Phần 2

Tô Thính chạy so con thỏ còn muốn nhanh hơn, cô rời khỏi thị trấn với tốc độ phi thường sau đó đi đến khu đô thị khiến cô hoa cả mắt.

Dựa theo sự chỉ dẫn của hệ thống, Tô Thính đi tới thành phố Thanh Nguyên.

Thành phố Thanh Nguyên có cơ sở điện ảnh và truyền hình lớn nhất Hoa Quốc —— Giang Thanh Ảnh Thị Thành.

Địa điểm quay phim chính của nhiều bộ phim truyền hình trong nước đều tập trung ở thành phố này, thành phố Thanh Nguyên cũng bởi vậy mà từ cấp huyện quận bình thường trở thành một thành phố du lịch nổi tiếng.

Thành phố Thanh Nguyên cách cái trấn nhỏ cũng không xa, rất nhiều đoàn phim từ Giang Thanh tới đây quay chụp đều đi qua trấn nhỏ lấy cảnh, mấy người Quý Chi Viễn là một trong số đó.

Mà mục đích Tô Thính đến thành phố Thanh Nguyên , đương nhiên chính là vì hoàn thành nhiệm vụ của mình: Trong một tuần, đóng vai nhân vật tùy ý.

Nơi này có nhiều đoàn phim lớn, đồng nghĩa với cơ hội cũng nhiều nhưng hiển nhiên cạnh tranh càng gay gắt. Mỗi ngày canh giữ ở bên ngoài Ảnh Thị chờ đợi một vai diễn quần chúng nho nhỏ cũng nhiều như lông tiểu meo, hi vọng chính mình một bước lên bậc cao danh vọng chỗ nào cũng có, nhưng mà người thành công chân chính lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Về phần Tô Thính mục tiêu của cô là ảnh hậu, hơn nữa lại là ảnh hậu quốc tế, cái này chính là khó càng thêm khó.

Nhưng cái giống loài vô tâm vô phế như Tô Thính hiện tại cũng chẳng biết tới điều này, trên đường tới Ảnh Thị, Tô Thính bị nhiều thứ cám dỗ, giờ phút này Tô Thính đang đứng bên ngoài một tiệm mì chảy nước miếng.

Tô Thính thời điểm còn chưa hóa hình, dụ hoặc lớn nhất chính là nhân thế mỹ thực, Tô Thính muốn nếm đủ loại mỹ thực. Thân là một tiểu yêu tinh cô sẽ không cảm thấy đói, nhưng dục vọng với đồ ăn vẫn phải có, xung quanh đây nhiều tiệm cơm như thế cũng chỉ có quán mì này hấp dẫn Tô Thính, thật ra là bởi vì...... Quá thơm!

Chính là vấn đề lớn nhất hiện tại, cô...... Không có tiền!

Biến cát thành tiền là có thể, nhưng lương tâm cô không cho phép. Tô Thính đã đứng ở bên ngoài quán mì nửa giờ vẫn không nhúc nhích giống như cái tượng điêu khắc, thỉnh thoảng có người đi qua thấy cô xinh đẹp lại ngó xem một cái, thậm chí còn có người lấy ra di động chụp ảnh, cô không thèm để ý, chỉ lo nhìn chằm chằm gắt gao trong quán mì.

Cuối cùng, bà chủ quán vẫn luôn bận rộn đi đến trước mặt cô, vẻ mặt hiền lành hỏi: "Cô bé, muốn tới ăn mì sao? Bên ngoài nắng nóng, trước vào trong quán ngồi đi."

"Cháu...... Cháu ngửi mùi thơm nên tới, nhưng mà cháu không có tiền......"

Giọng nói của cô ngọt ngào mềm mại, hơn nữa ngữ khí này mới đáng thương làm sao, bà chủ cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền nói: "Cô bé vào đi, dì mời cháu ăn mì, không cần tiền!" Nói xong liền đem Tô Thính kéo vào bên trong quán mì, cô thậm chí không kịp phản ứng, đã bị kéo đến. Bà chủ mạnh mẽ ấn cô ở trên ghế.

Tô Thính giãy giụa một chút toan đứng lên, bà chủ lại đem cô ấn trở về, "Cứ ở đây ăn không cần tiền, không cần lo lắng."

Cô tuy rằng không hiểu nhiều về đạo lý đối nhân xử thế, nhưng cũng có thể phân biệt thiện ác, bà chủ thật sự muốn mời cô ăn mì, nếu cô từ chối chính là từ chối thành ý của người tốt.

Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì...... Tô Thính thật sự thèm không chịu được, vào trong quán mì  đều là mùi thơm mê người. Các dây thần kinh tham ăn cùng dạ dày của cô gào thét, Tô Thính vô pháp cự tuyệt lại dụ hoặc như vậy. Hazz, là do bà chủ mời cô, không phải do cô không có liêm sỉ nha.

Trong lúc ông chủ đang nấu mì, bà chủ cùng Tô Thính vui vẻ trò chuyện lên xuống, qua cuộc trò chuyện bà chủ biết được Tô Thính là tới Ảnh Thị thành tìm công việc, cô trông xinh đẹp như kia khẳng định là tới làm diễn viên. Bà chủ nghĩ như vậy vỗ vỗ bả vai Tô Thính nói: "Cô bé, cháu nhất định sẽ nổi tiếng!"

Được cổ vũ Tô Thính ra sức gật đầu, bỗng nhiên đối với tương lai tràn ngập tin tưởng. Mặc kệ nói như thế nào, muốn trở thành một viên kẹo không bị ăn luôn vẫn là phải nỗ lực tu luyện!!!

Hệ thống phi thường cảm động, ký chủ cuối cùng giác ngộ làm nó cũng cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng nha.

Trong tiệm có không ít vị khách đều nghe lén các cô nói chuyện phiếm. Thật lòng mà nói, dựa vào mỹ mạo của Tô Thính ở giới giải trí dư sức làm một cái bình hoa, nhưng muốn nói tới nổi tiếng thì còn phải phụ thuộc vào sức của mình.

Nhưng mà lời kế tiếp của Tô Thính lại làm quần chúng vây xem cảm thấy cô có chút không biết trời cao đất dày, bởi vì cô nói: "Tôi muốn trở thành ảnh hậu thế giới!"

Lời này vừa nói ra, quán mì bỗng nhiên im phăng phắc, cô bé này đang nói cái gì? Bọn họ không có nghe lầm chứ?

Mọi người đột nhiên im lặng lại có người cố đánh vỡ không khí trầm mặc này. Chỉ nghe thấy "Xì" một tiếng, có người bật cười, Tô Thính bị động tĩnh hấp dẫn, hướng tới nơi phát ra âm thanh nhìn.

Người đàn ông lớn lên thật xuất sắc, tướng mạo như vậy cho dù đặt ở giới giải trí tụ tập mỹ nam cũng là phi thường. Bất quá xem phản ứng người khác có vẻ hắn không phải nghệ sĩ.

Đấy là suy nghĩ của người khác chứ Tô Thính suy nghĩ lại là: Xem cái bộ dáng cười tủm tỉm của hắn, nhìn chắc chắn là muốn ăn cô!

Đứa trẻ sợ hãi, đáng thương, yếu ớt, lại bất lực.

Hắn nhấc cái ghế dứt khoát đặt bên cạnh chỗ ngồi của Tô Thính, hành động này đem Tô Thính dọa sợ, lắp bắp nói: "Anh...... Anh muốn làm gì?" Sẽ không phải trước mặt nhiều người như thế mà ăn cô chứ, ô ô ô, cô một chút cũng không ngọt, một chút cũng không thể ăn!

Người đàn ông tựa hồ nhận ra cô khẩn trương, trên mặt ý cười càng đậm, hắn chợt tới gần, thấp giọng ở bên tai Tô Thính gằn từng chữ một mà nói: "Tôi, muốn, đem, cô, đi, bán,."

Lục Khởi như ý nguyện thấy sắc mặt cô gái trước mắt thay đổi, cô duỗi tay muốn đẩy anh ta ra lại bị hắn bắt lấy tay nhỏ mềm mại. Ý thức được như vậy không ổn, anh ta nhanh chóng buông tay cô.

Tô Thính không cảm nhận được đây là một vị nam tử thân sĩ gì, cô chỉ cảm thấy có một cái Đại Ma Vương đang ngồi bên cạnh. Chỉ cần Đại Ma Vương mở miệng, cục kẹo đáng thương sẽ bị ăn mất, thật là đáng sợ! huhuhuuhu

"Tôi...... Tôi...... Tôi......" Tô Thính nói nửa ngày vẫn là chỉ có từ đó, nam nhân hơi hơi mỉm cười, trấn an cô nói: "Cô yên tâm, tôi không có ác ý, vừa rồi là giỡn với cô thôi."

"Tôi không tin đâu!" Tô Thính cuối cùng đứng lên cô lấy hết can đảm phản bác hắn. Nhưng mà cô tiếng nói vốn đã ngọt ngào nói chuyện lại mềm mại, nửa điểm cũng không có uy hiếp, ngược lại khơi dậy sự thú vị của người đàn ông.

Anh ta nhếch môi nói: "Đừng khẩn trương như thế, tôi sẽ không ăn cô."

Sợi thần kinh can đảm sót lại trên người Tô Thính liền đứt phăng khi nghe đến lời này, cô trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt nhỏ phồng lên giọng nói lộ ra vẻ tức giận, "Anh tại sao lại muốn ăn tôiiiiii?"

Quần chúng vây xem:??? Cô bé này nhìn rất thông minh, sao có vẻ như đầu óc không đuợc...?

Lục Khởi: Tiểu mỹ nhân này có điểm đáng yêu.

Nhìn không được, bà chủ liền đem Tô Thính bảo hộ phía sau, "Vị tiên sinh này, cô bé còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài không cần cùng cô ấy so đo. Quán chúng tôi còn chưa hợp khẩu vị cho ngài ăn uống sao?"

Lục Khởi bất đắc dĩ đỡ trán, tiểu mỹ nhân phản ứng hiển nhiên cũng làm bà chủ hiểu lầm, hắn đành phải thu hồi tâm tư trêu đùa, nghiêm trang mà nói: " Cô nói, cô muốn trở thành ảnh hậu thế giới, vậy cô đã ký hợp đồng với công ty nào chưa?"

Ký hợp đồng? Đó là cái gì?

Tô Thính nghiêng đầu nhìn hắn, con ngươi đen láy trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, thành công đem Lục Khởi thu hút.

【 hấp dẫn người đầu tư, độ ngọt giá trị +10】

Thình lình âm thanh của hệ thống nhắc nhở làm Tô Thính giật mình.

#recent

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro