Chương 7: Đồng minh
Ngày hôm sau, Tê Diệu nhận được một chiếc điện thoại di động mới.
Cô cầm điện thoại di động, lặng lẽ nhìn vào lớp vỏ vàng hồng, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống. Cô luôn cho rằng mình vô duyên cùng thứ "đáng yêu" trong cuộc đời này, nhưng bây giờ, bức tường màu hồng nhạt, đồ nội thất và chăn ga gối đệm màu kem, những con búp bê tinh xảo, những dãy váy mềm mại trong tủ ...
Tê Diệu rơi lệ trong lòng, bắt đầu thắp cho mình nén nhang, ngày hôm nay cũng phải đối mặt với nhân sinh tàn khốc.
Trong điện thoại di động lưu thông tin liên lạc của ba người, trong đó, ghi chú "ca ca" được đặt làm liên lạc khẩn cấp. Tê Diệu vẫn đang nghịch điện thoại của mình, cô phải giả vờ không rành sử dụng, để không làm cho Tê Vọng nghi ngờ.
Hôm nay Tê Vọng vẫn mặc một bộ vest màu xanh đậm gọn gàng, thắt nơ sọc xám khói, sẽ đi dự tiệc sau hai giờ nữa.
Thời gian của Tê Vọng mỗi ngày đều quý giá đến muốn mạng, trợ lý của anh phải sắp xếp lịch trình của anh chính xác đến từng phút, vậy mà hết lần này tới lần khác, một việc tầm thường và đơn giản như mua điện thoại di động mà anh cũng muốn tự mình làm.
Anh đưa tay chạm vào mái tóc dài mềm mại của Tê Diệu. Tê Diệu đang lật xem điện thoại di động một cách thản nhiên, đôi mắt nâu nhạt ánh lên niềm vui sướng, chẳng qua chỉ là một chiếc điện thoại di động vô giá trị lại có thể khiến cô thỏa mãn như vậy, niềm vui sướng khôn tả này thậm chí còn lây nhiễm cho Tê Vọng, khiến anh gần như quên đi sự mệt mỏi khi làm việc cả đêm.
"Có thích không?" Giọng nói của Tê Vọng rất ôn nhu.
Tê Diệu ánh mắt rơi vào trên người anh. Tóc của Tê Vọng được chải ra sau tai, để lộ vầng trán đầy đặn và sạch sẽ, phối hợp với cặp kính gọng vàng, có nét của một người nghiện công việc.
Tuy nhiên, đôi mắt khó giấu được vẻ mệt mỏi.
Cô đã nghe nói về Tê Vọng vô số lần trước đây. Chủ đề của cuộc nói chuyện dài của một người phụ nữ là đàn ông, lúc đó cô nghĩ rằng một người như Tê Vọng có nhiều khả năng đột tử vì làm việc quá sức lắm. Bây giờ thực sự ở lại Tê gia, mới có thể cảm nhận được áp lực của Tê Vọng.
Áp lực không nhất thiết đến từ người khác, mà là từ những ràng buộc khắt khe của Tê Vọng đối với bản thân. Anh đè mình xuống thật mạnh mà quên mất rằng bản chất con người là những chiếc lò xo, sức ép càng nặng thì hậu quả của việc bật lại càng nghiêm trọng.
Tê Diệu hỏi: "Có phải anh nên nghỉ ngơi một chút không?"
Cô nói ra, ngay cả Tê Vọng cũng ngẩn người.
"Bữa tiệc tối nay có quan trọng không ạ?"
"Không quan trọng lắm nhưng..." Giao lưu nhiều một chút cũng đem tới ít nhiều chỗ tốt cho công việc.
"Vậy thì buổi tối anh ở nhà ăn cơm nha."
"..."
"Ca ca ơi?"
Tê Vọng tự hỏi, bản thân có nên điều chỉnh tâm lý của mình một phen hay không, nếu không mỗi khi Tê Diệu nũng nịu kêu một tiếng "ca ca", anh đều sẽ đồng ý mà không cần suy tính bất cứ điều gì.
Đã lâu rồi Tê Vọng không ăn cơm tối ở nhà, nghe được tin tức anh lâu lâu mới về nghỉ ngơi, cha Tê mẹ Tê rất vui mừng, vội vàng kêu dì giúp việc làm thêm nhiều món ăn, đêm nay bọn họ phải tụ họp thật tốt một chút.
Trong phòng khách, anh em hai người đang ngồi trên ghế sô pha nhìn điện thoại.
Tê Vọng sử dụng điện thoại di động để trả lời tin nhắn và giải quyết công việc. Tê Diệu đang ôm gối, ngồi trên ghế sô pha với một cây kẹo mút trong miệng, chỉ nhìn thấy que của cây kẹo que căng tròn đang lắc lư từ bên này sang bên kia, từ má trái của cô chạy đến bên phải, sau đó lại trở lại.
Trạng thái yên tĩnh như vậy duy trì thật lâu.
Cuối cùng sau khi trả lời tin nhắn xong, Tê Vọng thấy Tê Diệu đang nhìn xuống điện thoại của mình, không biết cô đang làm gì.
Anh nhìn Tê Diệu.
Sau đó.
Trơ mắt nhìn Tê Diệu đang trò chuyện với Sở Du Du, trong lời nói giống như một đám rắm cầu vồng[1], cô ghi chú cho Sở Du Du là "Sở Du Du tốt nhất, cool ngầu nhất toàn thế giới" .
Từ một cô gái dễ thương đột ngột sống như liếm cẩu*.
Tê Vọng: "..."
Tê Diệu cố gắng thiết lập quan hệ tốt với đối phương, tốt nhất có thể thử xem đối phương đi vào người cô bằng cách nào. Khi không thể chắc chắn đối phương đáng tin hay không, đồng thời cũng muốn trở lại thân thể của mình thì điều kiện tiên quyết, là tuyệt đối không thể để lộ thân phận thật sự.
Sự chú ý của cô tập trung vào nội dung của cuộc trò chuyện, hoàn toàn không nhận thấy Tê Vọng đang theo dõi cô.
"Diệu Diệu, tốc độ đánh chữ của em rất nhanh đó."
"A."
Khi Tê Vọng nói điều này, lưng cô cứng đờ, ngón tay dừng lại trên nút cách. Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Tê Diệu quay mặt đi và nở một nụ cười ngọt ngào với Tê Vọng, cố gắng đánh lạc hướng để Tê Vọng quên đi sự việc này: "Em thường thấy các dì tán gẫu như thế này, nên học rất đơn giản."
Quả nhiên, Tê Vọng bị nụ cười của cô làm cho hoa mắt, nhanh chóng tiếp nhận câu trả lời này.
Em gái của mình là một thiên tài. Chuyện này là đương nhiên, không có gì đáng nghi ngờ.
...
Giữa trưa nắng vừa phải. Tê Vọng nói là nghỉ ngơi, nhưng một lúc sau anh đã quay trở lại phòng để xử lý công việc qua cuộc gọi video.
Tê Diệu đại khái có thể kết luận ra một vài điểm thông qua một số câu hỏi như có như không của mình.
Đối phương chắc chắn không phải là người quen, đồng thời, nàng ta cũng không sống ở thành phố này.
Thứ hai, nàng ta hẳn là sống trong một gia đình khá giả bình thường, không có khả năng nhận thức đối với khoản tiền kết xù hay hàng hóa xa xỉ.
Như thế xem ra, chắc hẳn đây không phải là một đối thủ khó chơi. Nếu là mấy kẻ cáo già thành tinh, mấy danh viện trà trộn vào vòng xã giao khác nhau mới là những người dễ đào hố cho cô nhất.
"Sở Du Du" trả lời tin nhắn rất thận trọng, cũng không bị sự nhiệt tình của Tê Diệu làm lóa mắt, Tê Diệu biết chuyện này không thể gấp gáp nên tạm thời để điện thoại di động xuống.
Cách đây vài tháng, Tê Diệu nhỏ bé đã từng trồng một số hạt giống cúc trong vườn sau của Tê gia. Chẳng qua là hạt cúc đã gieo, qua một mùa đông cũng không nở được. Có lẽ phương pháp trồng đã sai, hoặc là mùa đông quá lạnh nên cây con bị chết cóng.
Tê Diệu cũng nhàn rỗi nhàm chán, đi chân trần đứng trên bãi cỏ phun nước.
Cô vừa tưới nước vừa lầm bầm lầu bầu.
"Tê Diệu ơi Tê Diệu, em cũng mong chị sẽ nhanh chóng trở về phải không. Tai nạn vô lý như vậy cũng không nằm trong dự tính, đâu có biện pháp nào có thể giải quyết được đâu? Mời đạo sĩ? Thầy Phong Thủy? Làm sao chị biết được bọn họ có thực lực hay không... "
Cô là người theo chủ nghĩa duy vật chính cống, hoán đổi linh hồn đã hoàn toàn vượt quá nhận thức của bản thân rồi.
Tê Diệu nghĩ, cũng đừng nên xuất hiện thêm bất kỳ nhận thức nào khiến cô cảm thấy kinh hoàng nữa, trái tim nhỏ bé của cô quá mong manh dễ vỡ, không thể chịu đựng được đâu.
*
Tại tiệc tối, ban đầu Hoắc Ngu dự định trực tiếp gặp Tê Vọng bàn chuyện làm ăn, nhưng không ngờ Tê Vọng tận tâm với công việc thế mà cũng có lúc lười biếng, khiến cho hắn thực sự ngạc nhiên.
Buổi chiều còn có hơn một giờ rảnh rỗi, vừa vặn tiện đường có thể đến Tê gia, Hoắc Ngu tính ghé ngang chào hỏi Tê Vọng một tiếng, vừa ngồi ở sau xe đọc sổ tay, vừa ra hiệu cho tài xế lái xe đến Tê gia.
Tê gia tuy không quá quen thuộc, nhưng Hoắc Ngu có trí nhớ rất tốt, chỉ sau vài lần đến thăm, hắn đã khắc sâu vào ký ức từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi đây.
Ngôi biệt thự không lớn, nhưng có cây cối nằm rải rác, khắp nơi đều có dấu vết được bảo quản tỉ mỉ.
Hoắc Ngu chậm rãi đi về phía trước, giày da đen giẫm lên gạch đá xanh, hoa cỏ hai bên được cắt tỉa đơn giản, không quá quy củ, cũng không mất đi vẻ hoang dã mỹ lệ. Mẹ Tê là người thiết kế khu vườn này, thẩm mỹ khá vừa ý của hắn.
Hắn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, liền đi về phía nguồn phát ra âm thanh.
Băng qua những cành cây thấp thoáng, có thể mơ hồ nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Một vùng rộng lớn của bãi cỏ xanh mướt gọn gàng ban đầu chỉ còn lại một đống bùn đất, trông giống như mới được gieo hạt, thoạt nhìn trụi lủi, như một mảnh đất hoang.
Làm người ta chú ý nhất chính là một bóng người xinh đẹp đứng trên bãi cỏ, phun nước.
Cô đứng dưới một gốc cây lớn, quay lưng với Hoắc Ngu, mặc áo ngắn tay cùng quần đùi, mái tóc đen dài được buộc bằng dây chun, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp và thanh tú. Ống tưới nước chưa nhấc lên được bao lâu, lại chuyển sang một tay khác, cách đó vài mét, người làm vườn đang theo dõi, sợ cô bị thương.
Cô đứng chân trần trên bãi cỏ, dép lê vứt sang một bên, trông khá tùy ý.
Ánh mắt của Hoắc Ngu nhìn chăm chú vào bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo của cô, giống như hai con thiên nga nhỏ tao nhã trắng nõn, căng ra xinh đẹp.
Đôi mắt hắn nhanh chóng dời đi nơi khác.
Yến tiệc lần trước hắn đột nhiên có việc không thể qua được, nhưng cũng đã nghe một số "giai thoại". Cô con gái út đã lâu chưa thấy qua của Tê gia, phát sinh biến hóa lớn, ngoài ý liệu, lại hợp tình hợp lý.
Tê Diệu mệt mỏi với việc tưới nước, nhờ người làm vườn giúp đóng van. Cô quay đầu lại, xém chút nữa đụng phải Hoắc Ngu, Tê Diệu giật mình, trợn to hai mắt, nhìn thấy đối phương là tên tai họa Hoắc Ngu, liền muốn chửi người.
"Anh..." Chữ thứ nhất chưa kịp tung ra khỏi miệng, Tê Diệu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, lý trí kịp thời trở về, trên lưng cô đầy mồ hôi lạnh, nghẹn họng mà vặn trở về, "Anh... là ai?"
Hoắc Ngu trầm mặc nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt.
Quả nhiên là không đồng dạng. Giống như là tác phẩm hội họa khô khan tinh xảo cuối cùng cũng có linh hồn, toàn bộ con người trở nên sống động. Hắn nghiền ngẫm mà nghĩ, trách không được Tê Vọng luôn nghĩ về em gái mình, nếu là hắn chỉ sợ cũng như vậy.
Tê Diệu căng thẳng đến mức vô thức căng chặt dây thần kinh của mình. Cô có loại tâm lý phòng bị tự nhiên đối với một người có tâm cơ sâu sắc như Hoắc Ngu, vì sợ có một chút điểm nào không thích hợp, Hoắc Ngu có thể nhìn ra.
Dì giúp việc đưa khăn lau chân cho cô, bị Hoắc Ngu cầm lấy, sau đó đưa cho Tê Diệu.
"Đỡ lấy tôi, đừng để té ngã." Giọng điệu của hắn trầm nhưng nhẹ nhàng, như một bản Cello du dương.
Tê Diệu không muốn liên quan gì đến hắn, chỉ phối hợp cầm khăn lau chân. Do đang căng thẳng vì bị nhìn chằm chằm, hay là do đứng một hồi lâu, cơ thể khó chịu, hoa mắt, Tê Diệu khom người, đột nhiên lắc lư không kiểm soát được, suýt nữa ngã xuống.
Cô ngã vào vòng tay có mùi thuốc lá và rượu Tequila.
Sau khi hoảng sợ đến hoa mắt nhức đầu, Tê Diệu vậy mà còn bớt thời gian hoài niệm mùi rượu đã lâu không được ngửi.
Giây tiếp theo, Tê Diệu nháy mắt thanh tỉnh, đứng thẳng dậy. Ánh mắt của cô phóng thẳng vào mắt Hoắc Ngu, khiến cho Hoắc Ngu không tự giác hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài.
Hắn có thể dễ dàng một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhìn khuôn mặt trắng nõn trong sáng này lại luôn có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ khó tả.
–Là không đúng ở chỗ nào?
Không đợi hắn hình dung ra đó là loại quen thuộc nào, cô gái nhỏ trong vòng tay hắn đột nhiên biến sắc, sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cứng ngắc phủ lên ngực. Cơn đau quặn thắt trong tim khiến cô không nói nên lời, cô bất lực mở đôi môi run rẩy, bật ra một tiếng kêu yếu ớt.
"Thuốc..."
...
Một trận ngoài ý muốn khiến cha Tê mẹ Tê sợ hãi vội vã trở về nhà, ngay cả Tê Vọng cũng vô cùng hoảng sợ, sợ Tê Diệu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bệnh tim của Tê Diệu đột nhiên phát tác, cũng may Hoắc Ngu phản ứng kịp thời. Lúc này, Tê Diệu đang nằm trên giường nghỉ ngơi, bác sĩ gia đình dặn đi dặn lại sau khi xác định không có vấn đề gì, phải chú ý bệnh nhân không được vận động quá sức, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời quá nhiều, nhất là cảm xúc lên xuống đột ngột dễ gây nguy hiểm.
Mẹ Tê liên tục gọi Hoắc Ngu là ân nhân cứu mạng, khiến Tê Diệu chỉ muốn chộp lấy con búp bê bên cạnh dùng sức đập một trận.
Tại sao cô lại lên cơn đau tim, còn không phải do cô bị tên khốn này làm cho sợ hãi sao?
Mẹ Tê nói dù thế nào cũng phải để Hoắc Ngu ăn cơm ở nhà, cũng may Hoắc Ngu thật sự rất bận nên lịch sự từ chối. Toàn bộ hành trình Tê Diệu quay lưng về phía họ, còn không quên kéo chăn bông lên trùm kín đầu.
Cha Tê cười nói: "Cháu xem, đứa nhỏ này thẹn thùng."
Hoắc Ngu liếc nhìn Tê Diệu quấn chặt như con côn trùng lớn, không khỏi nở nụ cười.
"Vậy cháu xin phép đi trước."
"Được, lần sau có thời gian nhất định phải qua ăn cơm đó."
Bọn họ tiễn Hoắc Ngu ra cửa, để Tê Diệu ở trong phòng nghỉ ngơi một mình. Tê Diệu nhanh chóng ngồi dậy, cầm con gấu bông bên cạnh ném hai lần cho hả giận.
Cô chán nản nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói giải quyết việc riêng của mình, có lẽ ngay lập tức áo lót cũng rớt luôn. Một con cáo già như Hoắc Ngu, về sau chạm mặt khẳng định là không thể chống đỡ được.
Cô phải tìm một đồng minh, một trợ thủ giúp cô nội ứng ngoại hợp. Người này phải hoàn toàn tin tưởng, không dễ khiến người khác đề phòng.
Càng nghĩ, chỉ có một người đáp ứng các điều kiện của Tê Diệu.
Cùng lúc đó.
Trình Lịch đang chọn xe dưới tầng ngầm bãi đỗ xe hắt hơi một cái. Cậu chợt thấy có chút chột dạ.
Khỉ thật, cậu nhỏ không phát hiện chuyện cậu ra ngoài chơi đúng không?
Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: Tôi cảm thấy tôi tìm Trình Lịch có thể là tự tìm đường chết.
Trình Lịch: ?
CHÚ THÍCH
[1]Rắm cầu vồng: Đây là một thải hồng thí* đến từ nhật kí quân(彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng
*[Liếm cẩu]"舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh – Nguồn: aki re.
[Hết chương 7]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro