Chương 7: Hồng Hài Nhi
Lúc trở về, Nhị Lang Thần đã không thấy bóng dáng.
Đại Thánh khẽ cười một tiếng, cũng không để ý chuyện này. Mu bàn tay hắn hơi khép, rất nhanh một cọng lông khỉ nhô ra, Đại Thánh nhổ cọng lông này xuống, đặt bên miệng thổi một hơi, rất nhanh cọng lông khỉ kia đã biến thành một cái ghế nằm, hắn ném Hồng Hài Nhi xuống, bản thân thay đổi một tư thế thoải mái nằm trên ghế.
“…” Hồng Hài Nhi mau tay nhanh mắt mà đứng vững, mới không bị hắn làm cho té ngã ra đất, nó cau mày, một tay che mũi lại, “Sao nơi này của ngươi lại dâm như vậy?”
Dứt lời, nó lại khịt khịt mũi: “Sao còn có hơi thở của Nhị Lang Thần?”
Đại Thánh ngáp một cái, “Bắt, chạy.”
Hồng Hài Nhi nghe vậy, nháy mắt lộ ra ánh mắt khinh thường: “Ngươi nói ngươi là bại tướng dưới tay ta thì thôi đi, dù sao ta lợi hại như vậy, nhưng Nhị Lang Thần, bắt được còn để chạy, ngươi như vậy, còn muốn đi đánh Địa Tạng?”
“Sao nào, ngươi giỏi thì ngươi lên đi.” Đại Thánh nửa nâng mắt, cảm thấy nhàm chán, lại biến ra con khỉ đấm lưng cho hẳn.
“Ta?! Hừ! Ta cũng muốn lên lắm, cha ta không cho, ta còn cách nào đâu.”
“Sao mà ngươi nghe lời thế, Ngưu Ma Vương kêu ngươi không đánh ta, ngươi cũng vẫn đánh ta đấy thôi? Chẳng qua là người không đánh lại Địa Tạng thôi.”
Hồng Hài Nhi hừ lạnh một tiếng, “Còn ngươi thì đến cả ta cũng không đánh lại.”
“Ngươi đã có năng lực như vậy, không bằng đọ sức với hầu tôn này của ta đi?”
Đại Thánh vừa dứt lời, con khỉ đang đấm lưng cho hắn kia, thân hình nháy mắt đã lớn mạnh hơn gấp nhiều lần, nó gầm gừ kêu to, đấm bốc vào bộ ngực mình, lông tóc bóng lưỡng, thỉnh thoảng phát ra kim quang, ánh mắt nhiệt huyết, ý chí chiến đấu sục sôi.
“…” Hồng Hài Nhi tràn đầy khó chịu, “Nếu ngươi không muốn đánh, thì cứ nói thẳng, đánh nhau với một cọng lông của ngươi, ta chơi có gì vui ——"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hầu tôn kia đột nhiên nhào về phía Hồng Hài Nhi, nhanh như tia chớp, Hồng Hài Nhi vội tránh không kịp, nháy mắt đã bị đánh ra tường, bức tường đá kia nháy mắt đã bị đục ra một cái hang lớn, Hồng Hài Nhi bị nện ở chính giữa cái hang.
“A!”
Hồng Hài Nhi gầm lên giận dữ, nó đâu chịu nổi ấm ức này? Một tay nắm vào không khí, Hỏa Tiêm Thương kia của nó xuất hiện ở trong tay, hai má phồng lên, một đường tam vị chân hỏa đánh lên Hỏa Tiêm Thương, Hỏa Tiêm Thương dính chân hỏa, nháy mắt tấn công vào hầu tôn kia.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, một loạt thao tác này chỉ xảy ra trong thoáng chốc, chỉ là người mang thương hiện lên một đạo tàn ảnh, tàn ảnh kia của Hồng Hài Nhi còn đang ở trên tường, nhưng chân nhân đã tấn công vào hầu tôn kia rồi.
”Phanh!”
Hồng Hài Nhi tuy mau, nhưng con khỉ kia càng mau, con khỉ kia tay không bắt lấy Hỏa Tiêm Thương của nó, thừa cơ mượn lực một chân đá vào ngực Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi giờ phút này đã khó có thể né tránh, thả Hỏa Tiêm Thương thì bị khống chế, nếu để thương rời tay, cũng miễn cưỡng có thể thoát được, nhưng vậy thì thua mất, nhưng cho dù không rời tay, nó vẫn thua.
Cũng trong một thoáng do dự này của Hồng Hài Nhi, nó bị con khỉ kia quật ra đất, Hồng Hài Nhi bị lực mạnh đánh vào, ói ra một ngụm máu tươi, tuy nó không phục, nhưng vẫn là do kỹ năng kém hơn một bậc.
Nó bị con khỉ đạp dưới chân, con khỉ kia mắt thấy thắng lợi, liền vỗ ngực, phát ra tiếng gầm gừ, thấy Hồng Hài Nhi không có động tác, nó chạy đến bên cạnh Đại Thánh, vừa đấm lưng cho Đại Thánh, vừa đắc ý mà cười.
“Hừ!” Hồng Hài Nhi hừ lạnh một tiếng, vỗ người mình, bò lên từ trên nền đất, “Lần này là do chỗ này quá nhỏ, chờ lần sau, chúng ta ra ngoài hẵng đánh tiếp.”
Đại Thánh bật cười, bàn tay vung lên, cảnh tượng nguyên bản bị một người một hầu đánh nhau làm cho hỗn loạn liền hồi phục như lúc ban đầu, hắn cười nói: “Ngươi đến cả một cọng lông của ta còn không đánh lại, còn muốn đánh với ta?”
“Nếu không phải năm nó người đánh ngã mẹ ta, ta đâu đến nước không cao không lớn, cũng không đến nỗi chỉ có sức mạnh như hiện tại."
“Vậy là ta không đúng?”
“Bằng không thì sao?”
Đại Thánh vuốt cằm, suy tư một lát, “Thật ra ta có cách làm ngươi lớn lên.”
Hồng Hài Nhi nghe vậy, tức khắc ánh mắt sáng lên, cũng không màng toàn thân chật vật, nháy mắt nhào về phía Đại Thánh, “Là cái gì, ngươi mau nói!”
Nhưng vừa dứt lời, nó lại lập tức rụt người, “Cha mẹ ta đều không có cách, ngươi có thể có cách gì chứ? Ta hồ đồ lắm, mới tin ngươi.”
Đại Thánh mắt thấy Hồng Hài Nhi rời đi, mau tay nhanh mắt mà kéo người lên, xoa xoa đầu Hồng Hài Nhi, thấy Hồng Hài Nhi làm bộ lại muốn phun lửa, hắn mới cười buông tay xuống, “Ngươi cũng đâu phải không lớn lên được thật.”
Hồng Hài Nhi cau mày, “Lời này là có ý gì?”
“Hôm nay lời của cha ngươi, ngươi có nghe kỹ không?”
“Nghe rồi, còn không phải là Ma tộc đánh không lại Linh Sơn, Thiên cung sao? Đưa ta đến chỗ người, còn không phải là muốn liên thủ đánh bọn họ sao?”
“Đúng là lý này.” Đại Thánh cười nói: “Nói, người không làm Thiện Tài Đồng Tử bên chỗ Quan Âm sao, sao, đột nhiên trở về?”
Hồng Hài Nhi nghe này, mặt lộ vẻ buồn rầu: “Quan Âm kia, cả ngày a di đà phật, cả ngày thiện tai thiện tai, ta nghe lỗ tai muốn mọc kén luôn rồi, sau đó ta chạy trốn, sau đó bị cha ta bắt đến chỗ của người. Lại nói, không phải ngươi trở mặt với sư phụ nhà ngươi rồi sao? Muốn ta nói, lúc trước nên nấu Đường Tăng kia đi, nghe nói ăn vào có thể trường sinh bất lão cơ, nếu ta ăn được, nhất định ta có thể lớn lên.”
Đại Thánh nghe vậy, gõ nhẹ đầu Hồng Hài Nhi: “Chỉ bằng ngươi, còn muốn ăn thịt Đường Tăng?”
Hồng Hài Nhi ăn đau che đầu lại, “Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn?!”
Đại Thánh lắc đầu: “Ta đây đúng là không có hứng thú.”
“Ngươi đã cắt tên ngươi khỏi Sổ Sinh Tử rồi, ngươi còn ăn làm gì?! Ta ăn là muốn lớn lên!”
“Được được.” Đại Thánh thuận theo nó, “Chỉ là lớn lên thôi mà? Ta giúp ngươi lớn lên, nhưng ngươi cũng biết, sao ngươi lại không lớn?”
Hồng Hài Nhi nghi hoặc mà nhìn phía hắn, “Còn không phải do ngươi làm hại sao? Thái Thượng Lão Quân nói chỉ cần dùng đan điền chi khí trấn thai mười tám tháng, ta liền có thể vĩnh viễn mười tám, nhưng bởi vì ngươi đụng phải mẹ ta, khiến ta sinh non, lúc sinh ra mới tám tháng, sau đó ta cũng chỉ có thể vĩnh viễn tám tuổi!” Dứt lời, Hồng Hài Nhi nhìn tên đầu sỏ gây tội này, tức phình cả bụng.
“Vậy thì oan cho ta quá, mẹ ngươi là Bà La Sát, ta chỉ đụng nhẹ cái, sao có thể yếu ớt thế được?”
“Vậy ngươi nói là vì cái gì?” Hồng Hài Nhi hai tay ôm ngực, phồng miệng nhìn Đại Thánh, hiển nhiên nó có ý kiến với cách Đại Thánh nói mẹ mình.
“Không phải cha ngươi nói rồi sao? Ma tộc thế yếu, hiện giờ bị người đánh đến mức không dám ngẩng đầu, ngươi là kết tinh của Ngưu Ma và La Sát, tính tình ham chơi, không biết khiêm tốn, nếu ra vẻ quá, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị Linh Sơn theo dõi, đến lúc đó nếu không cẩn thận, chỉ sợ đành phải chết trẻ, cha mẹ đáng thương kia của ngươi, sẽ không còn con trai nữa mất.”
“Cho nên, ý của ngươi là, ta không lớn lên được, là bởi vì cha mẹ ta?”
Đại Thánh khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận.
“Vậy ngươi nói, ta phải làm sao đây?"
Đại Thánh nghe vậy, cười chỉ vào mình, “Làm giống ta.”
“Giống ngươi? Có ý gì? Ngươi nói ngươi, bây giờ nói chuyện sao lại chỉ nói một nửa?. Ngươi nói nhanh lên nào!”
“Nhập ma chứ sao.”
Đại Thánh nhéo hai má Hồng Hài Nhi, cười nói: “Trong cơ thể ngươi không có ma khí, tự xuất thế, tu luyện cũng là công pháp Đạo gia chính thống, Quan Âm kia thu nhận ngươi làm Thiện Tài Đồng Tử, đại khái cũng là muốn thử một chút, rốt cuộc ngươi có phải ma chủng hay không, tuy La Sát bị giết, tuy cha ngươi che giấu tốt, nhưng mẹ ngươi, dù sao cũng là tộc La Sát.” Dứt lời, Đại Thánh lộ ra vẻ ý vị thâm trường.
“Cho nên, nghịch chuyển công pháp hiện giờ mà ngươi đang tu hành, dẫn lấy ma khí, phá tan cấm chế mà cha mẹ ngươi đặt lên cơ thể ngươi lúc còn bé, ngươi cũng có thể trưởng thành.”
“Thật sự?” Hồng Hài Nhi nửa tin nửa ngờ, “Ngươi lợi hại như vậy, Nhị Lang Thần sao còn chạy được? Ngươi không bắt hắn trở về sao?”
“Nếu Nhị Lang Thần giống như ngươi, ta còn cần tự mình đi bắt?” Đại Thánh cười nhạo một tiếng, mắt thấy Hồng Hài Nhi lại sắp nổi giận, mới nhéo mũi nó nói: “Thiên Nhãn của Nhị Lang Thần, có một chiêu, tên là Phá Cấm Chi Nhãn, có thể phá vạn cấm, hơn nữa hắn cùng Hao Thiên Khuyển tâm thần tương thông, hai bên tương trợ, vẫn chạy trốn rất dễ dàng.”
Hồng Hài Nhi nghe vậy, nhịn không được nói: “Ngươi đều biết, ngươi còn để hắn trốn?”
Đại Thánh cười lắc đầu, lộ ra vẻ tự đắc, “Rơi vào tay ta, hắn có thể chạy đi đâu? Ngày nào đó, sẽ tự đưa tới cửa.”
“Đừng ỷ là ta chưa lớn, ngươi liền hù ta.”
“Ta hù ngươi làm gì?” Đại Thánh xoa đầu nó, chỉ tay về phía nơi nào đó trong phòng, “Ngươi thấy không? Có người đang trốn.”
“Đâu?” Hồng Hài Nhi mê mang mà nhìn chỗ kia, nhưng nơi đó trống không, chỉ là một góc tường bình thường, đâu có người nào đâu?
Đại Thánh nghe vậy, cười ném nó xuống, “Ngươi vẫn nên tu luyện cho ra hồn đi, ồ, đúng rồi, lúc nghịch chuyển công pháp, đừng dùng sức quá mức, nếu lớn quá mức, biến thành một ông lão, vậy cũng đừng trách ta đó, ta đã nhắc nhở rồi.”
Dứt lời, không màng đến ánh mắt phẫn hận che mông của Hồng Hài Nhi, nhìn về phía góc tường kia, đạm nhiên nói:
“Ta đi gặp mặt một lát, ngươi đợi ở đây, đừng chạy loạn.”
Tiếng nói vừa dứt, Đại Thánh lại lần nữa biến mất ở trong phòng, cùng lúc đó, góc tường kia, cũng một đạo sương đen hiện lên, nổi lên gợn sóng, hình như có người bị bắt đi.
“A a a!”
Hồng Hài Nhi bị Đại Thánh nói một tràng, làm cho vô cùng khó chịu, nhưng lại không còn cách nào, nhụt chí mà ném Hỏa Tiêm Thương ra góc phòng.
“Con khỉ chết tiệt, ngươi chờ mà xem, ta sớm muộn gì cũng đập nát đầu ngươi!”
______________________________________________
1 tháng 1 chương mn thấy ok hok
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro