Phần 1 - Chương 8 (1)

Trở lại Đông cung, ta và Tô Vực dưỡng thương nửa tháng, chờ đến khi thái y nói với phụ hoàng thương thế của chúng ta đã không còn đáng ngại, phụ hoàng liền hạ lệnh, để hai người ta và Tô Vực chuẩn bị, đi tới biên thành.

Lần này, ý phụ hoàng, bên ngoài là để rèn luyện ta, trên thực tế là muốn mượn trận chiến này làm suy yếu quyền hành trong tay thế gia đối với quân đội, để cho ta tạo một ít tâm phúc trong quân. Một đêm trước khi lên đường, ta và Tô Vực, một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất, tiến hành sâu sắc tổng kết hội đàm. Cuối cùng, chúng ta nói tới vấn đề cấp bậc của Tô Vực.

Nàng dù sao cũng là nữ nhân, Đại Tuyên không giống Bắc Trử, Bắc Trử cho một nữ nhân thăng quan tiến chức không phải đại sự gì, nhưng đối với Đại Tuyên mà nói, một nữ nhân có quan chức, đây là một chuyện chưa bao giờ nghe nói đến.

Ở Đại Tuyên, mặc dù những năm gần đây đã có thay đổi, nhưng tư tưởng chủ yếu vẫn là nữ nhân lấy chồng là trời, cho dù ngươi có là cô gái tài năng như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể vì chồng mà thêm gạch thêm ngói*. Giống như phụ hoàng ta, ngài yên tâm tình nguyện để cho Tô Vực ra chiến trường, nguyên nhân lớn nhất chính là Tô Vực chỉ là một cô gái, cho dù đánh thắng bao nhiêu trận, cũng chỉ có thể ghi chép trên danh tiếng của ta.

(* Mình nghĩ ý là ở nhà lo chuyện nhà cửa, không được đi đâu á)

Ta không tính là một người có lương tâm, cũng không phải một người biết tuân thủ cam kết. Nhưng cam kết với Tô Vực, ta không nghĩ sẽ vi phạm. Vì vậy, khi Tô Vực hỏi ta: "Ngươi định nói với phụ hoàng ngươi chuyện của ta như thế nào?" Ta nghĩ nghĩ, rốt cuộc mở miệng: "Ngày mai trên triều, ta sẽ vì ngươi mưu cầu một chức quan."

Đây không phải là một truyện dễ dàng, ta có thể phải học hỏi những thứ như gian thần kia vậy, khóc lóc om sòm lăn lộn. Nhưng một khi làm như vậy, danh tiếng thái tử của ta, phỏng đoán là phải hạ thấp xuống một đoạn lớn.

Nhưng mà...

Ta nghĩ, nhìn về gương mặt tuấn tú của Tô Vực, đang nhìn ta, màu vàng trong mắt dưới ánh nến vũ động, nhìn qua xinh đẹp dị thường. Tựa như một đóa hoa hồng, nhìn qua xinh đẹp phách lối, mang sắc bén gai đâm, nhưng thực chất đụng vào cánh hoa, lại nhu nhược không chịu nổi một kích.

Giống như ta vậy.

Là đích Thái tử trên vạn người, nhưng thực chất cũng bất quá chỉ là một tiểu cô nương nhát gan hèn yếu.

Ta sống hai mươi năm, chưa từng càn rỡ. Nhưng ta nguyện ý vì Tô Vực mà càn rỡ một lần - bởi vì ta nguyện ý đem những gì chính ta không thể có, tận lực cho Tô Vực.

Ta không biết đây được coi là cái gì, nhưng nghĩ thông suốt chốc lát, ta cuối cùng cảm thấy có mấy phần vui vẻ yên tâm. Liền cười lên, an ủi Tô Vực nói: "Ngươi yên tâm, bất kể như thế nào, ta sẽ để những thứ ngươi nên có được, đều là thuộc về ngươi."

"Ngươi..." Nghe lời ta, Tô Vực tựa hồ có chút ngây ngẩn. Một lát sau, cuối cùng câu lên khóe miệng, lớn lối nói: "Đối với ta tốt như vậy, ngươi có phải có mưu đồ gì hay không? Ngươi muốn cái gì, nói nhanh một chút?"

"Ta..." Ta trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, chỉ có thể đúng sự thật mà nói: "Ta chỉ muốn ngươi vui vẻ."

Nói xong, ta cúi đầu, dùng ngón tay cuốn tóc, thấp giọng lầm bầm: "Có vài ngừi cả đời không thể vui vẻ, không thể làm được chuyện mình muốn, ta nghĩ muốn cố hết sức, giúp cho ngươi làm được."

"Ngươi..." Tô Vực tựa hồ lại cứng họng, mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì, nhưng một lát sau, cuối cùng lại trầm mặc xuống, mím chặt môi, dường như muốn đem những lời muốn nói ngăn lại sau răng môi.

"Ngươi muốn nói với ta gì à?" Ta cười một tiếng: "Không ngại nói ra."

"Ta?" Tô Vực cười lên, tựa hồ là thờ ơ duỗi người, hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng chỉ là muốn hỏi ngươi, có phải đoạn tụ đều là cái bộ dạng này hay không? Ngươi là nam nhi, nhưng lại giống như nữ nhân vậy..." Vừa nói, Tô Vực vừa khiêu mi nhìn về phía tay ta đang vuốt tóc, mặt đầy khinh thường nói: "Lại còn vuốt tóc, nhìn liền thấy hỏng rồi."

Nói xong, Tô Vực liền xoay người ngã xuống, kéo chăn lên người nói: "Đi ngủ!"

Ta ngây ngẩn nhìn tay mình vặn tóc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể tự chửi chính mình ngu xuẩn.

Ngày thứ hai, ta và Tô Vực cùng nhau đến tiền triều, đi tiếp nhận ấn soái. Tô Vực không thể vào đại điện, chỉ có thể đứng ở ngoài, ta dựa theo thông lệ vào đại điện, lâm triều giống như ngày thường, đứng lên tấu một vài chuyện không đau không ngứa, rồi sau đó phụ hoàng mới gọi đến ta: "Thái tử."

"Có nhi thần." Ta lập tức tiến lên một bước, cao giọng trả lời. Phụ hoàng gõ tay vịn long ỷ, trầm giọng hỏi: "Thương thế của ngươi và Thái tử phi đã khá hơn chưa?"

"Tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần và Thái tử phi tất cả đã không còn đáng ngại."

"Đã như vậy," Phụ hoàng gật đầu một cái, nhưng lại nhìn về cuối chỗ Tạ Thanh Vận: "Tạ Thanh Vận."

Sau khi Tạ Thanh Vận trở về kinh, nhờ thanh thế gia tộc, ở trong triều một bước vượt lên thành Binh bộ Thị lang. Mới đầu, tuy có một đống gián thần không muốn xấu đi lên dâng tấu, nhưng không biết Tạ Tử Lan dùng thủ đoạn gì, không mấy ngày sau, gián thần cũng lại ngoan ngoãn, không còn người nào dám dị nghị nữa.

Nghe thấy phụ hoàng tuyên gọi, Tạ Thanh Vận nhanh chóng bước ra từ trong hàng các triều thần, phụ hoàng lại kêu tên mấy người, sau đó trầm giọng nói: "Đại Tuyên dựng nước đến nay đã hơn trăm năm, các nước ai cũng không dám xâm phạm. Nhưng mấy tháng trước, nước Trần lại khiêu khích biên giới Đại Tuyên ta, phế truất Đại Tuyên công chúa ta rồi ban chết, như vậy tuyệt đối là khiêu khích, là chuyện không ai có thể nhẫn nhịn. Trẫm đã cùng Bắc hoàng ước hẹn xuất binh, mà nay quân đội Bắc Trử đã áp sát biên giới nước Trần, chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh của các ngươi, triệu hùng sư, liền đặt chân lên nước Trần. Đây là đánh một trận trấn uy danh quốc gia, hôm nay, ta đem thắng thua của cuộc chiến này, đặt vào tay các ngươi, tức uy danh của Đại Tuyên cho các ngươi. Các vị ái khanh sẽ đạp tan cuồng vọng của tiểu quốc, dương cao uy danh Đại Tuyên ta, trăm năm tuyệt không có ai dám nghi ngờ, có nghe rõ không?!"

"Rõ!" Nghe xong lời phụ hoàng, ta nâng vạt áo trước lên, cùng những người phía sau, lập tức quỳ xuống, cao giọng nói: "Quyết không phụ hoàng ân."

"Thái tử," Phụ hoàng đối với phản ứng của chúng ta rất hài lòng, thanh âm hòa hoãn hơn rất nhiều: "Trận chiến này ngươi làm chủ soái, có dị nghị gì không?"

"Nhi thần không có dị nghĩ."

"Rất tốt." Phụ hoàng gật đầu một cái, ánh mắt quét qua người đứng sau lưng ta, nhớ tới tên bọn họ, ban cho bọn họ một chức tước: "Tạ Thanh Vận làm Phó tướng, Trần Sách làm Tả chỉ huy sứ, Lâm Thì Âm..."

Chức vị của mọi người trong trận chiến vừa đọc xong, sau khi tất cả đều tạ ơn, phụ hoàng rốt cuộc nói với chúng ta: "BÌnh thân."

Tất cả mọi người đều tạ ơn đứng lên, chỉ có ta không đứng. Ta vẫn quỳ tại chỗ như trước, toàn bộ người phục trên mặt đất, làm đủ tư thái. Tất cả mọi người đều phát hiện khác thường, nhìn ta, không dám nói lời nào, phụ hoàng ngồi ở trên cao vị, nhìn động tác của ta, trong thanh âm mang theo chút lãnh ý: "Thái tử làm cái gì vậy?"

"Phụ hoàng," Ta đè nén từng tia lo âu sợ hãi trong lòng, vì để kiềm chế, ta tận lực cất cao giọng nói: "Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng, ban cho Thái tử phi một chức Phó soái!"

Lời nói ra khỏi miệng, ta lập tức nhắm hai mắt lại. Quanh ta một khoảng im lặng, an tĩnh đến cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở rối loạn của một số người.

Thái tử một nước, vì một nữ nhân cầu một chức Phó soái, chuyện này, quá hoang đường.

Nữ nhân là nên ở nhà lấy chồng dạy con, tuân thủ tam tòng tứ đức, coi vô tài là đức.

Cho dù là Tô Vực có thế là công chúa nước khác, ở Đại Tuyên cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhân có chút đặc biệt. Bất kỳ người nào cũng không nên vì một nữ nhân mà mưu cầu thứ gì, cho dù là Thái tử một nước, nói ra như vậy, đều là hoang đường.

Ta nghĩ, nếu như không phải vì ta là Thái tử duy nhất, giờ phút này hẳn có ít nhất một nửa số người trên triều muốn đánh ta đi.

Tẫn kê tư thần*, cái này trong lòng bọn họ đã hiểu là một điềm báo đế vương là tên ngu ngốc.

(Tẫn kê tư thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay. Gà mái báo sáng là hiện tượng biến dị về giới tính của sinh vật, nhưng thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội. Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa.)

Nhưng mà ta lại là Thái tử duy nhất, cho nên điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là không ngừng tố cáo ta, để cho phụ hoàng phạt ta một cái, lại tố cáo ta, để phụ hoàng lại phạt ta cái nữa. Nhưng cái này cũng không đại biểu rằng họ không thể khiến ta một mực hạ xuống. Mặc dù ta là Thái tử duy nhất, nhưng ta cũng không phải huyết mạch hoàng tộc duy nhất. Một vị hoàng đế, hiền đức là trọng yếu nhất. Chỉ cần là người trong hoàng thất, thì tất cả đều có cơ hội.

Tỷ như, phụ hoàng của ta đây cũng là bà con xa của hoàng tộc.

Ta quỳ dưới đất, thở mạnh cũng không dám, phụ hoàng ngồi ở phía trên, một lát sau, ngài cuối cùng cũng cười, chậm rãi nói: "Ta biết Thái tử phi là người có tài có thế, nhưng nàng đã là Thái tử phi, có chức hàm này, ở trên chiến trường nàng phải làm thế nào, những người khác lại phải kiêng kị không làm khó nàng."

"Nhưng nếu không, ở trên chiến trường, nàng làm hết thảy, cũng sẽ không thể thuộc về nàng."

Ta không biết mình lấy dũng khí từ đâu, sau khi phụ hoàng nói chợt quát to lên tiếng.

"Thuộc về nàng?" Phụ hoàng cười lạnh: "Nàng đã là Thái tử phi một nước, vô thượng tôn vinh, nàng còn muốn cái gì?! Nàng chẳng lẽ còn muốn giống một người đàn ông có quan chức sao?!"

"Dạ, nhi thần vì nàng cầu, chính là quan chức." Ta không chút do dự tiếp lời. hạ thấp thanh âm, nói: "Phụ hoàng, chức trách của Thái tử phi vốn là xử lý tốt chuyện của Đông cung, vì nhi thần dưỡng dục con cháu, có hiếu với phụ hoàng mẫu hậu, làm tấm gương cho các cô gái thường dân. Nếu làm cho tốt những thứ này, nàng sẽ có tôn vinh của Thái tử phi. Nhưng hiện nay Thái tử phi lại có thể làm gì? Nàng muốn ra chiến trường, bảo vệ nhi thần, bảo vệ Đại Tuyên! Nàng vốn nên làm chức trách của một tướng soái, nhưng chỉ vì nàng là một cô gái, cho nên nàng lại không có được vinh dự này."

"Nàng có vinh dự của Thái tử phi là đủ rồi!" Ngươi là ông trời của nàng, Thái tử, chỉ cần ngươi làm tốt, làm vợ ngươi, nàng sẽ vì ngươi kiêu ngạo." Phụ hoàng đã không nhịn được nói: "Cứ như vậy đi, việc này, Thái tử đừng nói tiếp nữa."

"Phụ hoàng!"

Đùng một tiếng giòn giã, phụ hoàng sau tiếng kêu cuối cùng của ta, đem trấn chỉ trên bàn đập xuống. Trấn chỉ nện ở trên lưng ta, ta cảm thấy trên lưng một trận đau nhói, đau đến nỗi ta hít một hơi khí lạnh.

"Thái tử," Thanh âm phụ hoàng rõ ràng đang đè ép tức giận: "Đi xuống!"

"Cầu phụ hoàng tác thành!" Ta vẫn giữ vững bất động, đã nhiều năm qua, lần đầu tiên ta trước mặt mọi người không nghe lời ngài như vậy. Ta không nhìn sắc mặt ngài, tiếp tục nói: "Tô Vực không phải là một cô gái tầm thường, nàng không cần nhi thần cho nàng vinh dự. Nàng vốn đang có vinh dự trước tất cả các nước. Nếu như hôm nay nàng không phải ở Đại Tuyên, không phải gả cho vi thần, thì nàng vẫn là một công chúa cao quý, là tướng lĩnh xuất sắc nhất Bắc Trử. Phụ hoàng, nàng là chim ưng trên bầu trời, không nên dùng cái tôn vinh nơi hậu cung son phấn để áp đặt lên nàng."

"Nàng năm tuổi tập võ, mười năm đứng cọc trong tuyết mùa đông, không phải vì hôm nay cùng nhi thần tác thành."

"Nàng mười lăm tuổi ra chiến trường, đem sinh tử đặt sang một bên, cùng địch nhân chém giết đẫm máu, cũng không phải vì hôm nay cùng nhi thần tác thành." 

"Nàng hai mươi tuổi buông bỏ danh dự chiến thần, danh hiệu danh tướng, thân phận công chúa, ngàn dặm xa xôi gả đến Đại Tuyên, trở thành thê tử của nhi thần, cũng không nên là vì cùng nhi thần tác thành!"

"Phụ hoàng, Đại Tuyên được gọi là lấy đức trị quốc, nên cải cách. Vậy thì nam nhân hay nữ nhân, rốt cuộc có gì khác nhau chứ? Tại sao Thái tử phi của nhi thần, nàng cũng hao phí tâm huyết như những tướng lĩnh khác, thậm chí còn nhiều tâm huyết hơn, nhưng lại không có được cái gì chứ?! Chỉ vì nàng là một cô gái, vì nàng gả cho nhi thần sao?!"

"Phụ hoàng," Ta ngẩng đầu lên,, nhìn về phía người đàn ông thần sắc khó lường trên đài cao: "Nhi thần không cho được thê tử gì nhiều, bởi vì thê tử của nhi thần, là một cô gái phi phàm. Gả cho nhi thần đã là thiệt thòi cho nàng, điều duy nhất nhi thần có thể làm, chính là dùng tất cả những gì nhi thần có, để thê tử của nhi thần có được thứ mà nàng nên có được." Nói xong, ta cúi đầu một lần cuối, hô to: "Mong phụ hoàng thành toàn!"

Mọi người không nói lời nào, hồi lâu sau, phụ hoàng phảng phất như là đã nhận thua, hỏi mọi người trên triều: "Thái tử cố chấp như thế, các vị ái khanh thấy thế nào?"

Tất cả mọi người không nói một lời, đều đang tính toán ý đồ của phe phái mình. Ta nhắm mắt lại, suy đoán người Tạ gia nhất định phải đi ra bỏ đá xuống giếng, nhưng mà hồi lâu sau, ta lại nghe thấy thanh âm Tạ Tử Lan: "Lo lắng của Thái tử cũng không phải không thể. Thái tử phi vốn không phải người thường, ở Bắc Trử có quan tước bổng lộc, hôm nay tới Đại Tuyên, tuy có danh xưng Thái tử phi, nhưng lúc hành quân, nếu thật sự muốn phát uy, Thái tử phi e rằng còn phải có chỗ cố kỵ."

Chuyện gì vừa xảy ra? Ta vừa nghe được cái gì?

Ta quỵ xuống đất, cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai mình.

Tạ Tử Lan bày tỏ thái độ, một phái Tạ gia liền lập tức ủng hộ ta bên này, rối rít vì ta nói những lời ngợi khen. Phụ hoàng không nói lời nào, hồi lâu, ngài mỉm cười: "Đã như vậy, cho Thái tử phi một chức quan, cũng không phải là không thể, chẳng qua là vị trí Phó soái quá cao, Thái tử phi vẫn nên là từ vị trí Tiên phong làm lên, do công trận tấn thăng đi! Thái tử," Trong thanh âm phụ hoàng tràn đầy uy hiếp: "Ngươi còn dị nghị gì không?"

"Nhi thần cũng không có dị nghị, tạ phụ hoàng ân chuẩn." Mục đích đã đạt được, ta lập tức không quật cường nữa, đàng hoàng nói. Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, cho ta đứng dậy, ta gượng dậy, nhưng bởi vì quỳ trong thời gian quá lâu cùng với bị phụ hoàng đập lên một cái, chân ta đột nhiên mềm nhũn, lại ngã xuống.

Ta không dám gọi người đỡ, lại gắng gượng muốn đứng lên lần nữa. Chẳng qua một khắc kia đột nhiên nghĩ, tình cảnh này, cùng với cảnh tượng lần ta ngã trên đại điện hồi sáu tuổi cùng với ta bây giờ hai mươi tuổi tương tự biết bao.

Ngã xuống, ta phải tự mình đứng lên, sẽ không có ai đến đỡ ta dậy, cũng chẳng ai dám đến. Chẳng qua mười bốn năm trước, còn có Tạ Tử Lan nhân nhượng ta còn nhỏ đến đỡ ta một cái, mà mười bốn năm sau, liệu có ai sẽ đến đỡ ta.

Ta một mặt không muốn, một mặt gắng gượng muốn đứng lên, nhưng tại ngay trong nháy mắt kia, một đôi tay tựa như bạch ngọc đột nhiên duỗi tới, đỡ ta lên.

Đôi tay kia rộng lớn mà ấm áp, giống như Tạ Tử Lan mười bốn năm trước. Ta có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt lại là mặt mũi như ngọc của Tạ Thanh Vận. Hắn không nhìn ta, đỡ ta dậy, để ta tựa vào người hắn, tựa hồ không còn để ý việc ta cùng Tô Vực ám toán hắn ở bãi săn, trong lúc nhất thời, lại khiến ta nhớ lại một câu phụ hoàng ta từng đánh giá người Tạ gia - Khiêm khiêm quân tử, ngọc thụ chi lan.

Ta ngây ngẩn nhìn hắn, cho đến khi hắn buông tay.

Phụ hoàng trên long ỷ cười lớn: "Tạ Tử Lan, ngươi quả thật có một đứa con trai ngoan. Có Tạ Thị lang cùng Thái tử phi ra chiến trường cùng Thái tử, trẫm yên tâm, rất yên tâm."

"Tạ bệ hạ." Tạ Tử Lan đứng ở một bên, ôn hòa cười.

Bầu không khí trên đại điện lập tức hòa hoãn, lại có người lục tục dâng lên mấy tờ tấu thư, cuối cùng kết thúc trong tiếng hô lớn của thái giám. Phụ hoàng khởi giá rời đi, ta liền xoa bả vai cúi đầu cáo biệt mọi người, đi ra ngoài.

Đi mấy bước, ngẩng đầu lên, ta liền nhìn thấy Tô Vực.

Tô Vực đang đứng ngoài đại điện chờ ta, một thân y phục hoa lệ trang điểm nồng đậm trước sau như một. Ánh mặt trời rơi ở sau lưng nàng, nàng đứng ở chỗ tiếp giáp với ánh sáng, biểu tình trên mặt u ám không rõ.

Nàng mất đi nụ cười trước sau như một, chỉ lẳng lặng nhìn ta, rồi sau đó, từ từ đưa tay ra với ta.

Ta không biết đó là loại cảm giác gì, cũng không biết cảm giác đó có từ lúc nào, trong nháy mắt khi nàng đưa tay ra với ta kia, ta đột nhiên cảm thấy thế giới đều đang yên tĩnh lại, quanh mình người nhộn nhịp tới lui, nhưng mà tựa hồ không có liên quan gì tới ta, chỉ có người đang đưa tay ra với ta ở đó, để cho ta chân thật cảm thấy, nàng ở trong thế giới của ta.

Ta đi về phía nàng, đặt tay vào trong tay nàng, bị nàng trực tiếp kéo về phía trước, ngượng ngùng cười một tiếng: "Cái đó, chỉ có thể để ngươi làm một Tiên phong, xin lỗi."

"Không quan hệ," Nàng không giễu cợt ta, hờ hững nhìn về phía trước, sải bước đi.

Rất lâu sau đó, nàng rốt cuộc mở miệng.

"Cám ơn ngươi."

 Ta hơi sững sờ, quay đầu sang, nhưng cũng chỉ thấy được gò mà của nàng. Biểu tình bình tĩnh, cuối cùng mang theo mấy phần cương nghị vô hình.

*Miên: Hức xin lỗi vì tốc độ edit của mình chậm quá à. Tưởng lên đại học nhàn mà ko nhàn tí nào T_T. Thế nên mọi người đọc nhớ comt ủng hộ và nhắc mình nha. Cảm ơn ạ. 😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro