay là của ta



Tống Trạch Hy sinh ra liền mang mệnh đế vương, từ nhỏ sống trong nhung lụa cung son. Ánh mắt y thế nhưng luôn lãnh đạm, môi mỏng phảng phất cô đơn không ai chạm tới được. Y lên ngôi năm mười sáu tuổi, giữa gió tanh mưa máu hậu cung, dựa vào khí chất điềm tĩnh và ý chí thép, từng bước giữ vững ngai vàng.

Y thực ra cũng không đơn độc ngồi vững, củng cố được địa vị vì bên người là ba người đàn ông—ba ngọn gió lớn quyền khuynh triều dã, mỗi người một thân phận, một vị trí không thể thay thế.

Lục Tinh Nhiên, trúc mã đồng niên, là tướng quân trấn quốc từ lúc bản thân còn chưa trưởng thành. Lớn lên bên y trong hoàng cung, Lục Tinh Nhiên là bóng hình vững chãi nhất bên cạnh Trạch Hy, đôi mắt sâu lạnh, chỉ khi nhìn y mới hóa dịu dàng như nước.

Hắn xông pha sa trường, thân mang sát khí, nhưng mỗi lần về triều, quỳ gối bên long sàng, hôn lên mu bàn chân đế vương, giọng trầm thấp cam nguyện:

"Thần nguyện dâng hết xương máu, chỉ cầu một nụ cười của Hoàng Thượng."

Thẩm Uyên, Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, trí tuệ hơn người, khi Trạch Hy tuổi còn nhỏ hắn đã luôn nắm quyền sinh sát trong tay. Khí tức băng lãnh, mi mục như họa, chỉ một ánh mắt đã khiến cả triều thần e dè. Nhưng trước mặt Trạch Hy, Thẩm Uyên không tiếc với y một điều gì. Người này dù yêu y đến tận xương tuỷ vẫn chỉ đứng sau lưng che chở, chưa một lần vượt ranh giới quân thần.

Có những đêm lạnh, Thẩm Uyên khẽ siết tay Trạch Hy, ngón tay chai cứng lướt qua cổ tay ngọc ngà, thì thầm bên tai y:

"Bệ hạ, nếu có một ngày tất cả quay lưng với người, thần vẫn sẽ vì người bức cung, vì người mà tạo phản, vì người nguyện đốt cả kinh thành này."

Tử Du là hoàng đệ của y, do thứ phi sinh ra không như Trạch Hy là con hoàng hậu, sinh sau y hai tuổi, từ nhỏ đã dính lấy y không rời. Đứa nhỏ này mặt mũi rực rỡ sáng sủa như hừng đông, nụ cười lười biếng đôi mắt lại cất giấu ngang ngạnh không ai thuần hóa nổi. Trong cung, ai cũng nghĩ Tử Du chỉ là kẻ vô lo bất cần, không biết quyền mưu tranh đấu, nhưng thực chất hắn sẵn sàng vì Trạch Hy mà ra tay tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

Chỉ Trạch Hy mới thấy được vẻ chiếm hữu, cuồng si, lẫn chút bất lực khi người nọ quấn lấy mình mỗi đêm, thủ thỉ như một đứa trẻ:

"Hoàng huynh, đừng đuổi ta đi... Ta chỉ muốn huynh, ta cả đời có thể làm chó cho huynh, chỉ cần để ta ở bên cạnh, đừng yêu người khác..."

Cả ba người—vương gia, tướng quân, nhiếp chính vương—đều vì một đế vương trẻ tuổi cam nguyện đổi lấy thanh xuân, quyền lực, danh dự.

Bên ngoài, triều đình có thể đánh nhau tranh quyền đến long trời lở đất, các nước chư hầu liên tục dòm ngó biên giới. Bên trong cung cấm, đế vương lại là kẻ duy nhất có thể điều khiển ba nam nhân ngạo nghễ nhất kinh thành.

Mỗi đêm, y ngồi trên long sàng, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt trắng ngần lạnh lùng, mà ba người đàn ông ấy, ai cũng muốn là người được ngồi cạnh, được siết lấy thắt lưng mảnh khảnh kia, được hôn lên xương quai xanh ngọc ngà, được nghe tiếng đế vương rên rỉ chỉ vì mình.

Nhưng Trạch Hy không chọn ai, cũng chẳng buông ai—trong lòng y, ba người đều trấn giữ một vị trí trong tim, không thể tách rời.

Lục Tinh Nhiên là yên ổn, là lồng ngực vững chãi che sóng cho y, hộ y an toàn.

Thẩm Uyên là lý trí, là kẻ duy nhất nhìn thấu mọi mưu kế, mọi bất an y che giấu.

Tử Du là tự do, ràng buộc máu mủ, là mềm lòng, là vui vẻ mỗi khi y mệt mỏi.

Dưới ánh nến, long sàng rộng lớn không chỉ một mình Trạch Hy. Những đêm hiếm hoi triều chính yên bình, ba người bọn họ lần lượt xuất hiện, cùng lúc quỳ gối dưới chân đế vương, hoặc tranh nhau giành lấy từng nụ hôn, từng vết cắn trên làn da trắng.

Có khi là ánh mắt cương nghị của Lục Tinh Nhiên, bàn tay chai sạn của kẻ cầm quân ôm lấy eo Trạch Hy, vừa dịu dàng vừa dã man, hôn lên từng tấc da thịt, ép y rên rỉ trong vòng tay.

Có khi là sự cẩn trọng, thâm trầm của Thẩm Uyên, đôi môi lạnh ngắt chậm rãi trườn xuống cổ, cắn lên xương quai xanh, thì thầm bằng thứ tình cảm sâu như biển:

"Bệ hạ, đêm nay là của thần..."

Có khi lại là Tử Du trẻ tuổi, hừng hực sức sống, vừa ghen tuông vừa si mê, nhấc bổng Trạch Hy lên, để hoàng huynh ngồi trên đùi mình mà cọ sát, vừa hôn vừa nũng nịu:

"Chỉ cần huynh thôi, ta chẳng cần ngôi vị nào cả..."

Trong tẩm cung, ba kẻ kiêu hãnh nhất thiên hạ ấy tranh nhau ánh mắt của một người duy nhất—người mà họ cùng nguyện quỳ gối, nguyện dùng cả đời để bảo vệ, chiếm hữu, cưng chiều.

Bọn họ dù là quân thần hay huyết mạch, cuối cùng đều chỉ quẩn quanh dưới chân một người, nơi mà quyền lực và dục vọng hòa thành sợi dây ràng buộc, không ai có thể phá vỡ.

-

Từ khi Trạch Hy còn là một thái tử nhỏ, đôi mắt đen nhánh ánh lên nét cao ngạo trời sinh, Thẩm Uyên đã luôn ở bên cạnh y. Khi Thẩm Uyên vừa nhận chức Nhiếp Chính—lạnh nhạt, quyền uy, một tiếng buông ra định cả triều chính, duy mỗi lần đối diện Trạch Hy, giọng nói luôn mềm lại vài phần.

Lúc Trạch Hy sáu, bảy tuổi, tiểu thái tử nghịch ngợm đi có chút nhanh, thường hay vấp ngã giữa sân rồng, chỉ có Thẩm Uyên chịu kiên nhẫn quỳ xuống lau bụi bẩn trên áo cho y, đầy kiên nhẫn nói với y:

"Là thái tử phải mạnh mẽ một chút, không được khóc, nếu đau, cứ nhìn ta là được."

Những năm tháng ấy, ai cũng nói Thẩm Uyên lạnh lùng, nghiêm khắc với cả thiên hạ, chỉ với một mình tiểu thái tử là đặc biệt. Y muốn gì cũng được, chỉ cần liếc mắt ra hiệu, người đàn ông quyền lực nhất triều sẽ lặng lẽ chuẩn bị sẵn tất cả.

Khi Trạch Hy lên ngôi, Thẩm Uyên càng ở bên y sát sao. Giữa triều chính hiểm ác, dẫu bao nhiêu đại thần chực chờ thâu tóm quyền lực, luôn có một bóng áo đen Nhiếp Chính Vương đứng sau ngai vàng, vững như núi.

Tiểu thái tử càng lớn, ánh mắt càng thâm trầm, chỉ khi nhìn về phía Thẩm Uyên mới lộ ra nét mềm yếu không ai khác thấy. Những đêm yên tĩnh, thị vệ đã lui hết, Thẩm Uyên mới đến bên giường y, giúp y thay áo choàng, cài lại từng khuy áo một cách kiên nhẫn dịu dàng.

"Lớn rồi mà vẫn không thích mặc đồ dày..." Hắn lắc đầu cười, ngón tay ấm áp vuốt qua gáy Trạch Hy.

Đôi khi Trạch Hy sẽ tựa đầu lên vai hắn, giọng rất khẽ, không còn sự kiêu ngạo của một đế vương trẻ tuổi:

"Thẩm Uyên, nếu có một ngày trẫm mệt quá... ngươi có bỏ trẫm không?"

Câu trả lời luôn là một cái ôm siết, một lời hứa bên tai:

"Thần ở đây, suốt đời này đều ở bên bệ hạ."

Chẳng ai ngoài cung cấm biết Nhiếp Chính Vương khét tiếng tàn nhẫn, bao người vì hắn rơi đầu, lại có thể vì tiểu đế vương mà dịu dàng như nước. Có những đêm khuya, Trạch Hy sốt cao mê man, Thẩm Uyên ngồi cả đêm bên giường, lau mồ hôi cho y, mắt đỏ lên, cố tình không để ai thấy.

Tiểu đế vương khi trưởng thành, đôi mắt lạnh lẽo của y lúc một mình bên cạnh Thẩm Uyên mới có thể buông đề phòng. Hai người đối ẩm bên cửa sổ, ánh trăng phủ bóng lên gương mặt Thẩm Uyên, Trạch Hy khẽ vươn tay chạm lên sống mũi thẳng tắp của hắn, muốn ghi nhớ từng đường nét, mỗi một nếp nhăn vì mình mà in sâu.

Chỉ có Thẩm Uyên hiểu rõ, đằng sau vỏ bọc đế vương ẩn giấu một trái tim cô đơn luôn khao khát được yêu thương.

Mà tiểu đế vương cũng biết, bất kể thân phận, bất kể đúng sai, chỉ cần là y, người đàn ông này sẽ chẳng màng thiên hạ, cam nguyện ôm lấy y, Nhiếp Chính Vương Thẩm Uyên.

-

Dưới màn đêm lặng lẽ trong cung, khi cung nhân đều lui xuống, chỉ còn lại tiếng gió khe khẽ ngoài hiên, Trạch Hy đứng cạnh cửa sổ, khoác hờ áo lụa mỏng, đôi mắt đen thẳm nhìn xuống khoảng sân tối, có thể nghe vọng đến từ phía xa, đoàn quân hồi triều. Bước chân nặng nề vang lên sau lưng, Lục Tinh Nhiên—trúc mã của y, nay là tướng quân trấn quốc—cởi áo giáp, bước thẳng đến, đôi mắt thâm trầm mà mãnh liệt.

"Bệ hạ vẫn chưa ngủ?"

Giọng nói quen thuộc của hắn vừa trầm vừa ấm, mang theo mùi gió bụi máu tanh nơi chiến trường, khác hẳn những đại thần trong triều, khác cả ngôn từ dịu dàng y nhận được từ ai khác. Trạch Hy nghiêng đầu, mỉm cười rất khẽ, ánh mắt xao động.

"Trẫm đợi ngươi."

Câu trả lời chỉ một chữ "ngươi", không phải "khanh", không phải "tướng quân", là thứ thân mật chỉ dành cho trúc mã. Lục Tinh Nhiên nghe vậy, đôi mắt dịu đi, bàn tay to lớn đưa lên nhẹ nhàng tháo sợi dây áo lụa cho Trạch Hy, động tác vừa dịu dàng vừa dứt khoát.

"Ngươi gầy đi."

"Là ngươi không về nên trẫm mới không ăn ngon ngủ yên," Trạch Hy trêu hắn, giọng khẽ khàng thế nhưng mang chút buồn bã không cam lòng.

Lục Tinh Nhiên cười, cúi đầu đặt lên trán y một nụ hôn, rồi ôm siết lấy eo nhỏ. Cơ thể nam nhân cao lớn vây chặt lấy đế vương gầy gò trong tay, ngón tay chai sạn chiến binh trượt qua làn da trắng, lại sợ y đau không dám siết chặt.

Bàn tay hắn không vội vã, thong thả cởi lớp áo mỏng, từng chút một lột hết phòng vệ quyền uy của hoàng đế. Trạch Hy ngửa đầu, hơi thở dồn dập, ánh mắt ngập nước nhìn trúc mã.

"Để trẫm nhìn ngươi..."

Chưa kịp nói hết, môi y đã bị Lục Tinh Nhiên chiếm lấy. Nụ hôn ấy mạnh mẽ, mang theo mùi máu và gió, cuốn đi cả hơi thở và ý niệm quân thần, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy của hai người lớn lên cùng nhau, thân thuộc đối phương đến tận cốt tủy.

Lục Tinh Nhiên bế bổng Trạch Hy lên, đặt xuống long sàng, tay nắm chặt cổ tay gầy nhỏ, khoá trên đỉnh đầu.

"Đêm nay, không ai được phép bước vào, chỉ có ta và ngươi," giọng hắn khàn đặc, dương vật nóng rực đã cứng áp sát đùi non.

Trạch Hy đỏ mặt, nhắm mắt chờ đợi, thân thể gầy guộc run lên vì hồi hộp mong mỏi. Đầu lưỡi Lục Tinh Nhiên trườn xuống ngực y, ngậm lấy đầu vú đỏ hồng, vừa mút vừa dùng răng cắn nhẹ, một tay vuốt dọc đùi trong, lần tìm cửa lồn nhỏ đã sớm ươn ướt.

"Thả lỏng, ngoan, cho ta vào..."

Thanh âm dịu dàng khắc chế, dương vật lớn thô ráp từ từ đẩy vào, từng chút một tách lớp thịt mềm ấm nóng, cảm giác căng tràn khiến đế vương bật lên một tiếng nức nở nhưng vẫn cong người, đôi chân thuôn nhỏ giữ lấy trúc mã không buông.

"Ngươi về rồi... đừng đi nữa..."

Lục Tinh Nhiên cúi xuống, liếm chút nước mắt trên má y, bắt đầu thúc hông từng đợt mạnh mẽ, mỗi va chạm càng khắc sâu tình cảm dồn nén bao năm vào thân thể gầy gò của người này.

Long sàng rung từng nhịp, rên rỉ dồn dập hòa với tiếng va chạm da thịt, nước dâm dính ướt ga giường, đầu ngón tay Lục Tinh Nhiên không ngừng vuốt ve xoa dịu mỗi khi Trạch Hy run lên vì sướng đau xen lẫn.

"Không đi nữa, ở đây, để ta nuôi tiểu đế vương của ta béo lại, không cho ai nhìn thấy ngươi thế này nữa..."

Hắn vừa dứt lời, thúc càng lúc càng sâu, đỉnh dương vật cọ vào điểm sâu nhất khiến Trạch Hy không chịu nổi, cong lưng bắn ra, rên rỉ nức nở hòa với tiếng gọi "Tinh Nhiên...", khiến cả đêm chỉ còn yêu thương day dứt, triền miên không dứt.

Bình minh lên, tiểu đế vương nằm gối đầu trên cánh tay tráng kiện của tướng quân, trên người chằng chịt dấu hôn, đôi má ửng đỏ, ánh mắt nhu hòa hiếm thấy,

Chỉ khi đó, hai người mới là chính mình—chỉ là Tống Trạch Hy và Lục Tinh Nhiên, chẳng cần vương quyền, chẳng cần chiến công, chỉ cần một vòng tay ôm là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro