Chương 12: Muỗi cắn

Tê Vọng một câu "để xem lại", làm Tê Diệu khổ sở đợi rất nhiều ngày.

Mấy ngày nay, Tê Vọng vẫn luôn không về nhà, Tê Diệu mỗi ngày đều nhàn rỗi ở nhà, mà chuyện gì cũng không cho phép làm, đành phải ngày nào cũng ôm Đần sờ sờ đầu cửa nó, sờ một lần chính là hơn nửa ngày.

Sáng sớm, cha Tê nhấp một ngụm cháo, ánh mắt trôi về phía Đần. Chú chó nằm trên mặt đất, lười biếng thè lưỡi, nhàn nhã chờ dì giúp việc thêm đồ ăn vặt cho nó.

Cha Tê: "Ơ."

Mẹ Tê: "Thế nào? Ông nhìn chó làm cái gì vậy?"

Cha Tê: "Bà có cảm thấy đỉnh đầu nó hơi hói không?"

Tê mẫu: "Ừm."

Tê Diệu: "..."

Sẽ không phải là do cô sờ riết khiến nó hói luôn đó chứ?

"Ông nói tôi mới để ý, hình như có một chút hói thiệt kìa. Bởi vì gần đây bị rụng lông hay sao?"

Cha Tê: "Có phải bị nhiễm bệnh không?"

Hai người thảo luận về chủ đề hói đầu của chú chó, Tê Diệu nghe mà nhức đầu, tìm đề tài thay đổi mục tiêu chú ý của bọn họ: "Đúng rồi, cái kia... Ca ca lúc nào trở về ạ?"

"Chắc là tối mai. Có chuyện gì vậy, con nhớ ca ca rồi sao?" Mẹ Tê trêu chọc cô.

Tê Diệu cảm thấy có mùi vị mờ ám, cô đích xác là nhớ tới Tê Vọng. Chỉ chẳng qua "Nhớ" của cô, không có ý nghĩa giống như họ tưởng tượng.

Không hiểu vì điều gì mà Tê Vọng lại đột nhiên lạnh nhạt với cô, Tê Diệu cảm thấy lo lắng. Nếu trước đây, người khác đối với cô thờ ơ như vậy, cô sẽ không bao giờ chủ động có bất kỳ liên hệ nào với đối phương, Thiên Vương lão tử đều không lay chuyển được.

Hiện tại thì hay rồi, Tê Diệu không chỉ phải suy đoán tâm tư của Tê Vọng, mà còn phải lấy lòng mà dỗ dành anh.

Tê Diệu thật sự muốn bùng nổ, kiềm chế lại dục vọng muốn lật bàn.

Buổi tối ngày mai có yến tiệc, cô phải nhẫn nhịn.

Tê Diệu nhàm chán liền nghĩ ra một cách để đỡ nhàm chán. Không phải Tê Vọng không muốn nói chuyện với cô sao, cô đột nhiên nghĩ đến trước kia Trình Lịch bị một đứa con gái như kẹo mạch nha theo đuổi tới độ cuồng oanh loạn tạc, cho đến khi cậu không thể không ra mặt đi gặp mặt cô ta mới thôi. Có lẽ, cô cũng có thể sử dụng phương pháp này.

Kể từ khi điện thoại di động của Tê Vọng được đặt trên bàn vào buổi sáng, tiếng ong ong vẫn không ngừng vang lên.

"Ongggg..."

"Ongggg..."

Mỗi một lần vang, anh liền cầm lên nhìn một chút. Thư ký căng thẳng thần kinh, không biết tên bệnh thần kinh nào đang điên cuồng quấy rối Tê Vọng. Hắn không đợi được Tê Vọng nổi giận như trong dự đoán, ngược lại, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động, lông mày đang nhíu chặt của Tê Vọng lại giãn ra, khóe môi bất ngờ nở một nụ cười dung túng cùng bất đắc dĩ.

...

Sau vài giờ quấy rối, Tê Diệu cuối cùng cũng đạt được thành quả.

Tê Vọng: "Ngày mai anh có thể đưa em đến đó, nhưng em phải chắc chắn rằng luôn ở bên cạnh anh, không cho phép chạy loạn."

Nhìn thấy câu trả lời của anh, Tê Diệu – người đang nằm trên giường, đột nhiên trở mình nằm lỳ ra đó, bỗng có chút cắn rứt lương tâm, lại có chút xấu hổ.

Nếu Trình Lịch biết, nhất định sẽ biểu thị sự kinh ngạc không thể tin được của mình. Trước đây cô rất vô tâm vô phế, làm việc gì cũng ít khi nghĩ đến cảm xúc của người khác, mình thoải mái là được rồi.

Tê Diệu do dự một chút, học theo câu thần chú của tình nhân nhỏ của cha Sở, gõ vào màn hình: "Vậy anh nhớ phải nghỉ ngơi, đừng quá cực nhọc."

Tin nhắn được gửi đi, Tê Diệu liên tục nhìn vào tin mình gửi, càng xem càng buồn nôn. Đột nhiên nổi da gà khắp người, vội vàng thu hồi tin nhắn.

Quả nhiên cô không thể lấy lòng người khác được đâu!

Ước chừng qua vài giây.

Tê Vọng: "Được."

Tê Diệu lòng xấu hổ tăng cao: "..."

*

Bữa tiệc này là tiệc trưởng thành của con gái trưởng Ô gia. Lấy vốn liếng của Ô gia lẽ ra đã bắt kịp lễ trưởng thành cho danh viện năm nay. Trùng hợp thay, một tuần trước lễ trưởng thành, Ô Đồng bị ngã khi trượt tuyết ở nước ngoài, bị gãy xương nhiều chỗ, cần phải ở bệnh viện dưỡng thương, một lần dưỡng chính là mấy tháng.

Nói đến lễ trưởng thành, Tê Diệu không khỏi hoảng hốt nhớ tới năm mười tám tuổi của mình, lẽ ra cô cũng được đi tham gia lễ trưởng thành dành cho danh viện.

Lễ trưởng thành cho danh viện quy cách cực cao, hàng năm chỉ có hai mươi suất cho nữ cùng hai mươi suất cho nam, các cô gái đến từ thế gia khác nhau hào quang rực rỡ . Khi đó, cô nói không có bất kỳ kỳ vọng nào trong lòng đều là dối trá.

Nhưng rồi vì một chuyện ngoài ý muốn, cô vĩnh viễn bỏ lỡ buổi lễ trưởng thành đón tuổi mười tám của mình.

Ánh mắt Tê Diệu rơi vào Sở Giảo Giảo – người mãi mãi là trung tâm của mọi chủ đề, sắc mặt lạnh lùng. Có vài người gọi là sài lang hổ báo, mang lên lớp da hào hoa phong nhã, đằng sau đó không biết là người bụng dạ hẹp hòi vô liêm sỉ đến mức nào.

Thực sự không ngờ là Sở Giảo Giảo lại không xuất lực để đối phó với tên giả mạo đang náo loạn ngoài kia.

Tê Diệu hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, chỉ muốn dùng ánh mắt giết chết chị ta. Nhìn thấy Sở Giảo Giảo thì có loại khó chịu theo cảm tính, thật sự làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Dường như ánh mắt của cô quá sắc bén, Sở Giảo Giảo vô thức quay mặt qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tê Diệu.

Tê Diệu liếc mắt một cái, lạnh lùng nhìn chị ta.

"A."

Đáp lại ánh mắt của cô, vẻ mặt Sở Giảo Giảo có chút bối rối: "Mắt em đau hả? Có cần gọi bác sĩ không?"

Tê Diệu: "..."

Cô thật muốn mượn rượu giải sầu quá!

Nhân vật chính của bữa tiệc vẫn chưa xuất hiện, Tê Diệu vẫn luôn đi theo Tê Vọng, nhưng bên cạnh đa số đều là đối tác làm ăn của anh, tự nhiên đối với tiểu tùy tùng Tê Diệu ở sau lưng cảm thấy hiếm lạ nên không ngừng nhìn qua, làm toàn thân Tê Diệu không được tự nhiên.

Sở Giảo Giảo biết mối quan hệ tốt đẹp của Tê Vọng cùng Hoắc Ngu, tự nhiên không bận tâm đến cái gọi là kẻ thù truyền kiếp giữa hai nhà, chị ta đề nghị đưa Tê Diệu đến khu vực tụ tập của các cô gái chơi, ý muốn cho Tê Diệu trò chuyện làm quen một chút.

Tê Diệu không muốn ở lại với chị ta thêm một phút nào, nhưng thoát khỏi trói buộc của Tê Vọng, cô liền có thể chuồn đi.

Cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất một chút.
***

Tê Diệu háo hức nhìn Tê Vọng, Tê Vọng tự nhiên không có cách nào từ chối. Anh nhìn Sở Giảo Giảo, ngữ khí đều đều không dao động, nhưng lại vô cùng có trọng lượng: "Chăm sóc tốt em gái của tôi."

Những tiểu cô nương như Tê Diệu, ngây thơ và không thể hòa nhập vào vòng xã giao trong giới được, ban đầu rất dễ bị bắt nạt. Cũng may Tê gia nhà to nghiệp lớn, lại còn có Tê Vọng, là ai cũng phải coi trọng Tê Diệu vài phần.

Loại mùi vị này rất quái dị.

Bị con trai nhà đối thủ căn dặn chị gái mình phải chăm sóc tốt cho mình, khóe môi Tê Diệu giật giật, cô quyết định rằng mình không nghe thấy gì thì tốt hơn.

Sở Giảo Giảo nói chăm sóc quả nhiên là chăm sóc cẩn thận, tiến lên nắm lấy cánh tay của cô.

Chung sống hơn hai mươi năm, hai chị em chưa từng có hành động thân mật như vậy. Nếu lúc này Tê Diệu là một con mèo, nhất định sẽ xù lông ngay tại chỗ, cái đuôi cũng sẽ dựng đứng lên cao.

Cô căng thẳng thần kinh, tấm lưng gầy gò cứng đờ như khúc gỗ, chỉ muốn kéo Sở Giảo Giảo ra xa như kéo kẹo mạch nha vậy.

Nhưng trong mắt người khác, công chúa nhỏ của Tê gia mặc váy dài đến đầu gối, ưỡn lưng thanh nhã như thiên nga, bước từng bước nhỏ, gương mặt cô bé mũm mĩm, hai má trắng hồng đỏ thẫm, cùng một đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp chớp chớp, càng nhìn càng làm người ta yêu thương, thật hận không thể ôm vào lòng mà xoa xoa hai lần.

* * *

Trên thực tế, tất cả mọi người hoàn toàn đã làm như vậy.

Một nhóm các cô gái tuổi đôi mươi giống như những nữ sinh nhỏ nhìn thấy con búp bê xinh đẹp và tinh xảo, ai cũng yêu thích không buông tay, sờ một cái, ôm một cái, không biết là ai còn trộm hôn một cái.

Ban đầu Tê Diệu còn tưởng rằng mình vào căn cứ của kẻ thù, sẽ bị một đám con gái đấu võ mồm hảo hảo mà ra oai phủ đầu. Cô đã "bổ não" ra mười ngàn giải pháp, ai có thể nghĩ tới sẽ là cục diện như vậy?

Làn gió mang theo mùi nước hoa xông vào mũi, cười nói tự nhiên, Tê Diệu bị sờ tới sờ lui, còn bị ép cảm nhận qua một phen cái gì gọi là úp mặt vào ngực.

Tê Diệu trên mặt dính đầy vết son môi, tức giận đến phát run.

Khinh người quá đáng mà! Khinh người quá đáng màaaaa!

Càng nghĩ đến đây, cô càng tức giận, cả người run lên vì tức, rất muốn giơ nắm đấm lên đánh người. Không đợi Tê Diệu có động tác, phản ứng thân thể của cô đã tiến lên trước một bước, sắc mặt cô đỏ bừng, trong mắt lóe lên nước mắt nhàn nhạt.

Một đám con gái đầu tiên là im lặng một lúc, sau đó lập tức che môi hét lên đầy phấn khích.

"Aigu aiguu đáng yêu chết mất!"

Tê Diệu: "..."

Cô hận chính mình.

Trái ngược với sự nhiệt tình tràn đầy thân thiện của mọi người dành cho Tê Diệu, như được chúng tinh phủng nguyệt ở đây, phía Sở Du Du lại quạnh quẽ hơn nhiều. Chuyện nàng ta đoạn tuyệt với Trình Lịch đã lan truyền trong giới, rồi việc nàng ta đã cắt đứt liên lạc với nhiều bạn cũ, lại thêm chuyện trốn khỏi Sở gia cũng dần dần bị lan truyền. Mọi người chỉ cảm thấy xấu hổ thay nàng ta, bắt đầu âm thầm hắt hủi nàng ta.

Sở Du Du cũng không quan tâm đến cái nhìn của bọn họ. Ít nhất, bề ngoài nàng ta đã biểu hiện như thế.

Lần này, vì lời căn dặn của cha Sở, có người đã gửi trước cho Sở Du Du một chiếc váy dạ hội. Nàng ta nghĩ thầm, mình không cần bỏ tiền ra cũng tốt, nên đã khoác lên mình chiếc váy đắt tiền này.

Khi đêm nay kết thúc, nàng ta sẽ bán nó đi, có thể tiết kiệm được một số tiền.

Nàng ta khẽ nhấp một ngụm Champagne, đứng trong góc như một bông hồng đen dị biến đơn độc. Ánh mắt Sở Du Du rơi vào một bóng dáng cao lớn cách đó không xa, Tê Vọng mặc một bộ âu phục chỉnh tề, vẫn rất bắt mắt giữa một đám đàn ông mặc âu phục trang trọng, ưu tú làm cho người khác khó mà bỏ qua.

Đang lúc nàng ta ngây ngốc nhìn, Tê Vọng đột nhiên nhìn về chỗ nàng ta đang đứng, nhếch môi cười một cách hiếm thấy.

Trái tim Sở Du Du lỡ mất hai nhịp.

Tại sao Tê Vọng lại cười với nàng? Là phát giác được ánh nhìn của nàng sao?

(Yue: Ảo tưởng là bệnh. Phải trị! ('ー'))

Cùng lúc đó.

Tê Vọng xác nhận Tê Diệu đang vui vẻ chơi với một nhóm con gái, yên lòng thu hồi ánh mắt, nhưng lại nghe thấy lời trêu chọc từ những người bạn đồng hành: "Tê Vọng, tôi thực sự không nhận ra cậu là tên cuồng em gái nha, em gái vừa rời đi vài giây đã mất hồn mất vía rồi."

"Con bé tuổi còn nhỏ, dĩ nhiên là có chút cảnh giác."

"Nếu tôi có em gái như thế tôi cũng đau. Nhưng mà hiện tại tôi chỉ muốn làm em rể của cậu thôi."

Tê Vọng liếc nhìn hắn: "Cậu còn kém xa lắm."

* * *

Tê Diệu hoàn toàn không nhận ra Tê Vọng thỉnh thoảng theo dõi hành động của cô.

Cô tìm thấy cơ hội, lấy lý do đi vệ sinh quen dùng, từ chối lời đề nghị đi cùng của Sở Giảo Giảo, chạy về phía toilet với khuôn mặt đầy son phấn một cách khuất nhục. Tê Diệu nhìn vào gương lau sạch vết son môi, tức giận lấy điện thoại ra.

Trình Lịch đã gửi cho cô hơn chục tin nhắn.

"Miêu Miêu, cậu ở đâu rồi."

"Tớ đã chờ cậu chờ thật lâu."

".. Tớ bị muỗi chích ba đốt."

"Năm đốt."

"Tám đốt rồi!"

"Cầu xin cậu đừng cho tớ leo câyyyyy!"

Hiện tại tuyệt đối không thể để Tê Vọng phát hiện cô ở cùng một chỗ với Trình Lịch. Tê Diệu cùng Trình Lịch ước định cẩn thận, cô sẽ thừa dịp nhiều người mà chuồn ra khỏi cổng, vị đại sư đang ngồi ở trên xe Trình Lịch, sau khi trò chuyện xong cấp tốc chạy trở về, cho dù là trên đường Tê Vọng gọi điện thoại, Tê Diệu cũng có thể tà tà dùng thời gian hai phút để quay lại đại sảnh.

Tê Diệu lén lút liếc nhìn bên ngoài cửa toilet, xác định không có người quen, bước nhanh ra khỏi hành lang.

"Em đi đâu vậy?"

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng, khiến da đầu Tê Diệu tê dại, suýt chút nữa nhảy cao một mét.

Cô cứng đờ quay mặt lại, phía sau là Hoắc Ngu hồi lâu chưa thấy, đang một tay đút túi, cười như không cười nhìn cô.

[Hết chương 12]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro