Phần 1 - Chương 2

Ta ảo não trở về cung.

Ta kêu không đủ kịp thời, khi ta kêu lên "Ta là Thái tử gia", những mũi tên kia đã bắn ra, ta bất đắc dĩ chỉ có thể cởi áo khoác hất một cái, kết quả áo khoác của ta trong nháy mắt bị bắn thành cái rỗ.

Mưa tên của Đại Tuyên chất lượng thật quá tốt...

Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể mặc cái áo choàng rách rưới kia đi gặp phụ hoàng. Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỏ chỏ, còn không tới nửa canh giờ, tin tức Thái tử sợ cưới chạy trốn bị bắt đã liền truyền khắp cung thành. Mới đi đến cửa tẩm cung của phụ hoàng, cung nữ thủ ở trước cửa cung liền ném tới ta ánh mắt thương tiếc. Thời điểm ta đi vào, còn không quên kéo tay áo ta: "Điện hạ nếu muốn khai điểm..."

Vừa mới dứt lời, tay áo bị kéo rách.

Cung nữ cùng ta trố mắt nhìn nhau, sau đó nàng nhanh chóng lui ra, để cho ta an tĩnh đi vào tẩm cung.

Vừa mới đi vào, giày của phụ hoàng đối diện liền bay tới, ta nhịn khí lực rất lớn, lặng lẽ thoáng qua giày của ngài hướng ngài đến gần. Ngài một mặt ném một mặt mắng: "Nghịch tử! Nghiệt chủng! Tiểu bạch nhãn lang! Loại không vâng lời! Lão tử sớm muộn từ người!! Từ ngươi!!"

Ta một đường làm bộ không nghe thấy đi tới trước, chờ tới thời điểm ta quỳ xuống đầu giường ngài nhận sai, bên người ngài có thể ném cũng đã ném, ngồi ở đầu giường thở hổn hển, hồi lâu, rốt cuộc nói: "Hôm nay tạm tha trước, ngày mai ngươi đi nghênh đón Thanh Tuyên công chúa vào thành, phải biểu hiện tốt một chút."

"Phụ hoàng..." Ta bắt đầu lau nước mắt.

"Im miệng!" Phụ hoàng hung hăng trừng ta, ta lập tức đàng hoàng quỳ xuống không lên tiếng, phụ hoàng vui tươi hớn hở cười lên, sờ một nắm râu trên cằm ngài, nói: "Thật ra thì, Thanh Tuyên công chúa người ta cũng không có gì không tốt. Có thể đánh có thể giết, chờ nàng gả tới, ngươi ra chiến trường sẽ hơn trước mấy lần, ngươi phụ trách chỉ huy, nàng phụ trách đi lên chém, cái này không thật tốt sao? Đại Tuyên chúng ta thiếu chính là người anh vũ như vậy..."

"Ngươi nhìn ta làm gì? Nàng như vậy, ngươi còn trông cậy vào nàng có thể quy củ làm một thái tử phi? Vật tẫn kỳ dụng mà, ngươi không cần nhớ không ra a! Nàng dẫu gì cũng là một cô nương, gả đi chính là người của ngươi, ngươi còn sợ mình quản không được? Nữ nhân mà, ngươi đến lúc đó, nên địa phương cần dũng mãnh thì dũng mãnh là tốt."

Vừa nói, phụ hoang đối với ta nặn nặn ánh mắt, mặt đầy dáng vẻ "Ngươi hiểu" cùng ta nói: "Có phụ hoàng như trẫm vậy, trẫm tin tưởng ngươi là con trai duy nhất của trẫm, nhất định sẽ kế thừa sự dũng mãnh của trẫm, đến lúc đó, a a a... Cái gì còn không phải là ngươi định đoạt sao?"

Ta không lên tiếng, nhìn thái độ lạc quan của phụ hoàng, ta nhịn rất lâu, mới không thành thực nói với ngài – ngài là muốn ta thừa kế ngài không sinh được con trai dũng mãnh sao?

Thấy ta không nói lời nào, phụ hoàng cũng không cảm thấy thú vị, phất phất tay nói: "Cứ như vậy, lui ra đi, ngươi cũng đừng còn muốn trốn chạy, ngươi suy nghĩ một chút, ngươi chạy thoát sao?"

Nói tới chỗ này, trong ánh mắt ngài đột nhiên có một tia áy náy, đưa tay xoa xoa đầu ta, chậm rãi nói: "Ngươi buông được ta cùng mẫu hậu ngươi sao? Ngươi buông được những muội muội kia của ngươi sao? Buông được những người huynh đệ từ nhỏ thành tâm đi theo ngươi sao? Buông được giang sơn Đại Tuyên sao?"

Mỗi một câu hắn nói, thân thể ta liền cứng ngắc một phần, nói xong lời cuối cùng, ta đã không tự chủ thẳng tắp vái. Ngài vỗ vai ta một cái, thở dài một cái, liền nằm xuống, đưa lưng về phía ta nói: "Xử lý thật tốt một chút, ngủ mấy canh giờ sáng mai còn đi đón Thanh Tuyên công chúa, không nên suy nghĩ nhiều."

"Nhi thần tuân chỉ."

Ta quỳ xuống dập đầu, sau đó liền đi ra. Đi ra đến bên ngoài cửa, Tiểu Đào Tử đã ở đó chờ, ta thở dài một hơi, đi tới, vỗ vai hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Hãy làm cho thật tốt nhé, ngươi ta cũng làm rất tốt."

Tiểu Đào Tử đặc biệt khóc nén thành cái mặt đào.

Ta trở lại tẩm cung ngủ hai canh giờ, ngay sau đó liền bị người đánh thức, đứng dậy mang mọi người đến cửa thành nghênh đón Tô Vực. Dọc theo đường đi, ta nghĩ rất nhiều từ ngữ hỏi thăm sức khoẻ nàng.

Có biểu dương thân phân Thái tử hoàng tộc giải thích; có kéo gần quan hệ của ta với nàng lấy lòng giải thích; nếu như nàng còn là một cô nương bình thường, còn có thể lấy biếu hiện nam nhân khí khái trêu đùa giải thích.

Ta nghĩ hồi lâu, cho đến tận khi đoàn xe đối phương đến ta còn chưa phát giác. Tiểu Đào Tử bên cạnh kéo kéo tay áo ta, ta mới hoàn hồn lại.

Quả nhiên không giống như các công chúa khác, đoàn xe đưa hôn cũng tỏ ra phá lệ khác biệt. Ta tiễn qua mấy người muội muội đã gả ra ngoài, nam đất xa hoa, chú trọng xếp hàng dài, đoàn xe đưa đi, phần lớn là mỹ xe hoa y, để tránh làm giảm phong cách của Đại Tuyên ta.

Trừ mấy muội muội, ta cũng từng xem qua đội ngũ đưa hôn của các quốc gia khác, phần lớn cũng đều là phong cách như vậy, nhưng mà đội ngũ đưa hôn của Tô Vực, hoàn toàn không giống như vậy.

Bọn họ mặc lễ phục đưa hôn, nhưng lại cùng những thứ phong lưu phù hoa của quan viên kia không giống nhau, mỗi một người đều thẳng tắp tới, phảng phất là từng cây thương sơn tùng bách, người theo sau gánh lễ vật của đám hỏi, cũng không thua với Ngự lâm quân bên này của ta.

Bọn họ xa xa đi tới, nhịp bước chỉnh tề, mỗi một người, mỗi một con ngựa chiều dài bước chân đều giống nhau, hơn nữa còn là cũng nhau bước một bên chân, cùng nhau đạp một bên chân, làm đoàn rước dâu bình thường trở nên giống như Bắc Trử duyệt binh vậy.

Ta không kiềm được uất ức nắm chặt cây quạt, cùng các quan xúc động nói: "Quân đội của chúng ta phái gấp rút huấn luyện a, ngươi nhìn cái đội đưa hôn này của người ta, đều vượt xa Ngự lâm quân của chúng ta."

Các quan vâng vâng dạ dạ, nhất là thống lĩnh Ngự lâm quân, lại càng mồ hôi rơi đầy đất liên tục lau. Ta biết hắn áp lực lớn, cũng không nói thêm gì nữa, yên yên tĩnh tĩnh chờ đối phương đi tới trước người ta.

Đội đưa hôn đi thêm chốc lát, dừng lại, ta dẫn mọi người đi lên phía trước. Giả bộ cao quý, ta hết sức có lòng tốt, trước cùng lễ quan đối phương làm lễ, sau lại xoay người lại để cho người mời công chúa bọn họ.

Một lát sau, ta nghe thanh âm cửa xe mở ra, tất cả mọi người đều lặng lẽ đưa ánh mắt hướng về phía cửa xe, chỉ thấy một cánh tay thon dài đưa ra ngoài.

Tay kia được bảo dưỡng cực tốt, trên cổ tay đang lúc có thể thấy tay áo đỏ thêu kim tuyến hình phượng quảng tự, màu đỏ làm nổi bật cổ tay trắng nõn, làm người xem tâm thần rung động. Chẳng qua là ta thế nào cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, không kiềm được cầm tay mình ra so so, rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề.

Cái tay kia... tựa hồ có chút quá lớn... quá... giống như đang tức giận?

Ta còn không kịp suy nghĩ nhiều, liền nghe thấy một thanh âm hút khí lạnh ngược lại, ngẩng đầu nhìn lên, Tô Vực đã vịn tay thị nữ từ trong xe ngựa đi ra.

Nàng ăn mặc cực kỳ hoa lệ, đầy đầu kim sai, nói ít cũng phải nặng tới hai mươi cân. Khoác trên người áo choàng đỏ rực, trên mặt trang điểm nồng đậm, cơ hồ không nhìn ra ngũ quan vốn có của nàng. Coi như vậy, ta cũng biết, đây là một mỹ nhân.

Trang điểm nồng đậm kia nếu như là ở vậy trên người một cô gái, tất nhiên là xấu xí không nhìn ra được người, nhưng ở trên người Tô Vực, chỉ cảm thấy rực rỡ động lòng người. Dù là sau khi nàng cởi bỏ trang điểm ta có thể không nhận ra nàng, nhưng giờ khắc này, như cũ cảm thấy nàng đẹp đến bức lòng người.

Nàng vịn tay thị nữ, đưa lưng về phía ánh nắng, từng bước từng bước hướng ta đi tới. Ánh nắng ở trên người nàng mạ một lớp kim quang, để cho nàng phảng phất giống như hoả phượng niết bàn, cao quý sắc bén như vậy.

Nàng dừng ở trước người ta, ta vẫn như cũ chưa tỉnh hồn lại, chỉ có thể ngây ngẩn ngửa mặt nhìn lên nàng.

Đúng vậy, ngửa mặt nhìn lên nàng.

Ta là nam nhân cũng không tính là thấp, có thể lặn lộn với chiều cao trung đẳng, nhưng trước mặt nữ nhân này, so với ta cao hơn hẳn một cái đầu, ta vừa vặn đứng đến đầu vai nàng. Nếu không phải là nàng có bộ ngực cao vút nguy nga kia, không phải nàng có eo thon kia, không phải nàng có mặt mũi yêu mị kia, ta cơ hồ muốn hoài nghi vị này liệu có phải cũng giống như ta, là một con giả phượng hư hoàng.

Nhưng nàng rung rung bộ ngực rất lớn kia một cái để cho ta nhanh chóng bỏ đi cái ý niệm này, chỉ có thể âm thầm hỏi thăm sức khoẻ Bắc hoàng.

Tuỳ tiện đưa công chúa cho ta cũng được đi, làm phiền ngài có thể suy tính một chút chiều cao của Thái tử Nam phương này được không?

Loại oán trách này ta chỉ có thể để ở trong lòng, trên mặt ta hít sâu một hơi, bày ra khí chất Thái tử gia Nam phương cao quý ôn hoà, cố chấp cây quạt nhỏ giơ tay lên hành lễ nói: "Thanh..."

Ta một chữ vừa thốt ra ngoài, chỉ thấy đối phương đột nhiên siết nắm đấm hướng về phía ta vọt tới, ta ngơ ngác nhìn quyền kia, lại nhìn thấy một cánh tay khác đột nhiên nắm quả đấm kia.

Đó là một thị nữ, mặt đầy nặng nề nói: "Điện hạ, không thể."

Đúng vậy, không thể đánh ta...

Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta biết, Tô Vực mới vừa rồi là muốn đánh ta. Vì vậy ta lập tức gật đầu một cái, đồng ý lời của thị nữ. Tô Vực giật giật khoé miệng, gật đầu, hạ thấp thanh âm chậm rãi nói: "Được."

Ta thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười, đang chuẩn bị nói gì nữa, liền thấy nàng đột nhiên lại chìa tay ra, cơ hồ không có bất kỳ người nào thấy nàng làm sao ra tay, vô cùng nhanh chóng, sạch sẽ, dứt khoát "Ba" cho ta một cái bạt tai.

Thanh âm thanh thuý kia ở bên tai ta vọng về, chấn ta cơ hồ phát sốc.

Ta từ nhỏ tập võ, cảm giác đau như vậy cũng không tính là chuyện gì lớn. Nhưng là... Nhưng là...

Ta là Thái tử một nước a!

Ta là Thái tử một nước bị tát ngay trước mặt mọi người a!

Ta cơ hồ theo bản năng liền muốn rút về đi, nhưng vừa chạm vào ánh mắt lạnh như băng của đối phương, ta lập tức trấn định lại, một lần nữa hít thở sâu, há mồm hỏi: "Vì..."

"Ba!"

Lại là thanh thuý một cái bạt tai.

Lần này, không phải là ta một người hít hơi, mà là tất cả mọi người cùng hít hơi.

Nhưng là, không một người nào dám đi lên, bao gồm cả nhất cổ bản Lễ bộ Thượng thư, cũng chỉ là cố chấp ngọc bản ngà voi, cùng mọi người há to miệng, ngơ ngác nhìn chúng ta.

Các ngươi đám ngu xuẩn này chỉ biết xem náo nhiệt... Cô muốn các ngươi có ích lợi gì! Muốn các ngươi có lợi ích gì!

Ta hít hơi lần thứ ba, đem nước mắt sắp bị đánh ra kia ép trở về, bi phẫn mở miệng: "Công chúa!!"

"Ba ba!!"

Lần này, nàng ngay cả bạt tai ta, chừng cân đối, lực đạo đều đều, xuất thủ sạch sẽ gọn gàng, làm sao ra tay ta cũng không thấy.

Ta quát to một tiếng, rốt cuộc đánh mất lý trí, buông tha tất cả tôn nghiêm, gào lên nhào tới, xé tóc của đối phương.

Đối phương sạch sẽ gọn gàng trốn một chút, giơ tay lên một cái liền chuẩn bị tiếp tục đánh ta. Kết quả quần nàng quá dài, ta một cước giẫm lên trên quần nàng, từ sau lưng nàng hung hăng nắm được eo nàng, nàng một khúc cong người, từ trong ngực ta tránh thoát.

Chúng ta hai người hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ mà đánh, quyền đấm cước đá, ta kéo tóc nàng, nàng đánh mặt ta; ta đánh bụng nàng, nàng đạp phía dưới ta. Mặc dù cả hai chúng ta cơ bản cũng đều không đánh tới đối phương, nhưng thỉnh thoảng có đánh tới, thì đó chính là day dứt đau.

Võ công nàng so với ta rõ ràng cao hơn, chẳng qua là bị đầu đầy kim sa cùng quần áo phức tạp kia gây khó khăn, cũng có thể là vì không thể đem ta đánh quá thảm, vì vậy cùng ta đánh ngang tay.

Người bên cạnh rốt cuộc cũng phản ứng lại, song phương đại khái đều cảm thấy quá khó coi, tiến lên khuyên can, người Đại Tuyên tập thể đi gạt Tô Vực, người Bắc Trử cũng tập thể tới kéo ta.

Như lúc trước ta có nói qua, Đại Tuyên lần này đi rước dâu, toàn là quan văn; Bắc Trử tới đưa hôn, so với Ngự lâm quân còn mạnh mẽ hơn. Vì vậy ta liền bị người Bắc Trử gắt gao kéo, sau đó cho Tô Vực một phương diện để đánh, ta quả thật không nhịn được bi phẫn, hợp lại tất cả khí lực vào chân, hướng Tô Vực đá một cái.

Đang lúc điện quang thạch hoả, ta cũng không biết mình đụng tới nơi nào, chỉ cảm thấy trên đầu đột nhiên có một chút ướt, sau đó Tô Vực chợt rống lên câu: "Ngươi tự tìm cái chết!", liền nhắm ngay mặt ta, một cước đem ta đạp lăn thật xa.

Ta tin tưởng lần này nàng rốt cuộc đã phát huy thực lực của mình, ta tại chỗ bị đáp ói ra một ngụm máu.

Thấy Thái tử bị đạp phải ói máu, những người kia không còn ngu xuẩn được nữa, rốt cuộc mặt nghiêm túc. Lễ bộ Thượng thư cầm ngọc bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: "Công chúa điện hạ tính cách kiêu căng, ta đã sớm biết được, nhưng có thể gặp mặt liền đem Thái tử chúng ta đánh tới trọng thương, công chúa đây là có ý gì?"

Đang khi nói chuyện, Tiểu Đào Tử bên cạnh rốt cuộc cũng tới đỡ ta, ta nghe được Lễ bộ Thượng thư nói vậy, lập tức gật đầu phụ hoạ nói: "Công chúa vì sao đi lên liền đánh như vậy?!"

Ta cảm thấy, ở sự kiện nơi này, ta là vô cùng có lý.

Ai biết ta vừa mới nói xong câu này, công chúa vừa mới mặt lạnh như sát thần đó đột nhiên dùng quảng tụ che ngực mình, trong mắt ngậm lệ yêu kiều, đầy mắt biểu tình "Ngươi là kẻ phụ lòng" nhìn ta.

Ánh mắt này của nàng quá có thâm ý, mọi người đều không khỏi hướng ta ném tới ánh mắt vi diệu, ta nhất thời cũng rất nghi ngờ: "Công chúa nhìn Cô như vậy, là có ẩn tình gì?"

Không hỏi còn tốt, ta hỏi một chút, Tô Vực liền đột nhiên dùng quảng tụ bụm mặt, đau lòng khóc thành tiếng. Một cái tay khác run rẩy chỉ ta, khóc lóc nói: "Ngươi... Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Ngươi... Ngươi đối với ta làm cái gì, ngươi không biết sao?"

Lời này của nàng vừa thốt ra, sắc mặt ta trong nháy mắt liền biến đổi. Đầu óc ta thật nhanh chuyển, suy nghĩ một chút ta rốt cuộc có thể đối diện trước cái cô nương này làm ra cái gì.

Lại nói ta không thể nào chiếm hữu nàng, cũng không có năng lực đánh nàng. Coi như ta có thể, nhưng nàng từ nhỏ sống ở Bắc Trử, mà ta lại sinh ra lớn lên ở địa phương này, chưa bao giờ Thái tử Nam phương này đặt chân đến Bắc Trử. Như vậy, ngàn dặm điều điều, nếu ta có thể đối với nàng làm gì, đây cũng quá huyền ảo!

Hơn nữa, ta đích xác không có đối với cô nương làm qua cái gì...

Chờ một chút!

Giữa điện quang thạch hoả, ta đột nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua. Chính là môi sắc hoa sen, cảm giác mềm mại, mắt giống như giếng sâu đêm lạnh.

Ta chợt ngẩng đầu, nhìn cặp mắt rưng rưng của nàng, cuối cùng từ đó loáng thoáng thấy được mấy phần vẻ trong trẻo lạnh lùng đêm qua. Sắc mặt ta không kiềm được lại biến đổi: "Là nàng?!"

"Là ta!" Thanh âm nàng mang theo mấy phần âm lãnh ý. Xung quanh lập tức phát ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra "Nga" thanh âm, ta lúng túng cười một tiếng, ho khan một cái, diêu quạt xếp nói: "Ách, là cái bộ dạng này a! Cái đó, kim thiên thiên khí tương đối khá, công chúa đói bụng không? Nếu không, chúng ta trước vào thành? Vào thành nói sau?"

"Bổn cung cho là tốt lắm." Tô Vực gật đầu một cái, như cũ duy trì tư thế hộ ngực đó, ta không khỏi liếc nàng nhiều thêm mấy lần. Nàng liền khiêu mi: "Điện hạ còn có việc?"

"Không có, công chúa xin mời." Ta cố làm vẻ bình tĩnh mở quạt xếp ra, đưa tay ra, làm ra tư thế thế mời, Tô Vực cũng không dây dưa nhiều, gật đầu một cái, liền che chở ngực hướng về phía xe ngựa đi. Mọi người thấy không có náo nhiệt để nhìn, cũng chỉ hậm hực mỗi người về vị trí của mình, ta dẫn Tiểu Đào Tử trở về xe ngựa, Tiểu Đào Tử vẫn còn sợ hãi hỏi: "Điện hạ, tiệc rượu tối nay người còn muốn đi sao?"

"Không đi, nói Cô bị bệnh." Ta không nhịn được mở miệng.

Sờ nàng một chút, chạm nàng một chút, nàng liền muốn trước mặt nhiều người như vậy đánh ta, ta còn dám đi không?

Suy nghĩ một chút, ta lại nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi, luôn cảm thấy như vậy có chút không đúng.

"Tiểu Đào Tử, Cô luôn có một loại ảo giác như vậy..."

Ta chống cằm, cố gắng hồi tưởng tình cảnh lúc ấy. Tiểu Đào Tử vẻ mặt thành thật lại gần: "Điện hạ yên tâm, Tiểu Đào Tử tuyệt sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết."

"Ta cảm thấy, vừa mới... Ta thật giống như, đã đụng nổ ngực Thanh Tuyên công chúa..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro