Chương 8: Tiểu Bạch Long
Một phiến rừng thông tối tăm ở Hoa Quả Sơn.
“Đã đến rồi, sao còn trốn trốn tránh tránh?”
Đại Thánh dồn người bắt được ra góc tường, che lấy bóng hình sau lớp áo choàng, một tay nắm cằm, nghiền ngẫm nói.
Tướng mạo của người mặc áo choàng giờ phút này cũng lộ ra, mặt như đào hoa, mi mục như nước thu, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, nhưng mày kiếm lại như nhập tấn, ngược lại mang theo một cổ anh khí.
Chỉ thấy người này mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn gọi câu:
“Khỉ.”
Đại Thánh “Ừm” một tiếng, cười hỏi:
“Tiểu Bạch Long, ngươi đến đây làm gì? Sao vậy, làm Quảng Lực Bồ Tát không dễ chịu sao?”
Tiểu Bạch Long nghe vậy nhíu mày: “Ngươi Đấu Chiến Thắng Phật cũng không thưa hỏi gì, sao ta phải trả lời ngươi?”
Đại Thánh hơi nhướng mày, “Muốn đi cùng ta?"
“Ta… Ta chỉ đến thăm ngươi, không lâu trước đây ngươi đại náo Linh Sơn Tàng Kinh Các, nghe ngươi trụy ma mà chạy, trốn ở Hoa Quả Sơn, không dám bước ra một bước.”
“Bọn họ nói vậy à?”
Tiểu Bạch Long thở dài, “Nếu ngươi bớt phí hơi sức lên người Đường Tăng một chút, gì đến nỗi này.”
Vừa dứt lời, Đại Thánh liền thay đổi sắc mặt, tay nắm cằm đột nhiên dời xuống dưới, trực tiếp bóp lấy cổ Tiểu Bạch Long, hơi dùng sức, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, giờ phút này đỏ hết cả lên, “Ngươi tới đây, chỉ để nhắc ta về hắn thôi sao? Sao nào, tới quở trách ta? Vui sướng khi người gặp họa?”
“Khụ… Khụ…” Tiểu Bạch Long giãy giụa, “Khỉ… Khỉ, ngươi từ từ, ta… ta đau…”
“Khụ khụ…”
Đại Thánh nới lỏng tay ra, Tiểu Bạch Long liền kịp thời che cổ mình lại, há miệng thở dốc, “Ta... ta chỉ muốn đến xem ngươi.”
“Ta có gì đẹp?” Đại Thánh vuốt lấy đầu tóc đen của mình, tự giễu một tiếng, “Ngươi nhìn xem, người biến dạng cả rồi, có gì đẹp mà xem?”
Tiểu Bạch Long nghe vậy, lập tức xoa gương mặt Đại Thánh, ôm lấy hắn: “Đẹp, có thế nào cũng đẹp.”
“Ngươi biết nói chuyện thật đó.” Đại Thánh bật cười một tiếng, tùy ý cho Tiểu Bạch Long vuốt ve.
Đợi đến khi Tiểu Bạch Long chậm rãi ngừng động tác, dựa vào người Đại Thánh, Đại Thánh mới một lần nữa tìm đến cổ Tiểu Bạch Long, khác với sự thô bạo ban nãy, giờ phút này động tác lại mang theo sự dịu dàng chỉ thuộc về Đại Thánh, hắn vuốt ve mấy cái, “Có đau hay không?”
Tiểu Bạch Long lắc đầu, “Không đau, ngươi đau không? Nhìn đã thấy đau.”
Đại Thánh cười hai tiếng, “Ta đau cái gì?”
“Ta nói, ngày hôm trước đánh nhau, tay đau không, lòng đau không?”
Đại Thánh sửng sốt một lát, sau khi lấy lại tinh thần, nắm lấy tay Tiểu Bạch Long, dịu dàng nói: “Không đau.”
Tiểu Bạch Long hừ nhẹ một tiếng, “Nói là không đau, nhưng dáng vẻ này của ngươi, có chỗ nào là không đau đâu.”
“Ngươi tới nơi này, chỉ để hỏi ta cái này thôi sao?”
Tiểu Bạch Long quay đầu, ánh mắt không biết nhìn về phía phương nào: “Ta chỉ là tới thăm ngươi.”
Đại Thánh nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, ngược lại thay đổi đề tài, “Áo choàng kia của ngươi huyền diệu đấy, nếu không phải hơi thở của ngươi không ổn định, trong chốc lát ta còn khó có thể phát hiện.”
“Mắt thấy Hồng Hài Nhi sắp đánh ngươi, sao ta có thể không hoảng hốt?” Tiểu Bạch Long ẩn ý liếc nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro