Chương 52
Phảng phất đây là lần cuối cùng ân ái, hận không thể chết trên người hắn.
“Đừng quá nhanh... Ô ô ô... Đã, đã cao trào, qua cao trào rồi...” Ngay cả tiếng rên rỉ của Sở Thừa Hi cũng trở nên mơ hồ.
Nhưng người đàn ông trên người không có ý định buông tha hắn, ngược lại ôm hắn lên, gân xanh nổi lên trên cánh tay.
“A ha, a ha... Tiểu huyệt đều bị địt đến tê dại...”
Tư thế này khiến dương vật lập tức cắm sâu vào tận cùng, mông lên xuống, phập phồng, dùng tiểu huyệt bao trọn lấy dương vật.
Càng gần cao trào, tốc độ thọc vào rút ra của Sở Minh Tuệ đột nhiên tăng nhanh, hai tay nâng mông tiểu hoàng tử, làm tiểu huyệt nuốt dương vật càng sâu càng
nhanh ——
“Ách a a a a a!”
Hắn đạt đến đỉnh điểm, hơi thở ngưng lại, linh hồn bị quăng lên cao.
Đôi mắt thất thần vì tình dục của Sở Thừa Hi phản chiếu hình ảnh khuôn mặt Sở Thừa Doanh.
“Thừa Doanh ca ca... Em rất nhớ anh...”
Sở Minh Tuệ đột nhiên hôn lên môi tiểu hoàng tử, chặn lại cánh môi hắn, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hai người.
Trong đôi mắt tím tuyệt đẹp xẹt qua một tia đau đớn.
“Nhìn rõ ràng, là ta, người đang ôm ngươi bây giờ, là ta.”
Chớp mắt một năm trôi qua, mùa xuân đến, ánh mặt trời ấm áp một lần nữa chiếu rọi lên cung điện tường đỏ ngói vàng.
Băng tuyết ngày xưa tan rã, lại là một
cảnh xuân về hoa nở tươi đẹp, cỏ xanh chim hót, hoa nở rực rỡ.
Dường như cái chết của Tiên thái tử đã bị mọi người quên lãng.
Trong triều đình, Hoàng đế tuổi cao nâng đầu, nghe phía dưới chia làm hai phe, cãi vã ồn ào.
Xuân qua hạ đến, vừa vào mùa hè, khu vực gần Nam Giang sẽ bắt đầu có mưa lớn trên diện rộng, lượng nước mưa dư thừa này mang đến đất đai màu mỡ và một năm bội thu cho cư dân hai bên bờ sông, nhưng đối với người dân hạ lưu thì tuyệt đối là một tai nạn.
Lũ lụt định kỳ xảy ra, công trình chống lũ cần phải được xem xét trước tiên, việc xây dựng đập lớn là điều cấp thiết.
Việc giao cho ai làm chủ trì xây đập trở thành tâm điểm tranh luận trong buổi lâm triều lần này.
Dù sao đây cũng là một công trình béo bở
lớn, vừa có thể giúp bách tính có được danh tiếng tốt, trong quá trình xây dựng, triều đình cũng sẽ trích một lượng lớn ngân lượng từ quốc khố, đâu đâu cũng là nơi cần dùng tiền, cũng đâu đâu cũng là nơi kiếm tiền.
Lúc này không khí trên triều đình căng thẳng, Lý Tương đứng dậy trước tiên.
Ông vung tấu chương trong tay, giọng nói to lớn vang vọng: “Bệ hạ, tu sửa thủy lợi là quốc gia đại kế, liên quan đến sinh kế của bách tính. Chúng ta nên dốc toàn lực, đảm bảo công trình thủy lợi hoàn thành thuận lợi. Người chủ quản việc xây dựng này là quan trọng nhất, thần tiến cử Công Bộ viên ngoại Phương Tiệm chủ trì việc này.”
Lý Tương tuy là cựu thần của Tiên thái tử, nhưng làm người chính trực giữ chức, chỉ chọn người mà ông cho là đúng đắn trong lòng. Không dễ dàng đứng về phía thế lực hoàng tử khác, Sở Thừa Hi nghe thấy lựa chọn của ông, trong lòng kỳ thật cũng không bất ngờ.
Nhưng Phương Tiệm là người không thể chọn, bởi vì hắn là người của Nhị hoàng tử.
Sở Thừa Hi đưa một ánh mắt, cấp cho đại thần bên cạnh, người đó lập tức đứng dậy: “Lời này sai rồi! Phương Thượng thư tuổi đã cao, mà Nam Giang cách kinh đô rất xa, lỡ như khí hậu không hợp, xảy ra vấn đề ai có thể chịu trách nhiệm? Thần cho rằng, Công Bộ thị lang Bách Thường Tân, cần cù đáng tin cậy, sớm tối không nghỉ, tận tâm tận lực, xử lý công việc như cột đá giữa dòng, chịu thương chịu khó, là người thích hợp để Bệ hạ phó thác.”
Còn chưa đợi Lý Tương phản bác, phe Nhị hoàng tử chính thức nhảy ra: “Bách Thị lang mới nhậm chức, tuổi còn trẻ, tư lịch lại cạn, làm sao có thể gánh vác công trình lớn như vậy? Ta thấy vẫn là Lý Tương nói có lý.”
Tranh chấp giữa Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử rất ít khi va chạm trực tiếp, mà là do phụ tá của mỗi người đấu võ mồm, tranh đến ngươi tới ta đi.
Ai cũng không ngờ sau khi Thái tử điện hạ rời đi, người có thể ngang bằng địa vị với Nhị hoàng tử, lại là Lục hoàng tử tưởng chừng mảnh mai.
Ban đầu ai cũng coi thường hắn, một khuôn mặt trắng nõn như ngọc, sinh ra còn đẹp hơn nữ tử vài phần, làm sao có thể nổi bật trong cuộc tranh giành hổ lang này?
Nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó khiến quần thần nhận ra ——
Đây nào phải là tiểu bạch hoa kiều nhu dễ khinh gì, mà là một con mỹ nhân xà lệ ăn người không nhả xương.
Điều đáng sợ nhất là, mặc kệ là Tam
hoàng tử Sở Cảnh Diệu hay Thất hoàng tử Sở Minh Tuệ, thậm chí ngay cả hoàng tử lâu cư thâm cung là Sở Vĩnh Chân và hoàng tử trí lực không cao là Sở Vĩnh Diễm, dường như đều bị hắn thu phục, cam tâm tình nguyện đứng về phía Sở Thừa Hi.
Sở Thiên Lộc quay đầu nhìn tiểu hoàng
tử một cái, phát hiện đối phương căn bản là khinh thường không thèm nhìn hắn, một khuôn mặt mỹ nhân lạnh như băng, rõ ràng đối với các huynh đệ khác đều cười, khi đối đãi hắn thì lạnh như sương tuyết.
Thật sự đáng giận.
So với việc tranh giành công lao tu sửa đập nước, chuyện này càng khiến Sở Thiên Lộc cảm thấy tức giận và không thể hiểu nổi.
Sở Thiên Lộc thầm tức giận trong lòng.
Hắn tự nhiên không làm gì có lỗi với Sở Thừa Hi, vì sao Sở Thừa Hi mỗi lần nhìn thấy hắn đều một bộ dáng ôm hận?
Tranh luận trong triều đình ngày càng kịch liệt, không khí càng lúc càng căng thẳng. Các đại thần mặt đỏ tai hồng, cảm xúc kích động.
Tuy nhiên, trong cuộc tranh luận kịch liệt này, Hoàng đế vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh và trầm mặc. Ông lặng lẽ nghe các đại thần phát biểu, quan sát biểu hiện của họ.
Cuối cùng, Hoàng đế mở lời.
Giọng ông bình thản: “Các vị đại thần, ý
kiến của các ngươi đều có lý. Tu sửa thủy lợi quả thật quan trọng, không biết Tĩnh Vương có ý kiến gì không?”
Sở Thừa Hi đứng dậy, mặc một thân quan bào màu đỏ son, tóc đen da tuyết, mắt đẹp như vẽ, phong thái yểu điệu, nổi bật giữa đám đông.
“Nhi thần cho rằng, Bách Thị lang ở lúc đại dịch tại kinh thành biểu hiện xuất sắc, phát cháo phát thuốc cứu giúp bách tính khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Là cấp dưới đắc lực trong lòng mang đại nghĩa, giao việc này cho hắn, tất nhiên có thể mã đáo thành công, vì Bệ hạ phân ưu giải nạn.”
Lúc trước bệnh dịch lưu hành, kinh thành đại loạn, may mắn Sở Thừa Hi đưa ra thuốc đặc hiệu trị bệnh. Hắn mở lều phát cháo, miễn phí phát thuốc cho bách tính, Bách Thường Tân dưới trướng hắn cũng nhân tiện làm một phen người tốt.
“Nếu không lầm, Bách Thị lang này có quan hệ huyết thống với ngươi, ngươi không tránh hiềm nghi sao? Không lo lắng người khác sẽ nói ra nói vào sao?”
Hoàng đế rất có hứng thú nhìn đứa con trai nhỏ này của mình.
Ai ngờ tiểu hoàng tử không kiêu ngạo không siểm nịnh, đường hoàng nói: “Danh tướng đời trước Đỗ Như Hối cũng tiến cử thân thuộc, chọn người dùng người, duy hiền là cử, chỉ cần có thể vì Bệ hạ chiêu mộ người tài trong thiên hạ, sợ gì lời đàm tiếu?”
Bất quá Hoàng đế trời sinh đa nghi, cũng không phải dễ dàng lừa gạt như vậy.
Ông nhìn về phía Sở Cảnh Diệu.
“Minh Vương có lời giải thích gì?”
Khóe môi Sở Cảnh Diệu treo một nụ cười phóng túng, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng mông lung ái muội, khiến người ta không đoán rõ được phẩm tính và ý tưởng của hắn.
“Phụ hoàng người biết đấy, nhi thần rất ít quan tâm việc triều đình, chỉ để ý hoa chim cá côn trùng, bất quá mấy hôm trước ta đi xem triển lãm hoa mẫu đơn, lại nghe thương nhân kia nói, đã từng có người muốn lấy lòng Bách Thị lang, không ngờ hắn ngay cả một chậu hoa cũng không muốn nhận, đạo đức tốt như thế, hai bàn tay trắng, thật sự khiến người ta khâm phục a.”
Bách Thường Tân bị lời khen này của hắn làm cho có chút ngượng ngùng, bắt đầu tự hoài nghi, hắn thật là người liêm khiết làm theo công vụ, coi tiền tài như cặn bã như vậy sao?
Đương nhiên không phải rồi, chủ yếu là đi theo tiểu hoàng tử hắn có thịt ăn, thông qua cửa hàng kiếm tiền đã làm hắn kiếm được đầy bồn đầy chén, nào còn để ý chút bổng lộc đó đâu, chỉ là nói hương vị quyền lực khiến người ta nghiện.
“Đã như vậy, vậy chuyện này giao cho Bách Thị lang đi, bãi triều.”
Hoàng đế dường như rất hài lòng với kết quả này, dưới sự nâng đỡ của thái giám rời đi.
Sau khi thượng triều, quần thần năm ba
tụm lại, ai về nhà nấy.
Đảng phái ủng hộ Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử đã rất rõ ràng ranh giới, ai cũng không dám đi cùng một chỗ.
“Việc này cũng không thể lại dừng trên đầu đảng Tĩnh Vương, vẫn phải cùng tuyến dưới bàn bạc kỹ hơn mới được...”
Còn có đảng Nhị hoàng tử chưa từ bỏ ý định, muốn ngày mai lại tiến cử người thích hợp với Hoàng đế.
Xây dựng thủy lợi là công trình béo bở, cho dù không thể rơi vào tay người nhà mình, cũng không thể rơi vào tay đối thủ.
Đang thương lượng, nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một đôi giày màu tím huyền.
Mấy vị thần tử ngẩng đầu nhìn lên đúng
là khuôn mặt Thất hoàng tử Sở Minh Tuệ.
“Vài vị đại nhân, chính là còn có dị nghị với ý chỉ của Bệ hạ?”
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, mấy con sâu nhỏ chui vào làn da của những thần tử này.
Bàn tay vàng cướp đoạt nhân tâm trí của nam chính gốc chỉ trong chớp mắt.
“Không có không có, chúng ta làm sao có thể đưa ra dị nghị với Bệ hạ đâu, giao chuyện này cho Bách Thị lang là thích hợp nhất, chúng ta đối với Tĩnh Vương điện hạ cũng đã ngưỡng mộ từ lâu, còn xin điện hạ dẫn tiến.”
Nhìn thấy mình lại vì Thừa Hi ca ca dọn dẹp chướng ngại, trong mắt Sở Minh Tuệ hiện lên một tia đắc ý.
Hôm nay ở trong triều đình nhìn thấy khuôn mặt Sở Cảnh Diệu, hắn liền cảm thấy ghê tởm, bất quá cũng chỉ dựa vào những thủ đoạn nhỏ này muốn tranh sủng với Thừa Hi ca ca thôi.
Thừa Hi ca ca đã nói, chỉ cần ai hữu dụng nhất, ai liền có thể bò lên giường hắn.
Lại giải quyết mấy tên thủ hạ của Sở Thiên Lộc, đêm nay Thừa Hi ca ca chắc chắn là thuộc về hắn đi?
Chờ đến tiểu tử đến vương phủ, lại phát hiện Sở Vĩnh Chân và Sở Vĩnh Diễm đã sớm ở đây.
Tẩm cung của Sở Thừa Hi khắp nơi treo lụa đỏ tươi và màn, trong không khí phiêu tán mùi hoa ngọt ngào, từ khi Sở Thừa Doanh đi rồi, tẩm cung của hắn rất ít khi dùng màu trắng trang trí, thậm chí bản thân hắn cũng rất ít khi mặc quần áo màu trắng.
“Tứ ca, kỳ thật hôm nay phụ hoàng có thể thiên vị chúng ta, chủ yếu vẫn là ở chỗ thuốc đặc hiệu huynh đưa thực sự hữu dụng.”
Tiểu hoàng tử hơi hơi mỉm cười, nhấc cằm Sở Vĩnh Chân lên.
“Em nên báo đáp Tứ ca như thế nào đây?”
Sở Thừa Hi gỡ dây cột tóc trắng như tuyết của Sở Vĩnh Chân quấn trước mắt mình, che đi đôi mắt xinh đẹp, càng làm nổi bật chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt tuyệt đẹp.
Khóe môi hắn chứa đựng ý cười ngọt ngào, giống như mật đường có chứa kịch độc, rõ ràng biết hắn có độc, lại khiến người ta nhịn không được tìm kiếm nếm thử, cuối cùng lún sâu vào đó, không thể tự kiềm chế.
Thiếu niên trắng tinh sáng ngời như sương tuyết ngày xưa sau khi Đại hoàng tử chết liền hoàn toàn biến mất, hắn hiện tại biến thành một con ác quỷ vẫn sống trong địa ngục nhân gian, túi da hương diễm, nước sốt ngọt ngào, một đóa hoa tội ác hấp thụ tinh hồn nam nhân, diễm lệ thối nát.
“Hôn em, thân em, lấy lòng em.”
Chỉ có như vậy, mới có thể quên đi nỗi đau mất đi đại hoàng huynh.
Hô hấp của Sở Vĩnh Chân tăng thêm, hôn lên cánh môi mềm mại của hắn.
Những người đàn ông xung quanh cũng không kiềm chế được, xé rách quần áo vốn đã mỏng manh của thiếu niên.
Sở Vĩnh Chân tách hai chân hắn ra, nhỏ nhắn như vậy trắng nõn như vậy, giống như đuôi cá giao nhân hóa thành, giữa chân tâm tiểu hoa mềm hồng non nớt đã ướt át, tản ra hương thơm mê người.
Cửa âm hộ non mềm hoàn toàn mở ra, môi âm hộ lớn nhỏ cuộn lại giống như viền váy đỏ thẫm, khe dài hình trứng ở giữa run rẩy hô hấp, phun dâm thủy câu dẫn nam nhân dùng côn thịt nóng cứng đi lấp đầy nó, địt nát nó.
Những người đàn ông xung quanh phóng thích ra từng cây côn thịt sinh long hoạt hổ, mỗi một cây đều nóng hổi, gân xanh vờn quanh, quy đầu to bằng nắm tay, phun ra chất lỏng trong suốt vào cơ thể trắng nõn mềm mại của thiếu niên.
Sở Thừa Hi chủ động hé miệng nuốt vào côn thịt Sở Vĩnh Diễm, bởi vì hắn biết Sở Vĩnh Diễm không có kiên nhẫn nhất, nếu không cho hắn bắn vài lần trước, tiểu huyệt của mình chắc chắn sẽ bị địt sưng.
Khoang miệng mềm mại bao trọn côn thịt, khiến hô hấp Sở Vĩnh Diễm tăng thêm, cơ bụng căng chặt, giống như một con báo săn lâm vào bẫy, chỉ biết thọc vào rút ra dã man, va chạm thô lỗ vào yết hầu, hận không thể địt hư yết hầu tiểu
vương tử.
“Ô ô...”
Bởi vì xâm phạm quá mức mãnh liệt, khóe mắt tiểu hoàng tử thấm ra nước mắt, tay hắn cũng không rảnh rỗi, lần lượt loát động lên xuống côn thịt Sở Cảnh Diệu và Sở Minh Tuệ, cảm nhận được hai cây nhục cụ nóng cháy trong tay càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng nóng bỏng, gần như giống hai cây trường thương cao thẳng.
Bốn người đàn ông vây quanh tiểu hoàng tử trắng như tuyết ở giữa, độ ấm trong không khí càng lúc càng cao, tản ra mùi vị tình dục.
Màn lụa đỏ khắp nơi bay lượn, thiếu niên giống như con bướm không thể bay ra khỏi nhà tù này, nếu không thể bay ra được, thà rằng để hết thảy của mình bị tinh dịch tanh hôi của đàn ông bao phủ.
Tội nghiệt nảy sinh, dục vọng tăng
trưởng.
“Tê —— thật mẹ nó sướng.”
Bất tri bất giác Sở Vĩnh Diễm đã đến bên bờ bắn tinh, chống vào yết hầu tiểu hoàng tử, mấy cái thọc vào rút ra dùng sức gần như chọc tới độ sâu yết hầu, bắn tinh dịch đặc sệt nóng cháy vào trong, có cái thậm chí phun trên mặt tiểu hoàng tử.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro