Chương 65
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Huân Hoa chờ thanh đao đâm xuống. Anh ta đã thấy lính gác này vung đao thế nào. Nhát dao của Nghê Tễ vừa nhanh vừa lạnh lẽo, hẳn có thể dễ dàng chặt đứt cổ anh ta, kết thúc sinh mệnh xấu xí nhơ nhuốc này.
Huân Hoa biết chưa chắc mình sẽ được yên ổn sau khi chết nhưng anh ta mệt mỏi quá rồi nên chẳng bận tâm gì nữa.
Cuối cùng thân xác này sẽ rơi vào tay ai, bị sử dụng vào mục đích gì, anh ta chẳng buồn nghĩ thêm.
Huân Hoa định nhắm mắt nhưng lại không kìm được mà muốn ngắm trái tim vàng kia thêm một lát trước khi chết. Mặt dây chuyền hình trái tim trôi lơ lửng trong buồng điều trị đóng kín cách anh ta quá xa.
Trong những năm tháng tăm tối đó, anh ta đã nhìn thấy mặt dây chuyền này vô số lần, viên đá hình trái tim nhỏ bé này được đeo trên cổ cô gái kia.
Cô gái sẽ mỉm cười với anh ta đã không còn nữa. Thực ra, cô đã mất từ bốn trăm năm trước.
Trong suốt những năm qua, chắc cô đã rất đau khổ.
Một cái xúc tu nhỏ chui lên từ lòng đất.
Nó dùng những chiếc giác hút của mình gian nan bò về phía Huân Hoa cụt hết tay chân, chỉ còn lại phần thân nằm dưới đất.
Xúc tu bò lên chiếc mặt nạ vàng của anh ta, chạm chóp nhọn vào giữa trán.
Giữa các hướng đạo, chỉ cần sẵn lòng thì có thể dễ dàng giao tiếp bằng tinh thần.
Việc mô tả bằng ngôn ngữ đòi hỏi một đoạn văn dài, nhưng nếu giao tiếp trong thế giới tinh thần thì chỉ cần truyền tải vài hình ảnh ngắn gọn là đủ.
Huân Hoa nghe một tiếng nói vang lên trong đầu mình.
“Có một số thứ muốn cho anh xem.”
“Dù tôi rất mệt ~~ ngáp ~~ với buồn ngủ quá.”
“Nhưng thôi, dù sao cũng là chuyện của cô bạn tôi yêu quý.”
Thế là trong đầu chàng trai đeo mặt nạ vàng xuất hiện một số hình ảnh không phải là ký ức của anh ta.
Trong một thế giới tối tăm, anh ta nghe thấy tiếng nói thân quen.
- Anh ấy là ánh trăng sáng của tôi.
- Dù có rơi xuống cống thì ánh trăng vẫn cứ là ánh trăng.
Thế giới tối tăm như le lói tia sáng, có một cô gái đang chạy về phía ánh sáng mờ ảo đó.
- Uyển Uyển, cô giúp anh Huân với được không?
Giọng cô gái rất đỗi dịu dàng, quay đầu sang phía này thỉnh cầu:
- Xin hãy đưa anh ấy rời khỏi đây.
Đó không phải là ký ức của Huân Hoa mà là hình ảnh Lâm Uyển từng nhìn thấy. Nhưng khi cô gái kia nhìn sang đây thì nụ cười lại gần sát mặt anh ta, giống như cô ấy đang ở cạnh anh ta, nắm tay anh ta chạy. Đôi mắt sáng ngời của cô ấy lấp lánh như những vì sao, luôn mỉm cười với anh ta.
Huân Hoa như bị ếm bùa, để mặc cô gái kéo mình chạy. Anh ta cảm thấy trái tim đã chết trong lồng ngực đã đập trở lại.
Cô gái bên cạnh chạy như bay, cơ thể cô ấy dần tan biến nhưng nụ cười trên môi vẫn còn mãi, không giống với người đã chết cách đây nhiều năm trong giấc mơ của anh ta mà giống một cô gái còn sống đang chạy dưới ánh trăng.
Hai cánh tay Ôn Toa vươn tới, Huân Hoa biết đây là ký ức của người khác. Tuy đôi tay cô không vươn về phía anh ta nhưng cảm giác ấy lại vô cùng chân thật. Làn da mềm mại của cô chạm vào vai anh ta, ôm lấy cổ anh ta, những nơi bị cô ấy chạm vào đều nóng cháy như lửa thiêu.
Hai tay Ôn Toa đặt lên vai Huân Hoa, đôi mắt dịu dàng nhìn anh ta, người bay lên, trán khẽ chạm vào chiếc mặt nạ vàng lạnh lẽo.
- Đừng buồn vì em, em mong anh sống hạnh phúc trong ánh sáng.
- Tôi...
Hướng đạo tàn tật khẽ nỉ non:
- Tôi vẫn còn tư cách sống sao?
Anh ta nằm trên sàn nhà lạnh lẽo của phòng khám.
- Chắc chắn rồi, dù tôi cũng thấy sống rất mệt mỏi nhưng lại thấy sống vẫn tốt hơn chút.
Giọng của Lâm Uyển truyền đến qua liên kết tinh thần giữa họ.
Cô nằm trong dung dịch xanh lá lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi Lâm Uyển gần như thiếp đi thì nghe thấy một tiếng nói khẽ khàng và nhẹ bẫng cất lên, nhưng may là cô vẫn nghe thấy.
- Nhà cô... còn cần thợ làm vườn không?
- Tôi cần thợ làm vườn, rất cần là đằng khác. Đó là một công việc rất quan trọng, không thể thiếu được, vườn nhà tôi loạn cào cào rồi, không thể sống thế được...
Mặt dây chuyền hình trái tim vàng trước ngực Lâm Uyển khẽ dao động trong sóng nước.
Cô đã hoàn thành di nguyện trước lúc lâm chung của bạn mình rồi.
Khi thấy nhẹ lòng, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong tiếng sóng nước xanh gợn lăn tăn, nỗi đau từ từ rời xa, cô như quay lại đáy biển sâu thẳm, quay lại điểm khởi đầu, quay lại cái nôi khiến cô yên tâm ngủ.
Dường như đã chết đi, lại như được tái sinh.
...
Nghê Tễ thấy một cái xúc tu xuất hiện và chạm vào chiếc mặt nạ của con méo kia.
Dưới chiếc mặt nạ vàng, một giọt nước mắt của con người rơi xuống.
Cái xúc tu rời khỏi mặt nạ, yếu ớt bò sang chỗ Nghê Tễ. Anh quỳ một chân, ngồi xổm xuống đưa tay trái ra đón lấy cái xúc tu trông rất suy yếu kia.
Nó vặn vẹo rồi nhanh chóng bám vào mu bàn tay Nghê Tễ bò lên trên.
Cảm giác cái tua ướt át mấp máy những chiếc giác hút, dán lên da anh rõ mồn một.
Con ngươi Nghê Tễ co lại, điều này buộc anh phải nhớ lại một số ký ức u ám tột độ. Những ký ức kinh hoàng ấy đã thấm sâu vào xương tủy, ăn mòn linh hồn anh khiến xương cốt anh run lên, thậm chí cả người đều bắt đầu run rẩy mất kiểm soát.
Nhưng anh không nỡ từ chối cái xúc tu yếu ớt đó vào lúc này, chỉ biết cắn chặt môi, trơ mắt nhìn nó bò lên cánh tay mình.
Điều tồi tệ hơn là cái áo tác chiến anh cởi ra để buộc cán dao đã tả tơi trong lúc chiến đấu nên không thể mặc vào che chắn gì nữa.
Cái xúc tu yếu ớt không hề nhận ra sự bối rối của lính gác, được tiếp xúc da thịt với anh khiến nó thấy sung sướng. Nó uốn éo mãi cho đến khi tìm được một tư thế thoải mái, sau đó cuộn tròn lại, nằm ngủ trong lòng bé Cá mà nó thích nhất.
“Anh không được làm gì anh ta đâu đấy, bọn em phải dẫn anh ta về nhà.”
Trước khi im lặng hẳn, cái xúc tu nhỏ chạm vào da lính gác để truyền đạt suy nghĩ của mình.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Trong buồng điều trị đóng kín, hướng đạo lơ lửng trong dung dịch xanh từ từ mở mắt ra.
Lính gác đứng ngoài buồng điều trị lập tức đứng phắt dậy, lại gần nắp buồng trong suốt, cúi xuống quan sát tình trạng hồi phục của hướng đạo nằm bên trong.
Không biết có phải vì cách một lớp dung dịch xanh không mà Lâm Uyển lềnh bềnh trong buồng điều trị trông hơi là lạ.
Qua những bọt khí nổi lên trong dung dịch xanh, đôi mắt cô rực rỡ, vô hồn và lạnh lẽo, hơi tỏa ánh sáng huỳnh quang. Chúng không giống mắt người mà như mắt loài sinh vật biển nào đó đang ẩn nấp dưới những làn sóng xanh.
Đôi mắt đó chuyển động, thấy lính gác đang đứng ngoài lớp kính thì khẽ nuốt ực một cái, lập tức trồi lên từ đáy nước như con cá mập ngửi thấy mùi máu.
Nghê Tễ thầm kinh hãi, chưa kịp đứng dậy thì vô số xúc tu thô to đã xuất hiện trong không khí.
Chúng uốn éo đan vào nhau, quấn lấy cánh tay lính gác, trói chặt cổ tay và mắt cá chân anh, ấn đầu anh xuống lớp kính trong suốt.
Lúc mắt cá chân và cổ tay bị quấn lấy, chiến binh dày dạn kinh nghiệm đã tìm được thời cơ chạy thoát, nhưng chẳng biết do xúc tu mềm mại hay do khuôn mặt quen thuộc nổi lên trên mặt nước đã làm cơ thể anh do dự một thoáng.
Anh vốn là một chiến binh cực kỳ nhạy bén và quyết đoán, chưa từng mắc phải sai lầm như vậy trên chiến trường Sai lầm này đã khiến anh vuột mất cơ hội trốn thoát.
Đám xúc tu thô to quấn lấy, giữ chặt Nghê Tễ, đè cả người anh xuống nắp buồng kính.
Cổ tay và mắt cá chân cùng những nơi có thể phát lực đều bị trói chặt, trừ phi anh nhẫn tâm rút dao chặt phăng tất cả xúc tu, nếu không thì còn khuya mới có đường phản kháng.
Đám xúc tu không hề dịu dàng và giữ kẽ như bình thường. Chúng mạnh mẽ và lạnh lùng, di chuyển bằng giác hút nhớp nháp, không chút khách sáo khám phá con mồi mình vừa bắt được.
Trong buồng điều trị, Lâm Uyển nổi lên với mái tóc đen dài, khuôn mặt trắng như sứ và ánh mắt lạnh tanh. Cô nổi lên từ đáy nước xanh, cách một lớp kính, tiến tới gần Nghê Tễ.
Bàn tay mảnh mai đặt lên mặt kính trong suốt, lòng bàn tay trắng nõn chạm vào má của Nghê Tễ qua lớp kính.
- Lâm... Uyển.
Nghê Tễ gọi tên cô một cách khó khăn, sau đó bị một cái xúc tu thừa cơ chui vào miệng, chặn đứng mọi thanh âm.
May mà sau khi câu này được thốt ra, Lâm Uyển như bị đánh thức. Đôi mắt cô từ từ lấy lại sự tỉnh táo, người cũng dần tỉnh khỏi giấc mơ.
Đám xúc tu hung hãn rút khỏi người lính gác như thủy triều hạ.
Lâm Uyển chớp chớp mắt như mới tỉnh ngủ, hình như đang thắc mắc vì sao lính gác lại dán mặt vào lớp kính trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro