Chương 3: Nhị Lang Thần
Đại Thánh đương nhiên sẽ không mặc người xâu xé, trong tay kim quang chợt lóe, Kim Cô Bổng nháy mắt phóng đại, dùng Bát Thiên Loạn Côn, đánh trả về phía Nhị Lang Thần!
Nhị Lang Thần chỉ có thể đổi công làm thủ, mồ hôi túa ra đầy mặt, hắn phát hiện Tôn Ngộ Không còn mạnh hơn so với trước kia.
Đột nhiên một đạo sương đen nhằm phía Thiên Nhãn, hắn nhắm mắt không kịp, nháy mắt bị đánh trúng ngã xuống đất.
Nhị Lang Thần ho khan một tiếng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Kích đã rời tay, Đại Thánh tràn ra một đạo ma khí, cầm thanh kích kia lên, dùng côn pháp, quăng thanh kích ra vài vòng, sau đó nghiền ngẫm mà nhìn về phía Nhị Lang Thần.
"Ngươi thua."
Hao Thiên Khuyển gắng sức chống thân thể, hộ trước người Nhị Lang Thần, nhe răng với Đại Thánh.
Đại Thánh cười nhạo, "Cũng trung thành đó."
"Tính thế nào?" Nhị Lang Thần nhìn phía Đại Thánh, tuy bị đánh bại, lại không hề sợ hãi.
"Thua, là phải có trừng phạt."
Đại Thánh vừa dứt lời, Hao Thiên Khuyển đã bị đánh ngã ra góc tường, Nhị Lang Thần phẫn nộ nhìn về phía Đại Thánh, muốn nghĩ cách cứu viện, lại bị ma khí trói chặt, thân thể bị trói buộc ở giữa không trung, vô lực mà giãy giụa.
Sương đen dần dần tràn ngập, bao trùm lấy bóng dáng hai người.
Đợi lát sau, sương đen tiêu tán, hai người cũng không thấy bóng dáng.
Hao Thiên Khuyển kêu rên một tiếng, lại không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chủ nhân bị con khỉ kia bắt đi.
Nó biến thành hình người, lại bởi vì bị thương quá nặng, lát hồi lại hôn mê bất tỉnh.
"Nơi này là nơi nào?" Nhị Lang Thần nhìn Đại Thánh phía trên, lạnh giọng hỏi.
Lúc này Đại Thánh tay cầm một chén rượu, vừa nhấp vừa nói: "Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động."
Nói xong, lại đem chén rượu về phía Nhị Lang Thần, "Muốn uống một ly không? Rượu khỉ đấy."
Nhị Lang Thần quay đầu đi, "Hao Thiên Khuyển đâu?"
Đại Thánh thu hồi chén rượu, "Được nhặt xác rồi chăng, đánh nặng quá mà."
"Thả ta về, ta sẽ không đồng ý với ngươi."
Đại Thánh đang uống rượu, ngược lại cười nói: "Nếu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, Tề Thiên Đại Thánh ta đây, cũng chưa chắc hữu danh vô thực."
Nhị Lang Thần mím môi, chậm rãi nói: "Đã tự xưng Tề Thiên Đại Thánh, sao lại tự lạc vào ma đạo."
Đại Thánh nghe vậy cười như điên, "Nếu thật sự đã Tề cùng Thiên, sao lại lại làm bạn với ma đạo được?"
Nhị Lang Thần nhìn Đại Thánh, ba con mắt nhắm hết lại, không nói chuyện nữa.
Đại Thánh thấy vậy, tùy tay ném chén rượu xuống, một tay nắm cằm Nhị Lang Thần, ma khí quanh người lại theo đó mà xông lên, bao vây lấy cả người Nhị Lang Thần, "Nếu như thế, thì làm chút chính sự đi."
Tiếng nói vừa dứt, quần áo trên người Nhị Lang Thần đều biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro