Chương 13: Liếm l.ồn

Edit: Trầm Lăng

Mặc dù buổi sáng mới suy nghĩ về việc có nên tìm người đến dạy bổ túc không, nhưng đến buổi chiều, Khương Viễn lại trốn học.

Đã mấy ngày rồi anh không đi chơi bóng, không vận động một lát thì khó chịu lắm.

Nhân lúc được mấy thằng bạn "bóng thủ" trong nhóm rủ rê, Khương Viễn bèn thay đồ thể thao rồi đến sân thể dục – nơi anh thường ghé chơi bóng rổ trước đây.

Người đang chơi trên sân chính là tên tóc vàng từng giành sân với Khương Viễn. Vừa thấy anh đến, bọn nó lập tức dừng trận đấu.

Tên tóc vàng coi như đã chịu phục, lần trước nó cậy gọi đại ca đến đánh nhau, không ngờ lại đụng phải thằng liều. Sân bóng có hàng ngàn cái, không được cái này thì đổi cái khác, tên tóc vàng cũng chẳng muốn bị đánh lần nữa.

Nó đi sang một bên, lấy điện thoại ra rồi lập tức nhắn tin cho Ngao Vọng.

Mấy ngày trước, sau khi lão đại đi theo người này, y vẫn luôn gửi tin nhắn hỏi nó xem người này có đến chơi không. Hôm qua y còn đến tận nơi rình, kết quả chẳng thấy cái bóng nào. May mà hôm nay người này lại đến.

Mặc dù không biết lão đại tìm người này làm gì, trông y có vẻ rất hưng phấn lắm, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến mình cơ chứ – tên tóc vàng thầm nghĩ trong lòng.

Khương Viễn khởi động các khớp một lát, cơ thể anh rất khỏe mạnh, cuộc yêu ban sáng chẳng để lại di chứng gì nghiêm trọng, ít nhất thì cơn đau nhức và ê ẩm hiện hữu chỉ bé nhỏ không đáng kể. Chẳng qua mỗi lần di chuyển, nơi đó bị cọ xát dẫn đến chảy nước trong vô thức làm anh thấy khó chịu.

Khương Viễn biết đây không phải là ảo giác của mình, có lẽ là vì lồn non sau khi được địt sẽ trở nên nhạy cảm hơn, thậm chí còn cảm nhận được sự ma sát của vải vóc.

Song việc đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, Khương Viễn chào hỏi mấy người bạn chơi bóng cùng, vỗ vỗ quả bóng rổ rồi lao vào trận đấu đầy kịch tính.

Khi Ngao Vọng chạy đến, cảnh tượng đầu tiên y nhìn thấy chính là pha úp rổ của Khương Viễn.

Chiếc áo thể thao rộng thùng thình bị hất lên một đoạn, thoáng lộ vòng eo săn chắc màu mật ong, Ngao Vọng nhìn mà mắt như đèn pha.

Mấy ngày nay y chán muốn chết. Trước hết là vì vết thương trên người nên bị cấm túc một ngày, y nằm ở nhà trông điện thoại mòn con mắt nguyên một ngày, nhưng mãi chẳng nhận được tin nhắn nào từ người ấy.

Y không biết anh là ai, tên là gì, học ở đâu; chỉ biết người ấy dáng hình bốc lửa, đánh mạnh tát đau, bím mềm lắm nước; biển người mênh mông biết đâu mà tìm.

May mà cuối cùng cũng tóm được!

Lòng Ngao Vọng giận lắm, chẳng lẽ chim y không đủ to, kỹ thuật không đủ tốt hả? Rõ ràng là hôm đó anh cũng thích lắm mà, sao không thèm gọi lại cho y?

Khương Viễn đang mải mê chơi bóng thì chợt cảm nhận được một tầm mắt nóng bỏng khác thường. Anh quay đầu lại nhìn thấy người kia, song lại nhanh chóng dời sự chú ý về trận đấu.

Nụ cười đẹp trai mà Ngao Vọng cố ý tìm góc tạo nét bỗng đọng lại trên mặt, tràn đầy vẻ khó tin.

Chẳng lẽ sức hút của y còn chẳng bằng một quả bóng? Y không chỉ tự tin vào kỹ thuật của mình, mà còn cực kỳ tự tin vào cái mặt của mình nữa.

Tức quá, khá lắm.

Nhân lúc bọn họ nghỉ giữa hiệp, Ngao Vọng chen vào.

"Có muốn đấu một trận không?"

Ngao Vọng xoay quả bóng rổ trên đầu ngón tay, hất cằm về phía Khương Viễn.

Y biết chắc người này sẽ dính chiêu này. Quả nhiên, Khương Viễn gật đầu.

Người bên đội kia nhường lại vị trí của mình, một cuộc đối đầu còn căng thẳng hơn cả hiệp một bắt đầu.

Hormone thiếu niên bùng nổ trong không khí, ngay cả ánh mắt chạm nhau cùng tràn đầy mùi thuốc súng.

Ngao Vọng vốn không định máu chiến như thế, y chỉ muốn cho người kia thấy dáng vẻ đẹp trai trên sân bóng của mình thôi. Nhưng vừa vào trận, Ngao Vọng đã nhận ra nếu mình không nghiêm túc đối phó, có khi còn bị đập cho tơi tả.

Khát vọng chiến thắng của người này mạnh mẽ quá, Ngao Vọng nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

Khương Viễn dùng một động tác giả lừa thế tiến công của Ngao Vọng, sau đó tung một cú ném ba điểm chuẩn xác. Khi hai người lướt qua nhau, anh còn cố tình chỉ ngón tay cái xuống dưới, tràn đầy vẻ khiêu khích.

Nếu đổi thành người khác, Ngao Vọng đã tức điên người, chuẩn bị đấm cho nó một trận nhừ tử rồi. Nhưng khi đối diện với Khương Viễn, trong đầu y chỉ đọng lại một ý nghĩ duy nhất.

Mẹ nó, vừa gợi cảm vừa hoang dã thế này, dập lồn chắc thích lắm!

'Ngọn lửa' trong người y không bốc lên đầu, bởi vì bị mấy ý nghĩ đen tối trong đầu y đẩy xuống hạ thân rồi còn đâu.

Sau khi vui vẻ chơi mấy trận, cuối cùng trận đấu kết thúc với kết quả Khương Viễn thắng nhiều hơn thua.

"Chơi cũng khá đấy."

Ngao Vọng lau mồ hôi trán, thật lòng khen ngợi.

"Mày cũng không tệ. Chỉ là mày phối hợp với tụi nó chưa đủ ăn ý, tụi nó không theo kịp mày. Nếu không, chúng ta cũng phải 50-50."

Khương Viễn tùy tiện kéo vạt áo đồng phục lên lau mồ hôi trên mặt. Nhìn dáng vẻ đĩnh đạc của anh, nếu không phải Ngao Vọng được tự mình địt anh, y cũng chẳng nghĩ người này là gay, lại còn có lồn nữa.

Trong lúc Khương Viễn lau mồ hôi, Ngao Vọng tinh mắt phát hiện trên người anh còn lác đác vài dấu hôn. Ngao Vọng không tin mấy dấu hôn mình để lại có thể duy trì tận ba, bốn ngày. Cơn giận trong lòng lập tức bùng lên dữ dội.

Y hận không thể túm lấy Khương Viễn mà lắc mạnh, hỏi xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu. Anh dám bỏ qua một "máy dập" siêu cấp thế gian này là y, để về tìm cái thằng liệt dương không thể thỏa mãn mình lần trước?

Tuy chưa được nhìn thấy thằng đó tận mắt, nhưng Ngao Vọng đã thầm đặt cho hắn một cái biệt danh vô dùng thân thiết – thằng liệt dương – ai bảo hắn không chỉ đi trước y một bước "phá trinh" Khương Viễn mà còn không thỏa mãn được Khương Viễn.

Hắn ta cũng xứng chắc?

"Có làm không?"

Ngao Vọng huých vai Khương Viễn, ánh mắt rực cháy chẳng thể che giấu nổi.

Khương Viễn nghĩ đến kỹ thuật của y, vui vẻ gật đầu.

Hai người đổi sang một nhà nghỉ khác, rồi cùng nhau vào phòng tắm.

"Mày còn chưa nói cho tao biết mày tên là gì."

Về chuyện này Ngao Vọng thực sự rất cố chấp. Nếu biết được thông tin của người này, sau này chẳng phải sẽ dễ dàng tìm được anh sao?

"Khương Viễn, Khương là gừng tươi, Viễn là xa xôi." [1]

Giọng Khương Viễn hòa lẫn trong tiếng nước tí tách, mang theo chút mông lung mập mờ.

Ngao Vọng vui vẻ đáp: "Tao tên Ngao Vọng."

Khương Viễn thầm đánh giá: đúng là giống chó thật, giống từ người đến tên.[2]

"Mày còn đi học không?"

Ngao Vọng bóp sữa tắm vào lòng bàn tay rồi xoa lên ngực Khương Viễn.

Dựa vào khoảng thời gian Khương Viễn xuất hiện, y thực sự không chắc chắn lắm.

"THPT số I."

Ngao Vọng như kiểu tìm được tri kỷ, giọng đầy thấu hiểu: "Xem ra mày cũng trốn học, tao học ở Hồng Gia."

Khương Viễn nhướng mày, Hồng Gia là trường tư thục quý tộc, học phí mỗi năm đắt đỏ vô cùng.

"Mày lớp mấy?"

Ngao Vọng thừa cơ "được đà lấn tới"[3], tranh thủ moi thêm thông tin.

"Mày hỏi nhiều thật đấy."

Khương Viễn liếc Ngao Vọng một cái, vẻ mặt thoáng mất kiên nhẫn.

"Rồi rồi rồi, tao không hỏi nữa."

Ngao Vọng hừ hừ, thầm nghĩ lát nữa làm tình, y nhất định sẽ liên tục nhắc đến lớp học và địa chỉ của mình trước mặt Khương Viễn, dù anh không muốn nhớ cũng phải nhớ cho bằng được.

Phòng tắm nhà nghỉ thật sự là quá nhỏ, hai chàng trai chân dài tay dài chen chúc bên trong còn không đủ chỗ duỗi người. Vì vậy, Khương Viễn và Ngao Vọng cũng không định làm gì cả, chỉ tắm rửa sạch sẽ, rửa trôi mùi mồ hôi và mệt mỏi rồi lăn lên giường.

Ngao Vọng mới được "bóc tem" vài ngày trước, lại phải nhịn suốt mấy hôm, nay nhìn thấy dấu vết mờ ám trên người Khương Viễn thì lập tức bị kích thích đến lú cả đầu. Giờ y chỉ muốn áp dụng mấy kỹ thuật học được từ trong phim lên trên người Khương Viễn ngay lập tức. Chưa thử bao giờ? Không sao, tự tin là được.

Lúc Khương Viễn thấy Ngao Vọng cắm mặt vào giữa hai chân mình bú mút, anh còn kinh ngạc một thoáng, sau đó nằm im hưởng thụ.

Dòng giống của anh không bị liệt nên đương nhiên có thể cảm nhận đợc khoái cảm.

Có điều Ngao Vọng không ham món này lắm, y mân mê cây sáo của Khương Viễn như một tay nghệ sĩ hạng xoàng, sau khi đảo quanh trụ vào cái, lưỡi y như con rắn vói vào trong lồn Khương Viễn.

Khương Viễn bị liếm đến run cả người, phản xạ kẹp chặt đầu Ngao Vọng.

Ngao Vọng cố ý phát ra mấy tiếng mút dâm dục, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi lồn kéo ra ngoài. Đến khi nó bật trở về thì dịch đĩ lại trào ra.

Khương Viễn thở hổn hển, xen lẫn vài tiếng rên rỉ ngọt ngào. Cơn đê mê khi được liếm lồn làm anh phải nắm chặt ga giường dưới thân, vô thức nâng người lên một chút để Ngao Vọng liếm vào sâu hơn.

Cái bím non được Ngao Vọng liếm ướt nhẹp, từ miệng hĩm đến hột le, y không chừa một chỗ nào cả.

Lúc y ngẩng đầu nhìn Khương Viễn, chóp mũi y bóng nhẫy trông chẳng khác nào chú chó con, chọc Khương Viễn không nhịn được phải bật cười.

Ngao Vọng còn tưởng anh đang khen ngợi mình, bèn xông xáo vọt lên.

Đầu lưỡi thọc vào trong huyệt thịt, xúc cảm lạ lẫm ấy khiến Khương Viễn ngạc nhiên bật thốt, ngay sau đó bị liếm mút đến đỏ cả người.

Cảm giác của lưỡi khác hoàn toàn với dương vật, cứ như có một sinh vật sống đang đảo loạn trong lồn non vậy. Nghĩ thế, Khương Viễn vừa thấy sợ lại vừa thấy kích thích; đến lúc phần thịt lồn nhạy cảm bị liếm đến, khuôn mặt Khương Viễn đã đỏ bừng từ bao giờ.

"Mmm... Ha... Liếm tới rồi a a a... Liếm đến điểm nứng..."

Ngón chân của Khương Viễn co quặp vì sung sướng, tiếng rên rỉ của anh càng mê loạn thì lại càng kích thích thần kinh Ngao Vọng, làm y càng hăng hái hơn.

Nước bọt thấm đẫm miệng huyệt hòa cùng nước lồn đang chảy ra làm ướt một mảng ga giường màu trắng.

Ngao Vọng cảm giác được cái lưỡi của mình đang được huyệt thịt níu lấy hầu hạ nhiệt tình, thế là y giảm tần suất đẩy đưa mô phỏng động tác giao hợp lại.

Y muốn rút lưỡi ra, đổi thành ngón tay nong rộng. Song lại thấy có một lực hút, hút lưỡi của y không cho nó rời khỏi bím dâm, lưu luyến vô cùng. Gốc lưỡi bị kéo căng đau nhói, cơn đau ấy lập tức làm Ngao Vọng đỏ bừng mắt, hoàn toàn mất đi lý trí.

Giờ còn nới rộng cái đéo gì nữa, dùng cặc đâm nát cái lồn phò này cho rồi.

tác giả có lời:

Buổi tiệc trà của những chiếc gậy mát xa:

Gâu gâu: Thứ cho tôi nói thẳng, các vị đang ngồi đây đều là rác rưởi

Tiểu Bạch: Cậu là ai?

Mạn Mạn: Người trẻ tuổi đừng huênh hoang quá

Tiểu Trúc: Đêm nay phải đào được cậu ấy về nhà

=====

[1] Nguyên văn là 姜远,生姜的姜,遥远的远. Khương (họ 姜) trong gừng tươi (sinh khương 生姜), Viễn (tên 远) trong xa xôi (dao viễn 遥远)

[2] Tên của khứa Ngao Vọng là 敖望, trong đó chữ Ngao (họ 敖) đồng âm với chữ Ngao (chó ngao 獒).

[3] Nguyên văn "Đánh rắn theo gậy" (打蛇棍上 – dǎ shé gùn shàng) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là tận dụng cơ hội, nhân lúc thuận lợi để đạt được mục đích của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro