Chương 3

Một đường dẫn theo hành lý đi ở phía sau đám người, Nguyễn Chi Chi vẫn nghĩ đến tâm sự cảu mình.

Đột nhiên trên tay chợt nhẹ, cô có chút nghi hoặc ngẩng đầu, mới phát hiện thì ra là Trần Gia Ngôn tự ý xách vali của cô đi.

Trước mắt là giương mặt tuấn tú của đối phương, nụ cười xán lạn: " Một cô gái làm sao có thể xách vali nặng như vậy được, ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi, cho tôi cơ hội để thể hiện một chút phong độ quý ông đi."

Lúc anh ta nói chuyện cười đùa tí tửng, trong giọng điệu còn mơ hồ mang theo chút ý tứ làm nũng, trong nháy mắt liền đem đưa cô về giữa mùa hè lần đầu nhìn thấy Lí Tư Thần bảy năm trước.

Bảy năm trước, cô nhập học trở thành sinh viên năm nhất, đi lòng vòng trong khuôn viên trường rộng lớn của một đất nước xa lạ, lúc đó Lí Tư Thần cũng là giống như vậy nửa đường đột nhiên xuất hiện, không nói lời nào giúp cô xách vali đi: "Này, cậu là tân sinh vừa mới nhập học đúng không, tớ cũng vậy. Nhưng tớ đến đây sớm hơn cậu vài ngày, nên tớ đã biết rõ đường cụ thể ở trong trường rồi. Thế nào, có muốn cho tớ cơ hội dẫn cậu đến kí túc xá nữ báo cáo hay không?"

Có lẽ ánh mặt trời buổi chiều hôm đó vừa vặn chiếu xuống, thời cơ cậu xuất hiện vừa vặn, độ cong mỉm cười cũng vừa vặn. Tóm lại, liếc mắt một cái, liền khiến cho cô một lòng si mê, từ nay về sau thăng trầm, ngày này qua ngày khác.

Lại nói tiếp thật sự buồn cười, rõ ràng là cậu tới gần cô trước, sao đến cuối cùng, người luyến tiếc ngược lại là cô.

Có lẽ bởi vì hồi ức quá mức sống động, Nguyễn Chi Chi thế nhưng không kịp phản ứng, tùy ý để Trần Gia Ngôn giúp cô xách vali đi.

Lúc tinh thần hồi phục lại, chỉ có thể có chút ảo não mà cắn môi, một đường chạy chậm đuổi kịp.

Tất cả các chặng đường từ gửi hành lý, thẻ lên máy bay, kiểm tra an ninh và đến cổng lên máy bay được chỉ định, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Trần Gia Ngôn vẫn đứng ở bên cạnh cô líu ríu mà nói chuyện phiếm, đề tài một đường từ mấy tuổi anh bắt đầu đi nhà trẻ đến bây giờ tác phong sinh viên có bao nhiêu cởi mở, quả thực chính là thao thao bất tuyệt. Nguyễn Chi Chi tuy rằng cảm thấy được có chút nhàm chán, nhưng căn cứ vào gia giáo tu dưỡng tốt đẹp, vẫn là làm ra bộ dáng rất phối hợp mà chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Từ đầu đến cuối, Thời Nghiên vẫn đứng cách họ vài bước trầm mặc không nói, như thể chuyện gì đều không liên quan gì đến anh.

Hàng ngàn người đi bộ trong sân bay, không thể nghi ngờ anh là người thu hút sự chú ý.

Không vì cái gì khác, chính là vì khí chất trên người đàn ông này quá mức đặc biệt.

Khuôn mặt anh cực kì tinh tế, hoàn hảo như một bộ sưu tập nghệ thuật trân quý được trưng trong tủ kính. Nhưng ánh mắt của anhlại u ám và lãnh đạm, nguy hiểm đến mức kẻ khác thậm chí không dám nhìn nhiều. Sợ nhìn nhiều một chút sẽ bị hút vào vực sâu không thấy mặt trời.

Người đàn ông này không có trái tim và tâm hồn mềm mại, chỉ có một đôi run sợ.

***

Chờ đến lúc đến Côn Minh cùng hướng dẫn viên du lịch địa phương gặp nhau thành công, trên đường quay về khách sạn, Nguyễn Chi Chi đã buồn ngủ đến mức mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau .

Bầu không khí trên xe buýt rất náo nhiệt, hướng dẫn du lịch là một người đàn ông ba mươi tuổi, nói chuyện hài hước, hiện tại đang kể một ít phong tục địa phương ở Vân Nam, làm cho mấy cô gái trên xe ôm bụng cười to.

Ngáp một cái, Nguyễn Chi Chi mơ mơ màng màng dụi mắt, chỉ nhìn thấy Thời Nghiên ngồi đối diện không chút để ý mà nghịch một cái bật lửa màu xanh lam, một đôi mắt đen nhánh trong bóng tối sáng ngời lại tắt, không rõ cảm xúc.

Nguyễn Chi Chi nhìn chằm chằm ngón tay của anh, bắt đầu suy đoán người này có phải nghiện thuốc lá rất nặng hay không.

Sau khi đến khách sạn được chỉ định, không biết nên nói cô may mắn hay là như thế nào, vì có một người không tới, cho nên Nguyễn Chi Chi vừa vặn tự mình độc chiếm một gian phòng đôi.

Mở cửa phòng ra, cô dùng hết khí lực cuối cùng tắm một chút nước nóng, ngay cả tóc cũng chỉ sấy qua loa liền leo lên giường .

Mới vừa chạm vào gối một chút liền lập tức tiến vào giấc mộng đẹp.

Đêm đó Nguyễn Chi Chi mơ một giấc mơ vô cùng chân thật, trong giấc mơ cô bị một mảnh bóng tối bao phủ không nhìn thấy được năm đầu ngón tay, bốn phía rất ồn ào, khắp nơi đều là tiếng la kêu cứu của mọi người, không khí khẩn trương mà áp lực. Lòng bàn tay cô lạnh lẽo, trong bóng tối nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, trong miệng còn đang cố gắng trấn an định nói cái gì đó.

Mà người kia rất trầm mặc, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Ngày hôm sau vừa tỉnh lại, sắc trời hơi hừng sáng, Nguyễn Chi Chi liền gần như quên sạch chi tiết giấc mộng ban đêm của mình.

Khi cô kiễng chân đứng ở trong phòng tắm rửa mặt, nhìn vào gương hồi lâu, đột nhiên hoảng hốt nhớ lại năm thứ hai đại học, phòng thí nghiệm hóa học của trường học gặp sự cố mạch điện, bởi vì trợ giảng bất cẩn vô tình khóa trái cửa chính lại, làm cho lúc ấy hơn mười sinh viên đang làm thí nghiệm dược phẩm bị mắc kẹt ở bên trong ba tiếng đồng hồ.

Lúc đó, Nguyễn Chi Chi lần đầu tiên cảm thấy mình chỉ còn cách cái chết một bước.

Bầu không khí trong giấc mơ cùng tình cảnh ngay lúc đó rất giống nhau, đều tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón tay đâu cả, khắp nơi đều là tiếng la hét hoảng sợ của các sinh viên đến từ các quốc gia khác nhau.

Nhưng tại sao cô lại đột nhiên có giấc mơ này, thật sự là gặp quỷ .

Nguyễn Chi Chi bóp một chút kem nền dạng lỏng vào lòng bàn tay, tinh tế dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên che đi quầng thâm dưới mắt, đem chuyện này bỏ lại sau đầu.

Địa phương này ở Vân Nam nhiều mây, mưa nhiều, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối là rất lớn, sau khi rửa mặt xong, Nguyễn Chi Chi lấy một chiếc áo lông màu đen dày nhất trong vali ra mặc vào, mũ và khăn quàng cổ trang bị đầy đủ, lúc này mới hài lòng ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa liền gặp Thời Nghiênvà Trần Gia Ngôn ở phòng bên cạnh phòng cô.

"Sớm nha Chi Chi, tối hôm qua ngủ thế nào?" Trần Gia Ngôn cười tủm tỉm đến gần, sáng sớm một bọ tràn đầy tinh lực.

" Hôm qua quá mệt mỏi , vừa về đến phòng liền ngủ thiếp đi." Nguyễn Chi Chi đi bên cạnh anh ta, hai người mỗi người một câu nói chuyện phiếm.

Khóe mắt trong lúc vô tình liếc qua Thời Nghiên, trùng hợp phát hiện, hôm nay anh cũng mặc một bộ áo lông màu đen, nhưng là kiểu dáng ngắn, bộ dáng rất sạch sẽ sảng khoái.

Anh vẫn không nói lời nào, im lặng đi một bên, chỉ là khuôn mặt tinh xảo trời sinh căn bản làm cho người ta không thể bỏ qua.

Nguyễn Chi Chi cảm thấy loại ngườ này khiến cho người ta bất lực nhất.

Cái gì cũng đều giấu ở trong lòng, cái gì cũng không cho người ta biết.

Ngồi trên xe buýt đi Thạch Lâm, hướng dẫn viên họ Triệu trong đoàn bắt đầu lên kế hoạch kỹ lưỡng cho hành trình năm ngày, hôm nay đi thắng cảnh Thạch Lâm Côn Minh, đến Lệ Giang qua đêm, ở Lệ Giang hai ngày, cuối cùng đi đến Shangri-La.

Về cơ bản, nguyễn chi chi rất hài lòng đối với việc sắp xếp hành trình này, xét cho cùng, 90% các bạn trẻ đến Vân Nam du lịch nơi muốn đi nhất có lẽ chính là thành cổ Lệ Giang.

Thủ đô diễm lệ trong truyền thuyết.

" Thạch Lâm Nham cao hàng chục nghìn mét, phải trèo lên mới có thể vào trong nhìn những tảng đá kì lạ san sát, như hàng nghìn con ngựa đuổi vào hang. Tương truyền vào giữa mùa đông giá rét có ai đó đã nhìn thấy hai cây mận trên đá với những quả màu đỏ tươi. Gặp không kịp lấy, ngày hôm sau tìm thì không thấy, tục hô Lí Tử Tinh. Lí Tử Tinh được đề cập trong văn bản này là danh lam thắng cảnh Thạch Lâm hiện tại. Còn được gọi là ' Đại tiểu Thạch Lâm ', đây là một trong những mô tả sớm nhất về Thạch Lâm trong lịch sử".

Giọng của hướng dẫn viên truyền qua micro rất rõ ràng, Nguyễn Chi Chi ngồi ở chỗ ngồi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng quay đầu thưởng thức một chút phong cảnh tuyệt đẹp ven đường, đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng đi một chuyến du lịch bất ngờ như vậy, cảm giác cũng không tệ.

Ừm, sẽ không so đo với Cố Niệm.

Khu thắng cảnh Thạch Lâm là một "khu rừng" thực sự được tạo thành từ những tảng đá, cảnh sắc tuyệt đẹp, không khí trong lành. Nguyễn Chi Chi đeo ba lô đi theo phía sau đoàn du lịch, dọc theo đường đi có rất nhiều tảng đá kì lạ san sát nhau, cao chót vót đến bất ngờ, hình thù khác nhau.

Sau khi đi đến đỉnh Ashima nổi tiếng, hướng dẫn viên du lịch xoay người lại, giơ loa kể cho mọi người nghe câu chuyện tình yêu cảm động giữa Ashima và Ahei, Nguyễn Chi Chi nghe rất say sưa, còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.

Ba cô gái trẻ trong đoàn đứng ở phía sau cô cách đó không xa, đang xì xào bàn tán

" Hôm qua tớ đã hỏi ba rồi, ông ấy nói Thời Nghiên là giáo sư đạt huy chương vàng trong khoa tâm lý học của trường họ, năm nay mới 26 tuổi, các loại giải thưởng nhiều đếm không xuể, là một thiên tài danh xứng với thực."

" dì tớ cũng nói với tớ rằng anh ấy vừa mới đi du học về."

"Lợi hại như vậy? Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một người đàn ông vừa có nhan sắc vừa có nội hàm này."

"Cũng không biết có bạn gái hay không."

" Chắc là không có đâu, ba tớ nói ông ấy cùng Thời Nghiênđã là đồng nghiệp được ba năm, cho tới bây giờ đều không có thấy anh ấy đi cùng bất kỳ người khác giới nào"

"Cậu đừng làm tớ sợ, đừng nói anh ta là gay nha? Hay. . . . . . Là ở phương diện kia có vấn đề?"

"Phốc ha ha ha, cậu cũng thật là, nghĩ lung tung gì vậy."

. . . . . .

Phía sau truyền đến tiếng cười hi hi ha ha của các cô gái, Nguyễn Chi Chi tuy rằng cảm thấy được phi lễ chớ nghe, bất quá thanh âm của các nàng thật sự là lớn đến mức làm cho cô muốn giả vờ nghe không thấy cũng không được.

Ánh mắt dễ dàng mà tập trung ở trong đám người, Thời Nghiên đút một tay vào trong túi quần, con ngươi đen kịt, hơi ngẩng đầu nhìn đỉnh Ashima cao vút phía xa.

Anh rõ ràng đứng ở trong biển người, nhưng khí chất anh toát ra xa lạ phảng phất tự do như tách rời với thế giới bên ngoài.

Loại đàn ông chất lượng tốt ngàn dặm mới tìm được một người như thế, tất nhiên vẫn còn độc thân. Mặc dù nghĩ như vậy có chút không đúng, nhưng ngoài những gì các cô gái kia vừa nói, hình như cũng tìm không ra nguyên nhân khác.

Bởi vì đoàn du lịch của Nguyễn Chi Chi có chút đặc thù, cho nên tính tự do tương đối cao, đến giờ cơm, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn tự mình giải quyết, xem ra họ đã lĩnh đủ bữa ăn của đoàn du lịch.

Nguyễn Chi Chi đứng ở tại chỗ suy nghĩ nửa ngày cũng chưa quyết định phải ăn cái gì, vừa lúc Trần Gia Ngôn kéo tay cô qua một bên nói hôm nay anh ta mời khách.

Theo chân anh ta đi đến một nhà hàng hản sản gần đấy, Nguyễn Chi Chi nhìn thấy bảng hiệu treo trên đó lập tức đau lòng.

Rất tiếc, cô bị dị ứng hải sản.

Trần Gia Ngôn bên cạnh bộ dạng rất đắc ý, thao thao bất tuyệt đề cử với cô: " Nhà hàng hải sản này là một người bạn của tôi từng đi du lịch Vân Nam đặc biệt giới thiệu cho tôi, nói rằng nó là một thương hiệu lâu đời ở đây, hương vị hải sản đặc biệt thơm ngon chính thống, muốn ăn phải đặt trước mới có chỗ ngồi".

Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của đối phương, dự định lúc đó nên ăn thứ gì khác ngoài hải sản là được, hẳn là cũng không có vấn đề gì, Nguyễn Chi Chi ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ta, bước lên cầu thang gỗ kẽo kẹt trong nhà hàng.

Phòng riêng ở tầng 2, sau khi đi vào cô mới phát hiện, ngoài Thời Nghiên đang ngồi ra, thế nhưng còn có ba cô gái cùng đoàn kia.

Thời Nghiễn hờ hững mà nghịch cái bật lửa xanh trong tay, nhìn thấy cô đi vào cũng chỉ là giương mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro