Chương 2: Phá thân

Edit: Trầm Lăng

Cảnh Khương Viễn đi đằng trước, Lâm Tri Bạch rảo bước theo sau gần như đã làm chấn động cả tòa giảng đường.

Không ít người đang xì xào bàn tán, họ suy đoán hai người này định đi đâu tính làm gì, có phải Khương Viễn muốn đánh Lâm Tri Bạch không.

Lâm Tri Bạch cũng không biết người này định dẫn hắn đi đâu, hắn bắt đầu ngẫm lại xem có phải mình vừa đưa ra quyết định vừa sai lầm vừa lãng phí thời gian không.

"Còn năm phút nữa là vào tiết học."

Lâm Tri Bạch nhìn đồng hồ trên tay, nhắc nhở anh một cách lạnh lùng.

Ý hắn là hai người họ đã tốn năm phút để đi đến đây, đồng nghĩa với việc họ cũng phải tốn ngần đấy thời gian để quay về, hắn không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.

Có điều Khương Viễn như không hiểu ý hắn, anh bước nhanh hai bước đi đến căn phòng y tế nhỏ được bố trí bên sân tập.

Nơi này được dùng để học sinh nghỉ ngơi mỗi khi bị say nắng bong gân chóng mặt trong tiết thể dục, bình thường chỉ mở cửa khi nào có tiết.

Khương Viễn dùng chân đá đá cánh cửa đang đóng chặt rồi lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra lắc lắc, nói: "Không phải đã đến rồi sao?"

Lâm Tri Bạch nhíu mày, không biết Khương Viễn định bày trò gì.

Hắn không đáp lại, chỉ nhìn hành động của anh bằng ánh mắt dò xét.

Khương Viễn vừa mở cửa vừa thầm khen mình chọn đúng người. Chìa khóa phòng này luôn được giáo viên cất giữ cẩn thận, học sinh bình thường không lấy được đâu, anh phải đi cắt trộm một cái sơ cua để lén vào đây ngủ, Lâm Tri Bạch thấy thế mà chẳng thèm hỏi lấy một câu.

Cửa được đóng lại, Lâm Tri Bạch nhìn không gian nhỏ hẹp được bày biện đơn sơ chờ Khương Viễn lên tiếng.

Hắn muốn xem xem rốt cuộc chuyện thú vị trong miệng anh là gì.

Khương Viễn nhét tay vào trong quần, lúc đang định tụt xuống thì đột nhiên nhớ ra một việc, anh bèn vội vàng hỏi Lâm Tri Bạch: "Cậu có gay không đấy?"

Anh phải xác minh trước đã, lỡ như Lâm Tri Bạch là đồng tính mà bắt hắn nhìn cái hĩm của anh thì không hay cho lắm, ai mà biết hắn có ghê tởm hay không.

Lông mày Lâm Tri Bạch giật giật hai cái, cảm thấy câu hỏi này vừa nực cười vừa nhạt nhẽo.

Có điều từ thái độ của đối phương, anh hẳn hy vọng câu trả lời của hắn là 'không'.

Cũng khá thú vị đấy, hắn còn tưởng tên đầu gấu trong miệng thầy cô này gọi hắn đến đây là để tỏ tình với hắn như bao học sinh khác, nhưng tình huống bây giờ có vẻ không giống lắm.

Lâm Tri Bạch tích chữ như vàng đáp: "Không phải."

Khương Viễn thở phào một hơi, anh tụt quần xuống, ngồi lên mặt tủ cao ngang hông rồi cúi người kéo quần ra.

Bản thân Lâm Tri Bạch cũng bối rối trước thái độ thở phào của Khương Viễn, và còn sửng sốt hơn khi thấy một loạt hành động kế tiếp của anh. Anh mang đến cho hắn một cảm giác kỳ quái khi biểu cảm và hành vi của anh vô cùng mâu thuẫn nhau. Vậy nên Lâm Tri Bạch chẳng thể nảy sinh nổi sự chán ghét lúc nhìn thấy một thiếu niên xa lạ mà hắn vốn không quan tâm đang triển lãm cơ thể mình trước mặt hắn.

Lúc hắn định mở miệng lần nữa, Khương Viễn ngồi trên mặt tủ đã dạng chân thành hình chữ M khiến đồng tử Lâm Tri Bạch co rụt lại.

So với cặp đùi săn chắc vì được rèn luyện thường xuyên và được tô điểm bởi nước da mật ong tràn đầy sức sống mãnh liệt của anh thì cảnh sắc giữa hai chân anh lại như nét bút vẽ ngang vừa chấm phá vừa hài hòa.

Không như những thiếu niên khác, bên dưới bộ phận sinh dục của anh lại là một cái khe nhỏ, lông mu mọc xung quanh môi lồn thưa thớt và hơi xoăn lại mang đến một cảm giác gợi tình kỳ lạ khó tả.

"Nếu cậu không nhìn nổi cái thứ bên trên thì cứ nhắm mắt lại rồi làm như thế này."

Khương Viễn vươn tay ra túm lấy áo Lâm Tri Bạch rồi kéo hắn đến trước mặt mình, một tay anh che mắt Lâm Tri Bạch, tay còn lại nắm lấy tay Lâm Tri Bạch rồi hướng dẫn hắn vuốt ve cơ thể anh.

Cả người Lâm Tri Bạch cứng đờ, hắn được nuôi dạy nghiêm ngặt theo khuôn phép cũ nên chưa bao giờ làm những việc vượt ngoài giới hạn như thế này.

Trên người thiếu niên trước mặt hắn mang theo hơi thở ngỗ ngược mà rạng rỡ, anh như cây cỏ dại vươn lên từ trong đất cằn, vừa kinh thế hãi tục vừa như một lẽ tất nhiên, dường như anh chẳng thấy việc kéo một người bạn học xa lạ đến căn phòng y tế nhỏ bé xập xệ này sờ soạng hạ thể mình có gì không ổn cả.

Lâm Tri Bạch cảm thấy bàn tay Khương Viễn nắm lấy hắn có hơi thô ráp, nhưng so với tay anh thì môi thịt mà hắn đang chạm vào lại ướt át và non nớt hơn cả.

Đầu ngón tay hắn như bị hút vào trong đó, từng nếp thịt mềm mại ôm lấy tay hắn mới ấm áp làm sao, khiến hắn muốn rụt lại trong vô thức.

"Cậu còn cơ hội để hối hận."

Khương Viễn buông bàn tay che mắt Lâm Tri Bạch ra, anh chống hai tay ra sau nghiêng đầu nhìn Lâm Tri Bạch.

Anh như con thú hoang đang trong thời kỳ khám phá bản thân, anh tản mạn tùy tính, anh không có liêm sỉ, anh thản nhiên phóng đãng.

Lâm Tri Bạch nhìn đầu ngón tay ướt át của mình, ánh sáng hắt qua ô cửa sổ chiếu sáng lớp bụi mịn trong không khí và thắp sáng cả ánh nước lờ mờ trên đầu ngón tay hắn.

Lâm Tri Bạch không rời đi, Khương Viễn bật cười một tiếng, đã biết được câu trả lời của hắn.

"Nếu cậu không có ý kiến gì, vậy tôi sẽ kiểm hàng một chút."

Khương Viễn nhảy xuống khỏi mặt tủ, chẳng thèm để tâm đến thân dưới trần trụi của bản thân, anh ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Tri Bạch, giơ tay chạm vào đũng quần vẫn chưa có phản ứng gì của hắn rồi kéo quần đồng phục của Lâm Tri Bạch xuống.

Khi nhìn thấy dương vật nhạt màu đang ngủ say giữa lớp lông mao, Khương Viễn không khỏi cau mày lại.

Chuyện này có vẻ vượt quá dự liệu của anh, anh vốn tưởng rằng mấy nam sinh thuần khiết như Lâm Tri Bạch sẽ không to được như thế này đâu, nhìn kích cỡ thì có vẻ không phù hợp với anh lắm.

Có điều đã đến bước này rồi, Khương Viễn cũng không có ý định bỏ người này lại để đi tìm người tiếp theo, anh nắm lấy thằng em của Lâm Tri Bạch rồi bắt đầu vuốt lên vuốt xuống như lúc thủ dâm cho bản thân.

Khương Viễn không định dùng miệng, cái miệng dưới muốn ăn dương vật đàn ông không đồng nghĩa với cái miệng trên cũng muốn ăn.

Trời sinh Lâm Tri Bạch có hơi lãnh cảm nhưng hắn mới chỉ là thiếu niên mà thôi, sao có thể chịu nổi kỹ thuật này, ngón tay hơi chai sạn của anh xoa xoa lên quy đầu nhạy cảm mang đến cảm giác vừa ê ẩm vừa thoải mái khiến Lâm Tri Bạch cương cứng ngay lập tức.

Hắn nhìn từ trên cao xuống Khương Viễn đang thủ dâm giúp mình, cậu thiếu niên hung hăng nổi loạn trong mắt người khác đang ngoan ngoãn và chủ động khát cầu dương vật của hắn. Hắn tự véo lòng bàn tay mình để kìm hãm cái cảm xúc khác lạ này lại, đôi mắt càng u ám hơn.

"Được rồi, đến đây đi, nhớ phải mở rộng cho tôi trước."

Khương Viễn tuốt qua loa mấy cái rồi banh chân ra mời gọi.

"Mở rộng thế nào?"

Như cậu học sinh luôn xuất sắc trong lĩnh vực học tập chạm phải điểm mù tri thức, hắn im lặng suy tư một thoáng rồi hỏi.

"Không phải chứ, cậu chưa xem AV bao giờ à, cứ cắm ngón tay vào đâm mấy cái đến khi nào đút vừa ba ngón thì cậu chọc vào."

Khương Viễn giật mình vô cùng, sau đó lập tức tiến hành phổ cập khoa học.

Đúng là Lâm Tri Bạch chưa xem bao giờ, nhưng dựa theo lời miêu tả của Khương Viễn, hắn đã hiểu được ngay.

Khương Viễn vắt hai chân lên hông Lâm Tri Bạch, ngón tay siết chặt mép tủ.

Quả nhiên mình tự sờ mình sao giống để người khác sờ mình được, Khương Viễn cố chịu cái cảm giác vừa quái lạ vừa thoải mái ấy, ngực phập phồng thở phì phò.

Lâm Tri Bạch là kiểu người kiên nhẫn tiến hành tuần tự từng bước một, hắn thoáng kinh ngạc vì miệng huyệt ban đầu chỉ có thể nhét vừa một ngón tay một cách khó khăn, nay có thể chứa được ba ngón tay hắn đâm rút tự do, lúc đút vào còn vang lên tiếng nước xì xụp.

Vẻ mặt Lâm Tri Bạch vẫn không thay đổi như chẳng có gì có thể khiến hắn động lòng. Lúc này đây dường như hắn không phải đang làm một việc đáng xấu hổ mà đang loay hoay với các thiết bị trong phòng thí nghiệm. Song đôi mắt chẳng thể dứt khỏi người Khương Viễn và dương vật cứng ngắc chọc vào bắp đùi anh đã tiết lộ cảm xúc chân thật trong lòng hắn bấy giờ.

"Ầy... sắp xong chưa... mau vào đi..."

Khương Viễn bị moi móc đến chảy cả nước, cái cảm giác vừa nao nao vừa trống rỗng vì lồn dâm không được thỏa mãn khiến anh không khỏi sốt ruột thúc giục hắn.

"Bao đâu?"

Tuy Lâm Tri Bạch không có kinh nghiệm nhưng hắn vẫn có kiến thức tâm sinh lý cơ bản.

Khương Viễn sửng sốt, anh quên khuấy mất vụ này.

"Không sao đâu, cứ đâm thẳng vào, tôi là lần đầu, chắc không mắc bệnh gì đâu."

Tên đã lên dây rồi, đù má nó ai còn chạy đi mua được nữa.

Khi Lâm Tri Bạch nghe Khương Viễn nói đây là lần đầu tiên thì nét u ám trong mắt hắn càng sâu hơn, hắn chỉ muốn đâm thẳng dương vật dữ tợn của mình vào trong cơ thể Khương Viễn rồi giã thật mạnh.

Môi lồn đã có thể chứa được ba ngón tay đồng thời cắm vào một cách dễ dàng, nhưng muốn đút cả cây trụ thịt ấy vào thì vẫn hơi miễn cưỡng.

"Ưm..."

Khương Viễn bật ra tiếng rên rỉ kìm nén trong cổ họng, để giảm bớt cảm giác khó chịu, Khương Viễn ưỡn thẳng người dậy tựa lên người Lâm Tri Bạch.

Đến khi Lâm Tri Bạch đâm đầu nấm vào hoàn toàn, cả người Khương Viễn đã chảy mồ hôi đầm đìa.

"Tôi vào đây."

Giọng của Lâm Tri Bạch nghe thật lạnh nhạt, giống như ấn tượng mà hắn để lại cho người khác vậy, lạnh lùng kiêu ngạo và khó gần.

Nhưng bấy giờ hắn lại làm hành động dung tục nhất, đút dương vật của mình vào cái lồn còn trinh của bạn nam cùng lớp.

"Cái gì... A..."

Khương Viễn còn chưa kịp phản ứng thì con quái vật đang vùi mình trong người anh đột nhiên xực thẳng vào. Anh đã nhận ra có điều không ổn, phát ra những tiếng rên khẽ đầy đau đớn.

Cái màng mỏng tanh trong âm đạo không chống lại nổi sự tấn công hung hăng của dương vật, chỉ có thể bị cưỡng chế đâm thủng.

Hắn cướp lấy trinh tiết của Khương Viễn.

Lâm Tri Bạch thầm nghĩ trong lòng, cái cảm giác tuyệt vời đến run cả người ấy khiến khóe miệng hắn hơi cong lên.

"Đau à?"

Lâm Tri Bạch tạm dừng lại, hắn có ý muốn Khương Viễn thả lỏng đôi chút, ngón tay hắn mơn trớn tấm lưng đang run rẩy của Khương Viễn.

Thế mà thiếu niên như con chó hoang dựa lên người hắn lại phát ra tiếng cười khinh thường, hàm răng trắng noãn của anh lóe tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn điện.

"Thế thôi?" Khương Viễn hỏi một cách khinh khỉnh, anh chưa bao giờ khuất phục trước bất kỳ cơn đau nào, anh co rụt huyệt thịt đã đau đến chết lặng lại, mỉa một cách tà ác: "Mạnh mẽ lên đi lớp trưởng, chưa ăn cơm à?"

tác giả có lời:

Lúc này Lâm Tri Bạch chưa có tình cảm gì, mà Viễn Viễn lại còn bạc tình hơn cả cậu ta hhhh

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro