Sau khi cùng Tô Vực trở lại Đông cung, buổi tối hôm ấy, mẫu hậu đột nhiên phái người tới đưa cho ta một thanh kiếm, để ta đến Tạ phủ đưa cho Tạ Tử Lan. Mặc dù ta rất nghi ngờ hành động của mẫu hậu, nhưng vẫn nghe lời cho người chuẩn bị một chút, sau đó sửa soạn đi ra ngoài. Vào lúc cung nữ mặc quần áo cho ta, Tô Vực ngồi ở bình phong bên ngoài, đem kiếm mẫu hậu đưa ra chơi, chậm rãi nói: "Kiếm này là kiếm tốt, nhìn hình dáng có chút lâu năm, giống kiểu kiếm hơn hai mươi năm trước nam nhân quý tộc Đại Tuyên lưu hành, trên thân kiếm khắc sáu chữ 'An thiên hạ, thủ thái bình', xem ra rất có chí khí vương công quý tộc. Mẫu hậu ngươi để ngươi đưa thanh kiếm này cho Tạ Tử Lan, là muốn nói với Tạ Tử Lan cái gì vậy?"
Ta từ sau tấm bình phong quay lại, nhìn thấy Tô Vực đang nghiêm túc vuốt ve thân kiếm, mặt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Thanh kiếm này đoán chừng là người quen cũ của mẫu hậu ngươi và Tạ Tử Lan sử dụng, mẫu hậu ngươi và Tạ Tử Lan năm đó đều biết, hẳn ở Đại Tuyên là người có chút danh vọng thế tộc hoặc là nam nhân trong hoàng tộc chứ? Phụ hoàng ngươi? Hay là..." Vừa nói, Tô Vực vừa nheo mắt, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, thấp giọng lẩm bẩm: "Tuyên Đức Thái tử?"
"Là ai thì sao chứ?" Ta đi tới, thẳng tay cầm kiếm từ trong tay nàng đi, bỏ vào hộp, bất mãn nói: "Đi Tạ phủ thì biết."
"Nếu thật là Tuyên Đức Thái tử," Tô Vực ngáp một cái: "Sợ là Tạ Tử Lan đến chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết."
Nghe nàng nói như vậy, ta ngẩn người, muốn hỏi chút gì, lại thấy Tô Vực xoay người, tựa hồ là dáng vẻ muốn đi ngủ, lười biếng nói: "Nhanh đi mau trở về đi! Ngày mai chúng ta còn phải lên đường."
"Ừ." Câu hỏi của ta đều bị nàng chặn trên mép, chỉ có thể gật đầu một cái, sau đó để người chuẩn bị xe đi Tạ phủ.
Tạ phủ cách Đông cung cũng không gần, ta ở trong xe ngựa lảo đảo lắc lư hồi lâu, mới nghe người nói: "Điện hạ, thỉnh xuống xe?"
Ta mơ mơ màng màng mở mắt, ôm cái hộp đựng trường kiếm, để người nâng đỡ xuống xe. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Thanh Vận mang theo nô bộc cung kính đứng trước cửa, thấy ta ngẩng đầu nhìn hắn, Tạ Thanh Vận lập tức mang mọi người quỳ xuống hành lễ: "Ra mắt điện hạ."
"À... miễn lễ." Nhìn thấy Tạ Thanh Vận, ta không kìm được có chút ngại ngùng, ngượng nghịu gật đầu. Thần sắc trên mặt Tạ Thanh Vận không nhúc nhích chút nào, đứng lên, đến bên người ta, làm một tư thế 'Mời', nhàn nhạt nói: "Điện hạ đêm khuya ghé thăm, vi thần không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi."
"Là Cô tới đường đột," Ta hàn huyên cùng hắn: "Chẳng qua là mẫu hậu nhất thời muốn Cô tới đưa Tạ Thừa tướng một món đồ, không biết Thừa tướng đã đi nghỉ hay chưa?"
"Cha đang ở thư phòng." Tạ Thanh Vận dẫn ta tới thư phòng, Tạ Tử Lan quả nhiên chưa ngủ, thời điểm ta đi vào, ông ta đang ngồi trước bàn đọc sách, lẳng lặng nhìn văn thư từ các nơi trình lên. Trong phòng thắp rất nhiều nến, ông ngồi giữa những ánh nến lấp lánh, tóc đen điểm những sợi bác ánh lên, tựa hồ đang nhắc nhở thời gian cuối cùng cũng đang lưu lại dấu vết trên người ông.
Ta nhìn những sợi tóc trắng kia, đột nhiên nhận ra, ông ấy bây giờ cũng đã gần năm mươi tuổi rồi. Nhưng mà kỳ dị là, hoàn toàn không nhìn ra loại khí chất chán chường của các lão đầu trên người ông ấy, ngược lại giống như thanh niên anh tuấn trong trí nhớ mười mấy năm trước của ta khi còn bé, dùng dịu dàng như vỏ kiếm, cất giấu nội tâm như lợi kiếm ác liệt và cuồng luyến.
Ta ngơ ngác nhìn ông chốc lát, ông tựa hồ rốt cuộc phát hiện ta đứng ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn ta, hơi sững sờ, rồi lập tức đi tới trước ta, theo lễ nói: "Không biết Thái tử điện hạ viếng thăm, lão thần không tiếp đón từ xa."
Thật ra thì đây cũng chỉ là mấy lời khách sáo, ta và ông đều hiểu. Ta ôm cái hộp kiếm, gật đầu một cái, đưa một tay ra đỡ ông lên, cười nói: "Thừa tướng là Thái phó của của Cô hồi còn bé, không cần khách khí như vậy.
Ông ta khiêm nhường một chút, rồi sau đó mời ta vào trong ngồi, ta lắc đầu nói: "Lần này tới, là Cô phụng chỉ mẫu hậu giao phó, đặc biệt đưa một thanh kiếm cho Thừa tướng, mẫu hậu nói, ý nàng, ngài thấy kiếm, dĩ nhiên sẽ hiểu."
Nói xong, ta liền mở cái hộp kiếm ra. Thời điểm hộp mở ra, ta cẩn thận ngắm nghía sắc mặt Tạ Tử Lan, không ngoài sở liệu, khi nhìn thấy thanh kiếm này, trong mắt Tạ Tử Lan đột nhiên lóe lên một loại thần sắc kỳ dị. Có lạnh lùng, đau xót, hối hận, còn có sát khí bén nhọn. Dĩ nhiên, chỉ trong chớp mắt, ông liền đem những thứ ưu tư phức tạp này che đậy xuống, đưa tay nhận lấy kiếm, rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Làm phiền điện hạ đáp lời với Hoàng hậu," ông vuốt ve thân kiếm, trong mắt tất cả đều là lạnh lùng: "Ý của nương nương, ta sáng tỏ, nhưng ý của ta, nương nương cũng nên hiểu rõ."
"Lời của Thừa tướng, Cô sẽ truyền lại." Ta yên lặng đem những lời ông ta nói ngẫm lại một lần, tính toán nói: "Bất quá, Thừa tướng có thể giải đáp cho Cô một nghi hoặc hay không?"
Tạ Tử Lan không lên tiếng, giương mắt nhìn ta một cái, đã là tư thái lấy im lặng cự tuyệt. Nhưng ta vốn mặt dày, hắng giọng một cái: "Dám hỏi ý của mẫu hậu, Thừa tướng có thể cho ta biết một hai hay không?"
"Điện hạ," Lần này, Tạ Tử Lan không né tránh: "Có một số việc, người sớm muộn cũng sẽ biết, nhưng không phải là lúc này."
Nói xong, ông ta liền xoay người đậy lại cái hộp kiếm, đem nó giao cho người hầu bên cạnh, quay đầu hỏi: "Kiếm đã đưa đến, điện hạ còn những chuyện khác không?"
"À, không có." Lệnh đuổi khách đã hạ rõ ràng như vậy, ta dĩ nhiên cũng không dám nhiều lời nữa, vội vàng cười nói: "Vậy Cô đi đây, Thừa tướng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Cung tiễn điện hạ," Tạ Tử Lan cúi người hành lễ, sau đó lại nói: "Thanh Vận, ngươi hộ tống điện hạ hồi cung."
"Không cần phiền toái..."
"Điện hạ, xin mời," Tạ Thanh Vận vậy mà lại cướp lời bước đến đứng cạnh ta, thấp giọng nói: "Để thần hộ tống điện hạ hồi cung sẽ an toàn hơn."
Tư thái cường ngạnh, giống hệt Tạ Tử Lan. Ta nhìn hai cha con họ, đột nhiên có loại cảm giác bi thương.
Tạ Tử Lan cùng phụ hoàng ta tranh đấu hơn nửa đời người, người ta nói hổ phụ vô khuyển tử, con trai ông ta quả nhiên cũng tài tuấn giống như ông ta, mà phụ hoàng ta... Mặc dù ta cũng cảm thấy, mình cũng không phải một người không đáng tin cậy, nhưng so với phụ hoàng ta, ta xác thực... còn kém một khoảng.
Đúng vậy, mọi người đều biết, một khoảng ngắn ngủi như vậy.
Nhưng không có chính là không có, cầu cũng không cầu được.
Suy nghĩ một chút, ta thở dài, cúi đầu cùng địch nhân tương lai Tạ Thanh Vận này chào một cái: "Làm phiền Tạ công tử."
"Điện hạ khách khí." Tạ Thanh Vận không nhẹ không nặng đáp một câu, liền cho người đi chuẩn bị. Một lát sau, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, hắn liền theo ta lên xe ngựa. Chuyện này, vốn là cũng có chút quy củ, nhưng khi ta nhìn thấy hắn đứng trước xe ngựa nhìn ta chăm chú, ta liền hiểu hắn có lời muốn nói với ta. Vì vậy, ta tự mình cuốn rèm lên, ôn hòa nói: "Tạ công tử khổ cực, không bằng cùng Cô lên xe ngồi đi!"
Hắn gật đầu một cái, trực tiếp nhảy lên xe, khinh xa thục lộ ngồi vào chỗ đối diện ta, toàn thân tỏa ra tác phong giang hồ.
Xe ngựa từ từ đung đưa, cả buồng xe chỉ có hai người bọn ta ngồi đối mặt nhau, hắn không chút kiêng kỵ nào đưa ánh mắt đặt lên người ta, ta có chút lúng túng, chỉ có thể bất động thanh sắc nhìn sang bên cạnh, mở miệng nói: "Cô vốn tưởng rằng, Tạ công tử có lời muốn nói với Cô."
"Phụ thân vốn là con em dòng thứ," Tạ Thanh Vận mở miệng, đột nhiên lại nói đến một chuyện ta không hề nghĩ tới. Ta ngẩn người, không kịp phản ứng, không nhịn được nghi ngờ lên tiếng: "A?"
Tạ Thanh Vận không để ý tới một tiếng "A" của ta, tiếp tục nói: "Mà mẫu thân thần là được đón về từ khi khi phụ thân còn chưa tới kinh thành, coi như là vợ chồng từ niên thiếu. Người từ sự chán nản lúc bị ép buộc gả cho phụ thân, vậy mà, tới sau đó khi phụ thân trở thành tộc trưởng Tạ gia, lên làm Thừa tướng, bên người từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình mẫu thân."
"Lệnh tôn tình nghĩa, làm người ta ngưỡng mộ."
"Ta cũng muốn được như vậy." Tạ Thanh Vận ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt dửng dưng: "Nhưng mới hai mươi tuổi, mẫu thân sau khi sinh thần thì mất. Sau đó, phụ thân một mực chưa từng tục huyền, cũng không cưới thêm thiếp thất, chỉ có một đứa con trai là ta, điện hạ cảm thấy, phụ thân như vậy là tình thâm?"
"Thừa tướng thâm tình, thiên hạ đều biết." Ta gật đầu, bắt đầu suy nghĩ ý đồ của Tạ Thanh Vận, muốn chờ hắn nói tiếp mấy câu sau, nhưng Tạ Thanh Vận lại đột nhiên dừng lại, chỉ yên lặng nhìn ta. Nhìn hồi lâu, hắn bỗng nhiên lại đổi đề tài: "Điện hạ có còn nhớ những năm phụ thân còn dạy dỗ điện hạ không?"
"Tạ công tử," Ta bị đề tài vòng tới vòng lui của hắn làm cho có chút mông lung: "Ngươi có thể cùng ta nói cho rõ ràng, ngươi nói những lời này là có ý gì?"
"Điện hạ, người hỏi ta như thế, bây giờ ta không trả lời được." Tạ Thanh Vận cười một tiếng, lại nói: "Nhưng có một ngày, khi người nghĩ đến, có lẽ sẽ hiểu được."
"Ngươi là... đang ám chỉ ta cái gì phải không?" Ta hơi sững sờ, hắn vậy mà lại quay đầu đi, thờ ơ nói: "Năm điện hạ mới được bốn tuổi, phụ thân còn đang đắm chìm trong nỗi đau mất đi gia mẫu. Ta từ nhỏ giao tiếp không tốt, nghe nói khi còn nhỏ, gần như giống một người câm, ta không chiếm được cảm tình của phụ thân, mỗi ngày ở cùng phụ thân đều tương đối yên lặng. Sau đó trong cung hạ xuống thánh chỉ, yêu cầu phụ thân làm Thái phó cho người, phụ thân vốn là không muốn, nhưng bị bệ hạ cưỡng ép một hồi, cùng ngày khi trở lại, liền cười với ta, nói điện hạ là người thông tuệ, phụ thân rất thích."
"Điện hạ chắc hẳn không nhớ..." Thanh âm Tạ Thanh Vận nhàn nhạt, bên ngoài xe ngựa tí tách tiếng mưa rơi, cũng làm ta hồi tưởng lại rất nhiều chuyện. Ta trầm mặc không nói lời nào, nghe hắn tiếp tục: "Khi đó điện hạ không giống bây giờ, rất là nghịch ngợm, đại thần trong cung ai cũng nhức đầu, trừ phụ thân."
"Ngày đầu tiên phụ thân đi giảng bài, điện hạ dùng mực tạt đầy mặt phụ thân, sau đó ngay trước mặt mọi người bị phụ thân đánh ba mươi cái vào mông, kinh động đến cả hoàng hậu nương nương. Từ đó, điện hạ liền hết sức nghe lời phụ thân..."
"Ừ." Nói tới chuyện hồi còn bé, ta có chút ngượng ngùng.
Lúc còn bé, ta quả thật không thích Tạ Tử Lan, bởi vì người khác mặc dù không thích ta, nhưng cũng đều không dám đánh ta, Tạ Tử Lan lại là người đầu tiên dám động thủ đánh ta, đến phụ hoàng còn chưa từng động tới một sợi tóc gáy của ta.
Vì vậy, một khoảng thời gian rất dài ta thấy Tạ Tử Lan liền tránh đi. Tạ Tử Lan cũng không để bụng, mỗi ngày cười tủm tỉm cầm thước đứng trước mặt ta, nhìn dáng vẻ run rẩy như con chuột thấy mèo của ta. Cái ngày ta bị ông ta đánh, quả thực rất tức giận, quỳ xuống xin phụ hoàng đánh ông ta, thế nhưng cuối cùng phụ hoàng chỉ ôm quý phi, ăn bồ đào, chậm rãi nói: "Đánh hắn? Hắn là sư phó của ngươi, ngươi không có bản lĩnh đánh hắn, thì trẫm phải đánh à? Trẫm với Thái phó của ngươi kết bái làm huynh đệ sinh tử, ngươi là con trai trẫm, hoặc đạt tới vị trí có thể đánh được lão sư ngươi, hoặc là bị đánh, hiểu chưa?"
"Phụ hoàng..." Ta khụy xuống đấy, khóc đỏ cả hai mắt, lau nước mắt nói: "Có thể có con đường thứ ba để chọn hay không?"
"Có." Phụ hoàng mỉm cười gật đầu, sau đó sắc mặt chợt biến đổi, lạnh giọng quát lên: "Cút!"
Lúc ấy ta thành thật, ngơ ngác nhìn vẻ mặt lạnh như băng của phụ hoàng, hồi lâu, dùng đầu làm điểm tựa, tay chống một cái, một chút lại một chút... lăn ra ngoài...
Chờ đến sau khi cút ra ngoài, ta suy nghĩ, loại cuộc sống ngày ngày bị đánh vào mông, bị người chèn ép này quả thực không thể chịu được nữa, cuối cùng ở giữa đêm tối gió lớn, thu thập hành lý, tìm một cái lỗ chó, chui ra ngoài...
Lần đó, động tác của ta hẳn phải hết sức lớn, vì ta mang một cái túi rất to, hành lý rất nhiều, trong cái bọc chứa đầy đồ dùng hằng ngày của ta, mà trong tay ta, thậm chí còn ôm thêm cả áo dạ hồ mà ta quen dùng.
Nhưng vừa ra ngoài không bao lâu, ta liền thấy vài hắc y nhân đứng trước mặt ta, xông lên bó ta lại thành một cái bánh chưng.
Lúc ấy ta còn quá bé, không biết thế sự hiểm ác, bọn họ xông lên trói ta, ta liền ngơ ngác nhìn bọn họ, đến khi bọn họ bó xong rồi, ta mới có chút ngượng ngùng nói: "Cái đó, thúc thúc, các người là ai?"
Không có ai trả lời ta, bọn họ gánh ta, mọt đường chạy như điên, ra khỏi kinh thành.
Bọn họ ra khỏi kinh thành, cùng một nhóm người khác hội họp. Nhóm người kia cũng giữ trong tay một đứa trẻ không lớn hơn ta bao nhiêu, chúng ta bị bọn họ đặt ở một khoang xe ngựa.
Cho đến bây giờ, ta đã không còn nhớ hình dáng đứa bé kia nữa, chỉ loáng thoáng nhớ, nó hình như tên là Ngọc Ngọc, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Ta lúc đầu không thể phân biệt được nó là nam hay nữ, nhịn hồi lâu sau, tới lúc ta nhân thời điểm nó đi nhà cầu nhìn lén mới phát hiện, hóa ra là một đứa bé trai.
Lúc ấy ta và Ngọc Ngọc bị một đường đưa đi rất xa, ta là ngu ngốc nên gan cũng to, chỉ cảm thấy thức ăn bọn họ cho ta hơi kém một chút, không cho ta thay quần áo, giam lỏng ta, thỉnh thoảng sẽ thả ta và Ngọc Ngọc ra một chút, tựa hồ cũng không có gì không tốt... Nhưng Ngọc Ngọc lại cực kỳ lo lắng. Hắn lớn hơn ta một tuổi, đã có thể nghe hiểu lời bọn họ nói.
Hắn giải thích với ta: "Bọn họ là người tà giáo."
Ta bới cơm, không hiểu: "Tà giáo là cái gì?"
"Bọn họ đem chúng ta đi làm tế phẩm."
Ta tiếp tục lùa cơm, không hiểu: "Tế phẩm là cái gì?"
"Ngu xuẩn!" Ngọc Ngọc đè thấp xuống tiếng rống giận: "Ngươi làm sao có thể ngu xuẩn như vậy?!" Bọn họ muốn giết chúng ta!"
Câu này ta nghe hiểu, trong miệng đầy cơm trong nháy mắt toàn bộ phun hết lên gương mặt tinh xảo của Ngọc Ngọc, sau đó ta bưng chén cơm, ngơ ngác nhìn hắn, hắn ngơ ngác nhìn ta, hồi lâu sau, chợt cao giọng rống lên: "Ngươi tự tìm chết!"
"Oaaaa" Ta bị hắn thét trong nháy mắt khóc lớn lên. Hắc y nhân bên ngoài bị kinh động, lập tức đập cửa: "Khóc cái gì mà khóc!" Ta và hắn đồng thất nuốt thanh âm trở vào, ta thút thít nói: "Ta... phun cơm lên mặt Ngọc Ngọc, ta tiếc lương thực."
Người bên ngoài lên tiếng mắng mấy câu. ta nhìn về phía Ngọc Ngọc, một lát sau, chợt lao về phía hắn. Ngọc Ngọc điên cuồng đấu tranh, ta lại càng gắt gao ôm chặt hắn nói: "Ngươi mau cứu ta, cứu ta ta liền gả cho ngươi!"
Nữ hài từ thường là trổ mã sớm hơn so với nam hài tử. Mặc dù chỉ số thông minh của ta không trổ mã, còn kéo dài trạng thái như hồi ba tuổi, nhưng mấy chuyện tình cảm, ta thường vì nghe lén cung nữ, thái giám trong nội cung bát quái mà trở nên cực kỳ nhạy bén. Ta có nghe bọn họ nói rất nhiều câu chuyện, trong đó phần lớn mở đầu chính là, nam nhân cứu nữ nhân, nữ nhân vì cảm tạ ân huệ, lấy thân báo đáp.
Ta nghĩ, ta không có gì có thể báo đáp Ngọc Ngọc khi trở về, bởi vì phụ hoàng từng nói, ngoại trừ cái mạng này chính là của ta, cái gì cũng không phải của ta. Cho nên trừ lấy thân báo đáp, ta không thể nghĩ ra phương pháp nào khác.
Vì vậy, ta gắt gao đè hắn lại, muốn chứng minh quyết tâm của ta, định giống như những cung nữ kia hôn một cái. Nhưng Ngọc Ngọc lại không hề có một chút cảm kích nào.
"Đồ đoạn tụ!" Ngọc Ngọc liều chết giãy giụa, còn không quên nhục mạ ta: "Lão tử không có một chút hứng thú nào với nam nhân! Cút ngay! Ngươi buông tay!!! Ai chính xác ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, rốt cuộc hắn bị ta nắm lấy cằm, chợt hôn lên.
Ngọc Ngọc sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong lúc ta ngẩn người đẩy ta ra, nhanh chóng lui đến góc tường, che miệng, bi thương nhìn ta.
Hôm đó, hắn ở cái vị trí kia, yên lặng rơi lệ suốt một đêm.
Ngày thứ hai, người đưa cơm tới, ta nói: "Ăn chút cơm đi..."
Hắn ưu thương đến cơm cũng ăn không vào nữa, chỉ biết hướng ta gào: "Không có ăn hay không, ta không ăn!"
Ta vui mừng quá đỗi, ta vẫn còn ở trạng thái ăn không đủ no, hắn không ăn, ta mới có thể ăn hết. Vì vậy, ta lấy khí thế gió cuốn mây tan, ăn sạch sẽ chỗ cơm trong chén. Một lúc sau Ngọc Ngọc đói, hắn cuối cùng cũng chịu rời khỏi cái góc tường, nhưng nhìn vào, lại chỉ còn hai cái chén trống không. Ta ngồi xếp bằng ở bên cánh hai cái chén, ngửa đầu nhìn hắn, khóe miệng còn có một hạt cơm thật tao nhã.
Hắn đại khái đã đói đến lả, chỉ có thể chỉ ta nói một chữ "Ngươi", hai mắt trợn một cái, ngã xuống.
Từ hôm ấy, Ngọc Ngọc bị ốm. Ta phải chiếu cố hắn. Chăm sóc hắn rồi sau đó, tới một ngày hắn thần thanh khí sảng cuối cùng nói ra câu nói kia - Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo hộ ngươi.
Lúc ấy hắn ôm ta, nói đặc biệt hào khí, đặc biệt trượng nghĩa, đặc biệt giống như thật. Ta liền ngây ngốc gật đầu.
Buổi tối hôm đó, có người tới cứu chúng ta, bên ngoài xảy ra kịch chiến, Ngọc Ngọc đem ta ẩn núp trong đống củi đốt, sau đó rút từ trong giày ra một con dao nhỏ, đứng ở cửa.
Có người xông vào tìm chúng ta, vừa mới vào cửa, liền bị hắn bất chợt đánh lén, chém chết ngay trước cửa.
Khi đó ta lần đầu tiên nhìn thấy cảnh giết người, máu đỏ tươi trong nháy mắt phun ra ngoài, cả người ta núp phía sau đống củi, bị sợ đến không dám cử động. Nhưng Ngọc Ngọc lại không như thế, dáng vẻ hắn dường như không hề e ngại chút nào, giữa một đám người chạy đông chạy tây, cầm một cây dao nhỏ, ỷ vào chiều cao làm ưu thế, chạy tới chạy lui giữa một đám người lớn đó.
Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ta nhiều lần nhìn thấy hắn bị kiếm chém bị thương, bị đạp phải, nhưng hắn cũng không kêu tiếng nào, ngược lại mang nụ cười, nháy mắt một cái xông ra ngoài, vừa quay lại liền kêu: "Tới đi tới đi, có bản lĩnh thì tới chém chết lão tử đi!"
Bọn họ dây dưa hồi lâu, ta nhìn Ngọc Ngọc, nước mắt lã chã rơi xuống, ta cũng không biết là bởi vì sợ hãi, hay là đau lòng.
Qua hồi lâu, đột nhiên có một nhóm người khác vọt vào, thái độ cương quyết, chỉ nói một câu: "Không chừa một mống."
Nhìn thấy người nọ, Ngọc Ngọc vốn chống giữ thật lâu đột nhiên ngã trên mặt đất. Ta và hắn cách nhau một đống củi đốt, xuyên qua kẽ hở nhìn đối phương. Hắn nằm trên đất, toàn thân đầy máu, cứ như vậy, chăm chú nhìn ta. Ta gắt gao che miệng mình, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn đột nhiên lại cười, giơ tay lên, ở thời điểm mọi người không chú ý đến, dùng máu viết hai chữ lên đất - đừng khóc.
Ta gật đầu, nhưng không làm được. Hắn nhìn ta, ánh mắt kia, phảng phất lại cũng tựa hồ không nhìn thấy gì. Hồi lâu sau, hắn bị người ta mang ra ngoài, ta loáng thoáng nghe ra có người hỏi hắn cái gì, hắn đáp lại cái gì, sau đó bọn họ liền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại thi thể đầy đất cùng mình ta, cả người ta cũng xụi lơ trong đống lửa, một cử động cũng không dám động.
Ngọc Ngọc chưa trở về, xung quanh không có lấy một người sống, một mình ta ở nơi đó, sợ đến sắp phát điên rồi. Lúc ấy ta liền nghĩ nếu có một người tới thì tốt rồi, dù chỉ là một người thôi.
Ta không biết mình ở đó đợi bao lâu, chỉ cảm thấy ban ngày đã biến thành đêm tối, toàn thân ta một tấc lại một tấc đều cứng đờ. Sau đó ta đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc phía bên ngoài, rồi đến một thanh âm quen thuộc, lạnh lùng nói: "Lục soát."
Dứt lời, có tiếng người đi qua đi lại, sau đó người kia đi qua từng gian phòng một, ôn nhu gọi: "Điện hạ? Điện hạ?"
Ta muốn trả lời, nhưng bởi vì kinh sợ, há miệng, nhưng hồi lâu cũng không thể phát ra âm thanh nào. Ta cảm thấy cả thân thể đã không còn là của mình nữa. Thật lâu sau, ta nghe được thanh âm tiếng chân ông bước đến trước mặt ta, lúc sau, ông dời đi từng chút từng chút củi đốt trên đầu ta, ánh lửa lọt vào, chiếu ra bộ dạng chật vật của ta. Ta co rúc ở nơi đó, ngửa đầu nhìn ông, mặt đầy nước mắt. Ông hơi sững sờ, sau đó thở dài một tiếng, ôn hòa nói: "Điện hạ..."
Lời vừa mới cất lên, ta liền khóc lớn thành tiếng. Ông đưa tay ra, bế ta lên, sau đó ôn nhu nói: "Không khóc được, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể khóc chứ?"
Ta không lên tiếng, núp trong ngực ông, thút thít. Qua một lúc, ta rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn ông, cố gắng không để nước mắt mình rơi xuống, hắng giọng nói: "Thái phó là cố ý tới tìm Cô sao?"
"Ừ," Ông không hề che giấu: "Lần này điện hạ, thật sự là quá mức huyên náo."
"Thái phó có phải tìm đến rất khó khăn không?" Thấy ông không mắng ta, ta lại yên tâm mấy phần, ông gật đầu nói: "Vâng, nhưng nhìn thấy điện hạ vẫn bình yên, vi thần có thể yên tâm rồi."
"Thái phó..." Ta không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm ông. Ông ta ôm ta, đi mấy bước, rốt cuộc phát hiện ta không đúng, quay đầu lại xem xét ta, ôn hòa hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?"
"Thái phó," Ta cố nhịn nước mắt, hỏi: "Nếu Cô không phải Thái tử, Thái phó có còn đến tìm ta không?"
"Nếu điện hạ không phải Thái tử," Tạ Tử Lan cuối cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Vi thần nhất định sẽ nhận điện hạ làm nghĩa tử. Điện hạ là đứa trẻ thông minh lanh lợi như vậy, đều luôn làm cho người khác yêu thích."
Nghe lời này, ta đột nhiên cảm thấy, tất cả những than phiền, ủy khuất của ta trước đây, thật ra cũng không hề tồn tại. Dù ta không phải Thái tử, cũng sẽ có Tạ Tử Lan cảm thấy, ta là một đứa trẻ ngoan.
Từ đó về sau, địa vị của Tạ Tử Lan ở trong lòng ta, thậm chí đã thay thế cả phụ hoàng. Trong tuổi thơ của ta, phụ hoàng là người cho ta vinh hoa phú quý, nhưng không hề mang đến phân nửa ôn tình, cũng không có ai cho ta ôn tình, trừ Tạ Tử Lan.
Chẳng qua là ở thời điểm ta mười hai tuổi, Tạ Tử Lan đột nhiên thay đổi thái độ ôn hòa thường ngày, ở một thời điểm nào đó đang giảng bài cho ta, chợt rút kiếm ra hướng về phía ta.
Bởi vì ta tín nhiệm ông ta, kính trọng như một người cha, cho nên ta đã thỉnh cầu phụ hoàng, cho phép ông ta đeo bội kiếm trong giờ giảng. Nhưng ngày đó, ông ta dùng bội kiếm mà ta đã thỉnh cầu, chỉ vào ta.
Ta bị kiếm cắt đứt nửa đoạn tóc, kinh ngạc ngã xuống đất, mắt đỏ bừng nhìn ông ta. Ông ta chỉ kiếm về phía ta, thị vệ rối rít rút kiếm ra xông tới, ta cùng ông ta cứ dằng co như vậy hồi lâu. Mẫu hậu ta chạy tới hiện trường, từ xa xa ta chỉ nghe người nói một câu: "Ngươi dám giết!!!" Vừa nói, mẫu hậu vừa nhấc chân đi vào, phe phẩy vũ phiến, ôn nhu nói: "Ngươi hôm nay có thể ở chỗ này giết Thái tử, bất quá ngươi cần phải suy nghĩ kĩ, Tạ gia ngươi trên dưới tám trăm mạng người có còn muốn sống hay không? Tạ gia ngươi trăm năm vinh hoa, có chịu được nổi không! Ngươi nên coi chừng..." Mẫu hậu đi đến bên cạnh ta, đột nhiên lên giọng: "Người ngươi chỉ vào chính là Đại Tuyên đương kim Thái tử, đế vương tương lai, Tạ Tử Lan ngươi có can đảm này hay không, mang một nhà Tạ gia ngươi ra đánh cược!"
Ta không biết mẫu hậu đang cùng ông ta nói chuyện gì, chỉ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt này, nhìn ông ta run rẩy siết chặt kiếm, thống khổ nhắm hai mắt, cuối cùng 'Ha ha' cười phá lên, cầm kiếm qua loa chém mấy cái bàn, ném kiếm đi, liền ngã quỵ bên cạnh một cái bàn, nói lầm bầm: "Rượu ngon! Rượu ngon a!"
"Thái phó đây là say rồi sao..." Nhìn tư thái Tạ Tử Lan, mẫu hậu dùng vũ phiến che nửa gương mặt, cười khanh khách, quay đầu dò hỏi: "Thái tử, ngươi có bị thương chỗ nào không?"
"Không có." Ta nhìn người đàn ông đang giả vờ say ấy, nửa ngày không phản ứng kịp, chẳng qua theo bản năng che giấu vì ông ta. Một lát sau, ta mới kịp phản ứng chuyện gì vừa mới xảy ra.
Ngã kính trọng đích, người ta coi như phụ thân kia, muốn giết ta.
Ta không nhịn được run tay, nhìn người đang giả vờ say, suy nghĩ một chút muốn đem ông ta ra hỏi tội, nhưng khi thốt ra, lại là một câu: "Hôm nay Thái phó say rượu, sở tác sở vi, đại khái đều là không có lòng dạ nào dạy học. Đại Tuyên ta lấy đức trị quốc, Cô cũng không có gì đáng ngại, dẫn Thái phó đi giải rượu đi."
Mọi người lĩnh mệnh, mấy cung nữ run rẩy đi đỡ Tạ Tử Lan. Ta nhìn bọn họ đã đi xa, rốt cuộc vẫn không yên lòng.
Ta rốt cuộc mở miệng, lần đầu tiên trong đời ra lệnh giết người.
"Phân phó," Thanh âm ta run run: "Người ở trong điện, giết không chừa một ai."
Miên: Cảm ơn và xin lỗi những người đã nhắc nhở con lười này edit ko bỏ truyện ạ!!! Thực ra chương này chỉ còn một tí tí là xong nhưng mình cứ lười lười là quên luôn. May mà có người thật tốt bụng nhắc ạ :)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro