Chương 19 Luyện tập (1)
Chương 19 Luyện tập (1)
.
.
.
---
Giữa đám đông, một cô gái với biểu cảm cứng đờ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng một cậu trai tóc đen. Nhưng khi bóng dáng cậu ta khuất đi, cô liền trở về dáng vẻ thường ngày của mình, một cô gái đáng yêu vô hại.
"Vốn mình chỉ định bắt chuyện với một học sinh bất kỳ. Cơ mà cậu ta đáng ngờ thật đấy". Cô lẩm bẩm.
Một học sinh mới mà lại có biểu hiện của một người từng trải. Nói chuyện cứ như một ông chú vậy. Làm cô ấy thấy tò mò vô cùng.
"Mà kệ đi". Cô nói nhỏ, sau đó liền cất bước rời đi.
Cậu con trai kia dù rất đáng ngờ, nhưng ánh mắt của cô sẽ không lừa cô. Cậu ta không có ý định gì xấu cả. Cô rất tin tưởng vào khả năng nhìn người của mình.
Là con gái của chủ tịch tập đoàn thương nghiệp lớn nhất lục địa, từ nhỏ cô đã tiếp xúc với rất nhiều loại người. Chỉ cần liếc mắt là cô có thể biết được một người có nên tin tưởng hay không, có ý đồ gì xấu hay không.
Trong mắt cô, cậu trai kia là một người không có ý đồ gì bất chính cả. Nhưng cô lại không biết có nên tin tưởng cậu ấy không. Bầu không khí xung quanh cậu ta có gì đó kỳ lạ, làm cô có chút e ngại. Cứ như thể cậu ta đã chết một lần vậy. Nhưng đó là chuyện không thể nào.
'Dù sao cũng là lớp hàng xóm, mình vẫn còn nhiều cơ hội để tiếp xúc với cậu ta mà'. Cô nhún vai thầm nghĩ.
---
Buổi khai giảng vẫn như kiếp trước, không có gì khác lạ cả. Điều duy nhất khác biệt là tôi không còn quá khích như trước nữa. Tâm tình tôi bình tĩnh vô cùng.
Dù gì thì tôi cũng đã từng trải qua tất cả những thứ này, tôi mà lại phấn khích một lần nữa thì mới là chuyện lạ. Ta sẽ không bao giờ có được những cảm xúc giống với lần đầu trải nghiệm một cái gì đó đâu.
Cứ như thế, tôi cứ bình tĩnh mà kết thúc buổi lễ, về nhà và bắt đầu sinh hoạt như thường ngày.
Tôi cũng kết thúc ngày đi học đầu tiên như thế, không có gì lạ xảy ra cả.
À không, có một điểm làm tôi thấy có chút không quen. Tôi không còn ngủ nhiều như kiếp trước nữa.
Bây giờ tôi chỉ cần ngủ như một người bình thường là được. Tôi không còn cảm thấy mệt mỏi quá độ nếu không ngủ hết nửa ngày như trước kia. Đây là một cảm giác khá là kỳ quái đối với tôi.
Đúng là trước kia, hồi còn là Đặng Minh Nhật, tôi cũng chỉ ngủ như bao người khác, 7-8 tiếng một ngày hoặc ít hơn. Nhưng ở kiếp trước tôi lại ngủ rất nhiều, không chỉ ở thời gian đầu mà toàn bộ kiếp trước của tôi đều như thế. 13 năm sống và tôi đã dành gần một nửa thời gian trong số đó chỉ để ngủ.
"Có chút không quen". Tôi lẩm bẩm, gãi đầu.
Tôi biết điều này là không bình thường nhưng thói quen ăn sâu 13 năm rồi. Giờ thay đổi tôi có cảm giác khá kỳ lạ.
Mà chắc tại hồi trước ý thức của tôi không thể thích nghi hoàn toàn với một thế giới khác thôi. Giờ hồi quy một kiếp rồi mà còn chưa thích nghi được thì vứt.
"Mà, mình cũng nên đến trường rồi"
Hiện tại là buổi sáng ngày thứ hai đi học. Là ngày đầu tiên ở Khu huấn luyện.
---
"...Nhưng trước tiên các em hãy chọn vũ khí theo ý thích của bản thân đi. Học viện đã chuẩn bị vũ khí cho các em sử dụng. Các em có thể dùng nó thoả thích nhưng đừng có làm hỏng nó, hỏng thì phải đền đấy". Câu nói quen thuộc của Aveline vang lên giữa phòng tập.
Vừa dứt lời cô liền xoay người rời đi. Sau đó dừng lại ở một góc dễ quan sát toàn diện.
'Mọi thứ vẫn giống y như ký ức'
Ký ức của tôi rất mơ hồ, không rõ ràng. Nhưng những hình ảnh về vài ngày đầu tiên ở Hollis thì được khắc sâu, khó mà quên được. Và mọi việc diễn ra đều giống như tôi nhớ. Trừ Livy ở hôm khai giảng và tôi không đi trễ ở ngày đầu tiên. Cũng nhờ đó mà tôi không bị Aveline chú ý. Đương nhiên điều đó cũng có nghĩa là tôi không đụng mặt Briar ở khoảng cách gần rồi.
Bỏ qua mấy vụ về ký ức đó đi, bây giờ là lúc tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
'Khởi đầu với việc chọn vũ khí nào.'
Tôi bước đến giá vũ khí, nơi các học sinh khác đang loay hoay tìm kiếm vũ khí riêng cho bản thân. Tôi đảo mắt một vòng, hình bóng xinh đẹp của Karen đập vào tầm nhìn của tôi.
Cô ấy vẫn vậy, vẫn xinh đẹp và lạnh lùng như trong ký ức. Nhưng hình bóng của Karen ở trận chiến cuối cùng không khỏi một lần nữa xuất hiện. Nó chồng chéo lên thân ảnh của Karen trước mắt tôi.
Một Karen trưởng thành với cơ thể đầy thương tích, khuôn mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt lại dấy lên ngọn lửa hận thù bất diệt. Hình ảnh ấy mang lại cho tôi một sự trùng kích mạnh mẽ, đến nỗi tôi không tài nào không nhớ lại nó mỗi khi thấy Karen. Cô ấy như một bông hồng thép, dù có bị bẻ cong, bị vặn xoắn, nhưng vẫn giữ được hình dáng ban đầu. Những vết thương chỉ làm cho cô ấy thêm phần mạnh mẽ và kiên cường.
Bỗng Karen đột nhiên xoay người lại. Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau lần đầu tiên. Trái tim tôi đột nhiên đập điên cuồng.
Tôi vội vàng xoay đầu giả vờ nhìn đi nơi khác, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.
'Mình cứ tưởng mình sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy khi gặp các nhân vật chính nữa chứ'. Tôi thầm nghĩ.
Có vẻ là do cả kiếp trước lẫn kiếp này, tôi chưa một lần thực sự chạm mắt với Karen. Cô ấy như một nữ thần mà tôi không thể với tới, tôi không có gan để nhìn chằm chằm vào cô ấy quá lâu. Với cả kiếp trước tôi không muốn dính liếu với Karen vì sợ bị vạ lây vào mớ nguy hiểm. Bất cứ khi nào cô ấy trong tầm mắt, tôi liền vội bỏ trốn để tránh đụng mặt.
Chạm mắt với Karen chính là một trải nghiệm mà tôi chưa từng dám nghĩ tới. Điều đó chắc hẳn là nguyên nhân cho sự ngại ngùng lúc này. Dù gì thì cô ấy cũng rất xinh đẹp mà...
'Mình đúng là có bệnh rồi mới dám nhìn chằm chằm vào Karen'. Tôi tự mỉa mai chính mình.
Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở và nhịp tim, tôi bắt đầu di chuyển đến giá để kiếm. Mục tiêu của tôi đến đây không phải để ngắm Karen mà là cải thiện bản thân tôi.
---
Karen Alethea, cô là một cô gái xinh đẹp với khí chất cao quý, lạnh lùng. Vì có một quá khứ khó khăn, cô tự đóng cửa trái tim của mình, tránh tiếp xúc với bất kỳ ai.
Với thành tích đáng kinh ngạc, và vẻ ngoài xuất chúng. Ngày từ ngày đầu có mặt ở học viện, cô đã là tâm điểm của mọi sự chú ý. Ánh mắt của mọi người chưa một lần rời khỏi cô. Và cô cũng chưa từng quan tâm tới những ánh mắt ấy.
Duy chỉ có một người làm cô có chút để tâm.
Vào ngày khai giảng, khi mọi người vẫn còn đang hò hét tên cô. Cô nhận thấy có một ánh nhìn kỳ lạ lướt qua trên người mình. Ánh nhìn ấy rơi trên thân cô không lâu lắm nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác khó hiểu. Khi cô xoay người lại thì chỉ thấy một đám đông đang reo hò inh ỏi.
Vào ngày đầu tiên ở lớp, cô lại một lần nữa cảm nhận được ánh nhìn đó lướt ngang. Lúc này cô đã biết, kẻ đó là bạn cùng lớp với mình. Cô có chút tò mò nhưng cảm giác mà ánh nhìn ấy mang đến lại không có sự nguy hiểm. Vì thế cô cứ bỏ mặt làm ngơ.
Cho đến tận hôm nay, khi cô đang chuẩn bị thi triển phép thuật của mình. Cái cảm giác đó lại một lần nữa dâng lên. Lần này nó kéo dài khá lâu, cô không khỏi cảm thấy có chút tò mò mà xoay người lại.
Phản chiếu trong con ngươi trong suốt của cô là một cậu trai với vẻ ngoài gầy gò, mái tóc đen dài che phủ một phần đôi mắt. Cậu ta có một vẻ ngoài khá u ám nhưng những gì cô thấy lại là cặp mắt tím sâu thẳm đầy huyền bí, nó chất chứa đầy nỗi niềm và cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc. Một sự dao động lớn xuất hiện trong ánh mắt cậu trai kia. Cậu ta vội né ánh mắt của cô và rời đi nhanh chóng.
'Ánh mắt đó là ý gì chứ?'
Cô không hiểu, đây là lần đầu tiên có người nhìn cô như thế. Không có dục vọng gì trong đó cả. Có chăng là những cảm xúc tiếc nuối, buồn bã, thương cảm...một lời khó nói hết.
Trực giác mách bảo với cô, cậu ta không phải một người đơn giản.
Cô nhìn bóng lưng gầy gò của cậu ấy thêm một lúc liền xoay người, tiếp tục buổi luyện tập của mình.
---
'Cuối cùng cô ấy cũng dừng nhìn chằm chằm vào mình'. Tôi thốt ra từ nội tâm nhẹ nhõm.
Có chết tôi cũng không dám nhìn Karen chằm chằm như thế nữa đâu. Ánh mắt của cô ấy như có thể nhìn thấu tôi vậy. Thật đáng sợ.
"Haaaaa". Tôi thở dài.
'Mình nên chấn chỉnh tinh thần lại! Mình đến đây không phải để nghĩ mấy chuyện linh tinh về kiếp trước'. Tôi vỗ hai bàn tay vào má của mình.
Tôi bước nhanh về phía giá để kiếm, nhìn một vòng để tìm vũ khí cho bản thân. Không mất quá lâu để tôi phát hiện ra nó, thứ vũ khí tôi cần.
Nó nằm một mình trong góc, trơ trọi và bám đầy bụi. Có vẻ như nó đã rất lâu rồi không có người sử dụng vậy.
Tôi tiến đến, vươn tay rút nó ra khỏi giá kiếm. Vung vẩy vài cái và tôi hài lòng gật đầu.
"Cũng được đấy chứ, tương đối thích hợp với mình". Tôi cười, ánh mắt rơi vào thanh kiếm trên tay tôi.
Nó là một thanh Rapier với vẻ ngoài mảnh khảnh, chiều dài và cân nặng khá vừa tầm với tôi. Thiết kế không có gì đặc biệt nhưng độ sắc bén thì khỏi phải bàn.
Đang chiêm ngưỡng thanh kiếm của mình, một bàn tay thô to đột ngột vỗ vào vai trái tôi.
'Cái cảm giá Déjà vu này...'. Cơ mặt tôi không khỏi cứng lại.
"Cậu chọn Rapier à? Hiếm thật đấy". Giọng nói của một cậu trai vang lên.
'Rồi, chuẩn luôn'. Tôi không khỏi thở dài trong thâm tâm.
Tôi xoay người lại, đối diện với người vừa vỗ vai tôi.
Trước mắt tôi là một người với mái tóc đỏ rực như lửa, cặp con ngươi xanh đầy sắc bén. Khuôn mặt đẹp trai với thân hình cường tráng. Vắt chéo trên lưng cậu là một thanh giáo dài với mũi nhọn.
"Ừm, tôi có hứng thú với loại vũ khí này từ lâu rồi". Tôi gật đầu, miễn cưỡng đáp.
"Tôi nghe người khác nói Rapier vô dụng lắm, cậu thực sự chọn nó á?". Briar hỏi tôi với giọng có chút tò mò.
"Rapier không vô dụng, chỉ là nó khó sử dụng mà thôi. Cậu coi thường nó ư?". Tôi phì cười, hỏi.
Briar đây là lo chuyện bao đồng rồi. Mà cũng không có gì lạ, tính tình cậu ta là thế. Luôn quan tâm, chú ý tới mọi người xung quanh, sẵn sàng giúp đỡ nếu có khả năng.
Nghe tôi hỏi thế, cậu ta liền vội vàng xua tay. Lắc đầu đáp lại với tôi.
"Không, không. Tôi luôn cho rằng mọi vũ khí đều có giá trị riêng của nó. Chỉ là Rapier thật sự rất khó sử dụng đấy. Cậu chọn nó thật ư?"
"Đúng vậy. Tôi đã quyết định rồi". Tôi cười trả lời, tay nắm chặt thanh kiếm.
Nhìn thấy hành động và lời nói của tôi, Briar không khỏi thở dài mà cười trừ.
"Xem ra không gì có thể thay đổi ý nghĩ của cậu rồi. Vậy thì chúc cậu thành công với vũ khí của mình nha"
"Cậu cũng thế". Tôi nở một nụ cười xã giao và xoay người rời đi nhanh chóng.
"Ừm. Mà này cậu tên gì-". Đó là lời cuối cùng mà tôi nghe thấy trước khi tôi rời đi.
---
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro