Chương 3: Yến tiệc

Tê Diệu ghét Hoắc Ngu là có lý do.

Hoắc Ngu là con trai duy nhất của Hoắc gia, từ nhỏ thiên tư thông minh, vô cùng hiểu biết, con đường đến trường một đường đèn xanh, đạt kết quả xuất sắc trong nghiên cứu thạc sĩ và tiến sĩ của một trường danh tiếng ở nước ngoài, sau khi trở về liền tiến vào tập đoàn Hoắc thị. Tuy mới ba mươi tuổi, tuổi còn trẻ đã trở thành chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, một mặt kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, mặt khác đều thể hiện rất xuất sắc cho mọi người nhìn.

Hoắc Ngu tương đương là kẻ ưu tú tồn tại trong vòng tròn này, ai ngờ cuối cùng lại đính hôn với Sở Giảo Giảo. Sở gia được coi là một hộ gia đình giàu có, nhưng so với địa vị giai cấp của Hoắc thị và sự phát triển lâu dài của Hoắc Ngu sau này, hoàn toàn có thể coi như mượn gió đông, thấy người sang bắt quàng làm họ, bay lên đầu cành.

Chuyện đính hôn khiến tất cả mọi người nghẹn họng, nhưng nhìn Hoắc Ngu dùng giá trên trời để tổ chức lễ đính hôn, dường như là rất thích con gái của Sở gia.

Tê Diệu không quan tâm anh rể của mình là ai.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Hoắc Ngu, Tê Diệu đã biết người này không phải người lương thiện. Ban đầu cô chỉ không có hảo cảm Hoắc Ngu, nhưng sau đó xảy ra vài chuyện khiến cô hoàn toàn ghét bỏ người này. Cô yêu ghét rõ ràng, không bao giờ biết che giấu tâm tình của mình, vì coi thường Hoắc Ngu nên khiến cha Sở không ít lần tức giận.

Mà bây giờ...

Mẹ Tê sững sờ, hỏi rõ: "Là Hoắc Ngu sao?"

"Là cháu, thưa dì." Hoắc Ngu lễ phép ôn hòa mà trả lời, hơi khác so với biểu hiện của hắn trong Sở gia, để Tê Diệu hơi bất ngờ.

Lúc này, Tê Vọng cất lời cứng rắn: "Diệu Diệu muốn đi ra ngoài, chờ con trở lại sẽ nói chuyện nhiều hơn." Giọng điệu hơi dừng một chút, nhẹ giọng gọi tên Tê Diệu: "Diệu Diệu, ngoan ngoãn chờ anh trở về. Nha?"

Tê Diệu nổi da gà, đối mặt với câu hỏi của Tê Vọng, cô chỉ có thể lúng túng trả lời để thể hiện sự lấy lòng.

Quả nhiên, ngay khi giọng cô vừa dứt, tiếng cười khúc khích của Hoắc Ngu lại vang lên ở đầu dây bên kia. Hoắc Ngu luôn là người lười cười nhiều, tuy rằng giọng điệu lúc đối mặt với cha Sở rất khách sáo, hai người giống như cùng một thế hệ, nhưng lúc này lại thoải mái hơn một chút. Tê Diệu nghĩ thầm, người ngoài giới đều truyền Hoắc Ngu có quan hệ kinh doanh thân thiết với Tê gia, lời này quả nhiên không giả.

"Rồi rồi, tôi đây không quấy rầy, các người tiếp tục nói đi."

Sau khi hàn huyên vài câu, mẹ Tê cười cúp điện thoại. Tê Diệu với khuôn mặt cứng đờ trong suốt quá trình, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng cúp điện thoại, cô nhấp một ngụm sữa ấm do dì giúp việc mang tới, lúc này, mẹ Tê xúc động nói: "Thật đáng tiếc, nếu sớm hơn mấy năm, Diệu Diệu kết hôn với thiếu gia Hoắc gia cũng là một lựa chọn không tồi."

" Khụ khụ khụ ... "

Sữa sặc vào khí quản, cay xè đau nhói, Tê Diệu liên tục ho khan, nước mắt ứa ra, mẹ Tê bị dọa sợ, vội chạy đến giúp cô xoa lưng.

"Đứa nhỏ này, từ từ uống sữa thôi. Khó chịu không con? Có muốn đi bệnh viện không?"

Tê Diệu vừa nhanh chóng lắc đầu vừa lau nước mắt.

May mà Hoắc Ngu đã đính hôn, nếu không không biết mẹ Tê sẽ muốn làm thế nào đâu.

...

Cùng một thời gian.

Trong ghế lô ở phòng bao, hai người ngồi đối diện nhau, Hoắc Ngu chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Em gái của cậu có vẻ đang hồi phục khá tốt."

Nói xong, một gương mặt thanh tú và thuần khiết quá mức đột nhiên xuất hiện trong đầu của hắn, lần trước gặp vẫn là chuyện cách đây một hai năm, lúc đó vẻ mặt của Tê Diệu mang theo vẻ ngốc nghếch của một đứa trẻ, nhưng sau vài năm, có thể chắc chắn răng nó đã nẩy nở kinh diễm như thế nào.

"Đúng vậy. Phép màu y học ... Tôi rất may mắn."

"Cậu dự định làm gì trong tương lai? Mười bảy tuổi, có nhiều điều cần phải hiểu."

"Từ từ đến đi." Tê Vọng cầm tách trà, đề cập tới em gái, lông mày và ánh mắt của anh đều ôn hòa mấy phần, "Từ từ học cũng không sao, cùng lắm thì tôi nuôi em ấy cả đời cũng không phải việc gì khó." (Yue: Diệu Diệu chỉ việc sống vui vẻ- cả thế giới cứ để ca ca lo :3 )

Hoắc Ngu mỉm cười.

"Tê gia quả nhiên là Tê gia. Như vậy đi, đợi đến mùa thu, cậu có muốn đưa con bé tới trường học hay không, còn có thể kết giao bạn bè, mấy tiểu bối đều ở nơi đó."

"Cái này có thể xem xét."

Tê Vọng thay đổi chủ đề: "Nhân tiện, gần đây không có chuyện gì với cậu chứ. Nghe nói Sở gia cũng xảy ra chuyện, làm ầm lên cũng hơi khó xử." Hai cha con quyết liệt, thậm chí còn cãi nhau đến mức muốn từ mặt nhau, loại việc xấu trong gia đình như thế này thường được che đậy một cách nghiêm ngặt, rất ít người công khai nói ra.

Nhắc đến sự việc này, ngón tay Hoắc Ngu bấm vào thành cốc, có vẻ trầm ngâm.

"Trong ấn tượng của tôi, Sở Du Du không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng cha Sở lại có thể để cô ấy ra đi tùy tiện như vậy." Người con gái kia, tưởng như không biết gì ngoài việc lãng phí mạng sống của mình, nhưng thực tế cô ấy biết mọi chuyện rõ ràng, minh bạch, hiểu được cái tốt thì lấy. Kiểu hành động này không giống bút tích của cô ấy.

Suy cho cùng, hoàn cảnh của Sở gia khác với Tê gia. Giống như hầu hết các gia đình quý tộc, con gái Sở gia như những món hàng buôn bán có giá trị, lại có Sở Giảo Giảo như châu như ngọc đang ở phía trước.

Muốn đi cũng không đơn giản chút nào.
*

Ban đầu Tê Diệu ngu ngơ ngờ nghệch, cha Tê mẹ Tê vẫn sắp xếp thầy giáo vỡ lòng dạy dỗ, hi vọng thông qua phục hồi trí lực để cô bé chầm chậm bắt kịp các bạn đồng trang lứa.

Do đó, sự thông minh không thường xuyên của cô giờ đây khiến họ mặc nhiên cho rằng đó là công lao của người thầy vỡ lòng.

Lúc đầu, Tê Diệu không nghĩ tới việc yêu cầu điện thoại di động, nghĩ lại thì tất cả ghi chép trên điện thoại di động của cô chắc chắn Tê Vọng sẽ biết. Nếu cô đăng nhập vào tài khoản xã hội của mình, thì nhân vật mà cô không quen biết đang sử dụng cơ thể của cô nhất định sẽ phát giác.

Rút dây động rừng không phải là ý định ban đầu của Tê Diệu. Cô biết rõ vấn đề này không thể liều lĩnh.

Chuyện Tê Diệu tỉnh lại, đã gây chấn động vòng xã giao. Mọi người đều muốn xem con gái út của Tê gia bây giờ trông như thế nào, người quan tâm chân thành cũng có, người xem kịch vui cũng đầy.

Để tránh bị tổn thương, con gái út của Tê gia gần như được bao bọc rất chặt chẽ, ngoại trừ những người thân thiết với cô bé, những người khác thậm chí sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy cô bé.

Giấu lâu như vậy, đủ kiểu đoán già đoán non, có người đoán Tê Diệu miệng méo mắt lệch, có sinh lý khuyết tật... Khi cha Tê nghe được tin đồn, suýt chút nữa lật luôn bàn mạt chược lên vì tức giận.

Ông về hưu sớm, sống một cuộc sống an nhàn tuổi già với mẹ Tê, nhưng điều đó không có nghĩa là Tê gia dễ bị bắt nạt như vậy.

Kể từ đó, tin đồn đã tạm lắng một chút, nhưng không thể kiểm soát được những gì người ta nói sau lưng mình.

Tất cả mọi người đều đang suy đoán, hiện tại Tê Diệu đã bình thường trở lại, người Tê gia sẽ đưa cô ra ngoài gặp gỡ mọi người hay không?

Khi các ý kiến ​​trái chiều nhau liên tiếp nổ ra, cha Tê đi chơi mạt chược, nói rất tự tin rằng ông chắc chắn sẽ đưa Tê Diệu đến dự đại tiệc sắp tới. Ông muốn Tê Diệu quang minh chính đại xuất hiện đường đường chính chính trước mặt mọi người.

Nói xong, còn chưa kịp đánh hết một ván, liền bị Tê Vọng gọi điện thoại bảo về.

Tê gia.

Tê Vọng ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, đối diện với anh là chiếc ghế dài, cha Tê, mẹ Tê, Tê Diệu đang ngồi cạnh nhau, giống như ba học sinh đang chịu phạt.

Vẻ mặt Tê Vọng nghiêm túc, cặp kính gọng vàng trên sống mũi thoáng qua một tia lạnh lùng, Tê Diệu rất quen thuộc với biểu cảm này của anh, khi ở trước mặt người ngoài, Tê Vọng sẽ luôn lạnh lùng hờ hững như thế này, đôi môi mím chặt, một cái liếc mắt có thể khiến người ta chết khiếp.

Vẻ mặt của anh khiến Tê Diệu cảm thấy có chút quen thuộc.

"Cha, mẹ, ai là người đưa ra quyết định, để Diệu Diệu đến bữa tiệc?"

Mẹ Tê là người "sủng bé con cuồng ma", ủy ủy khuất khuất nói: "Tê Diệu nói con bé muốn đi ra ngoài, không phải con cũng đáp ứng rồi à."

Khuôn mặt nhỏ nhắn cầu xin một cách đáng thương của Tê Diệu, đôi vợ chồng già không đường nào chống đỡ, như bị váng đầu liền gật đầu đồng ý.

"Ý của con là chúng ta cần thảo luận một chút." Giọng của Tê Vọng ngừng lại, như thể cân nhắc xem em gái mình có thể hiểu được ý của mình không, lời nói xoay chuyển, giọng điệu hòa hoãn lại, "Ý của con là, thân thể Diệu Diệu không được tốt lắm, con sợ em ấy sẽ sợ hãi, sớm như vậy đã mang ra ngoài có phải không quá thỏa đáng không."

"Con bé đã chạy bộ trong vườn sau vào ngày hôm qua ... "

"Con bé còn học đi xe đạp ... "

"Con bé cũng biết cách trò chuyện với dì giúp việc ở nhà ... "

Mỗi lần cha Tê mẹ Tê nói là một lần Tê Diệu cảm thấy chột dạ. Những ngày này, cô hoặc đang nói chuyện với vệ sĩ người giúp việc trong nhà, hoặc là đang tìm hiểu và nghiên cứu các con đường rèn luyện thân thể, bận tối mày tối mặt. Thân thể này thật sự như gà bệnh, chạy có tám trăm mét mà mất hơn năm hoặc sáu phút, Tê Diệu cảm thấy rất nhiều áp lực.

Mỗi một ngày trôi qua, cô lại lo nghĩ thêm một ngày.

Không thể nhìn thấy kẻ chiếm thân của cô, cô liền không thể ngủ ngon.

Cha Tê mẹ Tê không cách nào đả động được Tê Vọng, thấy sắc mặt như tảng băng ngàn năm không bao giờ tốt lên của anh, Tê Diệu cọ cọ đôi dép lông, cái đầu nhỏ rũ xuống, nhẹ giọng thì thào: "Ca, ca ca ơi..."

Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào, có chút mềm mại dinh dính như kẹo bông gòn.

Một tiếng ca ca, làm cho tâm Tê Vọng đều biến hóa, thực sự muốn đem ánh trăng trên trời đều hái cho cô.

Tê Diệu chắc chắn 100% rằng Sở gia nhất định sẽ tham dự bữa tiệc linh đình này, đây chính là điều mà cha Sở đã nói với cô trước đây. Cô đem mặt già này đánh cược, dốc hết xấu hổ cả một đời để khiến Tê Vọng đồng ý.

Tê Diệu không từ thủ đoạn xuất ra đòn sát thủ - Cô nhát gan như cáy vươn tay ra, dưới ánh mắt của Tê Vọng, cẩn thận móc ngón út lên tay áo rồi lắc nhẹ.

"Ca ca ơi.. Em muốn đi chơi, muốn đi dự tiệc cơ..."

Cho đến khi Tê Vọng thẫn thờ với chiếc máy tính bảng ngồi trên máy bay trở về, anh mới nhận ra mình đã đưa ra một quyết định không có lý trí.

Chắc hẳn lúc đó anh bị váng đầu.

Nếu không, tại sao anh lại đồng ý yêu cầu của em gái mình mà không do dự, còn để con bé tham dự bữa tiệc.

Nhưng vấn đề không lớn, có anh cùng bạn bè, người nhà ở đó, Tê Diệu sẽ không phải chịu ủy khuất dù chỉ là nhỏ nhất.

Tê Vọng làm việc rất thích tổng hợp và suy ngẫm về mọi thứ. Tương tự, anh cũng muốn nhìn lại bản thân mình trong vấn đề này. Nếu lần sau gặp phải tình huống như vậy, liệu anh có đồng ý với Tê Diệu hay không?

"..."

Sẽ. Kết quả quá rõ ràng.

[Hết chương 3]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro