Chương 24: "Tô Đồng, thu lại pheromone của chị đi."
Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275
Bạn đã rung động [gb]
Tác giả: Tư Khương
Chương 24: "Tô Đồng, thu lại pheromone của chị đi."
======***======
Giang Vụ nghiêng đầu, phủ nhận.
Tô Đồng cười, "Triệu Tiển là quản lý của chị, đến tìm chị là để nói về triển lãm tranh, quan hệ giữa chị và hắn khá tốt, có thể coi là bạn bè, nên để hắn ở lại ăn một bữa, đừng tức giận nữa được không?"
Mặt Giang Vụ nóng lên, "Em không có giận."
"Không giận là tốt rồi, vậy chúng ta xuống ăn cơm thôi." Tô Đồng đứng dậy, nắm tay cậu.
Giang Vụ cũng đứng dậy, nhìn nữ alpha dịu dàng rực rỡ trước mặt.
Tô Đồng luôn như vậy, dịu dàng như không có tính khí, sẽ không tức giận vì sự bướng bỉnh của cậu, đôi khi cậu tự hỏi, liệu Tô Đồng có thực sự biết thích là gì không, sự khác biệt giữa cậu và Tô Trăn là gì?
Cô có phải đang coi cậu như một đứa trẻ cần được chăm sóc giống như Tô Trăn không?
Tô Đồng kéo tay cậu: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Giang Vụ lắc đầu, theo kịp bước chân của cô.
Ở dưới lầu, dì Văn đang trò chuyện với Triệu Tiển, thấy họ xuống, dì Văn lập tức đứng dậy: "Tiểu Đồng họ đã xuống rồi."
Triệu Tiển quay lại, cũng đứng dậy, hắn cười chào Giang Vụ: "Cậu Giang, chào cậu, tôi là quản lý của Tô Đồng, chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc lần trước."
Giang Vụ gật đầu, "Chào anh, Triệu tiên sinh."
"Không cần khách sáo như vậy, tôi và Tiểu Đồng hợp tác nhiều năm cũng coi như là bạn của em ấy, cậu cứ gọi tôi là Triệu Tiển giống em ấy là được."
Giang Vụ gật đầu, nhưng không nói gì.
Dì Văn bưng món ăn lên bàn, đứng ở cửa nhà ăn gọi họ qua.
Tô Đồng nắm tay Giang Vụ đi qua, Triệu Tiển theo sau hai người, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt.
Hôm nay dì Văn không ăn cùng họ, "Dì vào bếp ăn chút gì đó, các con cứ từ từ ăn."
Tô Đồng biết, dì Văn thường thấy có khách thì sẽ chủ động không ăn trong nhà ăn, dù sao nhà giàu có nhiều quy tắc, dì Văn ở nhà cũ thậm chí còn chưa từng ăn cùng Tô Đồng.
Cho đến khi Tô Đồng chuyển đến trang viên, cảm thấy ăn một mình rất nhàm chán, dì mới cùng ăn.
Dù vậy, một khi có khách, dì Văn cũng sẽ chủ động vào bếp ăn.
Triệu Tiển trước đây cũng từng đến ăn ké, cũng quen biết với dì Văn, Tô Đồng cảm thấy không có gì, lên tiếng: "Dì ơi, dì ăn cùng tụi con đi."
Nghe vậy, Giang Vụ ngẩn ra, quay đầu nhìn Tô Đồng một cái, rồi lại lạnh lùng quay lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt mỉm cười của Triệu Tiển.
Thấy cậu nhìn qua, Triệu Tiển chỉnh lại kính, lên tiếng: "Đúng vậy dì, con cũng không phải lần đầu đến ăn ké nhà Tô Đồng, sao dì lại khách sáo với con như vậy?"
Dì Văn cũng không thể từ chối nữa, ngồi xuống bên cạnh Triệu Tiển.
Triệu Tiển mở đầu câu chuyện trước: "Cậu Giang, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, có thể gọi cậu là Tiểu Vụ được không?"
Giang Vụ nói: "Triệu tiên sinh gọi tôi Giang Vụ là được."
Triệu Tiển cười, như thể hoàn toàn không để ý đến sự từ chối khéo của Giang Vụ: "Được, Giang Vụ, tôi nhớ cậu học về cơ giáp, năm nay tốt nghiệp phải không?"
"Ừ."
"Vậy cậu cũng tham gia cuộc thi tuyển chọn cơ giáp sư chứ? Tôi nghe nói cuộc thi này cạnh tranh rất khốc liệt, người bạn nhỏ đừng quá áp lực, thoải mái đi, sau này còn nhiều cơ hội." Triệu Tiển nói.
Tô Đồng trừng mắt nhìn hắn: "Đã biết không nên áp lực anh còn nói làm gì."
Triệu Tiển ngẩn ra, sau đó thản nhiên đáp trả Tô Đồng với giọng điệu quen thuộc: "Người bạn nhỏ còn chưa nói gì, em thật sự coi cậu ta như Tiểu Trăn sao, cái gì cũng phải quản."
Nói xong, hắn lại nói với Giang Vụ: "Là tôi đường đột, vậy trước tiên chúc người bạn nhỏ thi đấu thuận lợi, nhanh chóng vào được quân đoàn liên minh."
Ngay từ khi Triệu Tiển nói chuyện với Tô Đồng, Giang Vụ đã ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Tiển.
Người đàn ông có dáng vẻ rất tốt, sống lưng thẳng tắp, từng cử chỉ đều toát lên phong thái trưởng thành và tao nhã.
Giang Vụ không thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, cậu cười: "Cảm ơn."
Tô Đồng nhìn hai người một cái, đưa cho Giang Vụ một miếng thịt: "Ăn cơm đi."
Giang Vụ gật đầu, ăn miếng thịt mà Tô Đồng đưa cho.
Ăn xong cơm, Triệu Tiển đề nghị có việc phải đi trước, Tô Đồng và Giang Vụ tiễn hắn đến cửa.
Triệu Tiển chủ động tiến lên bắt tay Giang Vụ, giọng nói hạ thấp: "Cậu thật sự hiểu Tô Đồng sao? Cậu có thể hiểu tranh của em ấy không? Hai người vốn dĩ không hợp nhau."
Giang Vụ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nở nụ cười: "Vậy thì sao, chị ấy là vị hôn thê của tôi."
Nụ cười trên môi Triệu Tiển cứng lại, sau đó như không có gì xảy ra lùi lại, nói với Tô Đồng: "Anh đi đây, chuyện anh nói với em hãy suy nghĩ kỹ, anh đợi em."
Tô Đồng "Ừ" một tiếng, vẫy tay chào hắn.
Sau khi Triệu Tiển rời đi, Giang Vụ nói: "Chiều nay chị đưa em về trường nhé."
Tô Đồng ngạc nhiên: "Nhanh vậy, không ở lại hết cuối tuần sao?"
Giang Vụ mím môi: "Em phải về huấn luyện, Cam Mậu Sâm họ đang đợi em."
Tô Đồng nghe vậy không cố giữ lại nữa, dù sao việc huấn luyện và thi đấu của cậu rất quan trọng, cô gật đầu: "Vậy em có thể ở lại đến mấy giờ?"
Giang Vụ đè nén cảm giác không nỡ trong lòng, giọng nói hơi trầm: "Ba giờ đi."
"Không thể ăn xong bữa tối rồi đi sao?" Tô Đồng tiến thêm một bước, nắm lấy tay cậu, cơ thể dựa vào cậu, ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Vụ khàn giọng nói: "Tô Đồng, thu lại pheromone của chị đi."
Tô Đồng ngẩn ra: "Hả, pheromone của chị lộ ra rồi à, không có mà."
Giang Vụ cũng ngẩn ra, cậu rõ ràng vừa cảm nhận được pheromone của cô quấn quanh tuyến thể của cậu......
Cậu nhận ra điều gì đó, ánh mắt đột nhiên ngừng lại.
Giang Vụ cuối cùng cũng phản ứng lại, độ nhạy cảm tinh thần càng cao thì omega càng dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone, mà độ nhạy cảm tinh thần của cậu thì vượt xa người thường.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Ngón tay Giang Vụ run lên, theo bản năng đẩy Tô Đồng ra: "Em lên lầu thu dọn đồ trước."
Tô Đồng khó hiểu nhìn cậu, không biết cậu cần dọn đồ gì.
Giang Vụ đi vào phòng, đóng cửa lại, bàn tay che lên tuyến thể đang run rẩy, môi mỏng mím chặt.
Độ nhạy cảm tinh thần, độ nhạy cảm pheromone, đây đều là những yếu tố ảnh hưởng đến mức độ phụ thuộc và khao khát của omega đối với alpha, hai tham số này càng cao thì chứng tỏ nhu cầu của omega đối với alpha càng lớn.
Tính cách của Giang Vụ không cho phép cậu hoàn toàn tuân theo sinh lý để phụ thuộc vào một người, dù người đó là người yêu của cậu.
Cậu đè nén lại pheromone đang dâng trào trong cơ thể, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, cậu ra ngoài với cảm giác mát lạnh, thay một bộ quần áo và xuống lầu.
Trong phòng khách không có ai, cậu đoán Tô Đồng lại ra sân, nên bước ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy nữ alpha đang ngồi trong sân.
Tô Đồng đã mang giá vẽ ra sân để vẽ tranh, trên vai khoác một chiếc áo khoác nâu, tóc đen dài bị đè dưới cổ áo, vài lọn tóc bay trong gió, lại bị ánh nắng hòa tan.
Giang Vụ từ trong nhà đi ra đã thấy một cảnh tượng như vậy, phong cảnh trong núi thanh nhã, nhưng không bằng bóng dáng ấy trong sân.
Cậu đứng ở cửa, một tay cho vào túi, yên lặng nhìn Tô Đồng đang vẽ tranh.
Hai người một ngồi một đứng, thời gian như chậm lại.
Cho đến khi dì Văn ra ngoài cho Tiểu Hoa ăn vặt, thấy Giang Vụ đứng ở cửa, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Vụ sao lại đứng ở cửa vậy?"
Tô Đồng nghe thấy quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, Tô Đồng cười nói: "Ra ngoài sao không lại đây?"
Giang Vụ đi đến bên cạnh cô, Tô Đồng đặt cọ vẽ sang một bên, nắm lấy tay cậu, ngay sau đó, ánh mắt cô chuyển lên đầu cậu: "Em đã tắm rồi."
"Ừ."
"Sao không sấy tóc?" Tô Đồng đứng dậy, kéo cậu vào trong.
Giang Vụ theo sau cô, để cho cô dẫn đi bất cứ đâu.
Tô Đồng dẫn cậu đến phòng tắm ở tầng một tìm một cái máy sấy tóc, "Em ngồi trên ghế sofa, chị sẽ sấy tóc cho em."
Giang Vụ liếc nhìn cô, không từ chối.
Tô Đồng cắm máy sấy vào ổ điện, chờ gió ấm lên mới hướng đầu máy sấy về phía Giang Vụ.
Gió ấm từ trên đỉnh đầu thổi xuống, những ngón tay mềm mại lướt qua từng sợi tóc, cơ thể Giang Vụ theo bản năng hơi cứng lại, không quen lắm mà mím môi.
Máy sấy tóc có lực gió rất lớn, cộng với việc Giang Vụ ở ngoài bị gió lạnh thổi một hồi, tóc cậu rất nhanh đã khô, cậu cuối cùng cũng đã thả lỏng.
Tô Đồng thấy động tác cậu vô thức thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười, tiện tay đặt máy sấy lên bàn trà, quay người ngồi bên cạnh cậu: "Căng thẳng gì thế?"
Giang Vụ nói: "Không căng thẳng."
"Không căng thẳng mà người cứng đờ như thể chị sắp ăn thịt em vậy." Tô Đồng nói.
Giang Vụ nhìn cô, đôi mày đẹp hơi rủ xuống: "Không quen lắm."
Tô Đồng nghĩ đến những trải nghiệm của cậu trong những năm qua, có chút đau lòng, đưa tay ôm lấy cậu: "Sau này có chị ở đây, chị sẽ đối xử với em thật tốt."
Giang Vụ rũ mắt nhìn cô: "Tại sao?"
Tô Đồng im lặng một lúc, nói: "Cái gì tại sao?"
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, tóc đen xõa xuống, vài lọn tóc rơi trước ngực, từ cổ áo bộ đồ ở nhà trượt xuống, ánh mắt Giang Vụ không tự giác rơi vào chiếc cổ thon dài của cô, xương quai xanh tinh tế, làn da trắng mềm mại như đang tỏa ra hương nhài nhàn nhạt, cậu theo bản năng muốn ôm chặt cô, ngửi mùi hương đó, giải quyết cơn khát từ sâu trong linh hồn.
Khi cậu nhận ra, cơ thể đã nhanh hơn suy nghĩ mà ôm chặt Tô Đồng trước mặt.
Tô Đồng ngạc nhiên nhìn cậu: "Đây là phòng khách, dì Văn sẽ thấy đó."
Giang Vụ nhìn cô, "Em biết, nhưng em muốn ôm chị."
Tô Đồng trong lòng ấm áp, chủ động vòng tay ôm lấy cổ cậu, hôn nhẹ vào cằm cậu: "Được rồi, vậy thì để em ôm một lát."
Giang Vụ cúi đầu dựa vào vai cô, đầu mũi nhẹ nhàng chạm vào cổ cô: "Tô Đồng, cảm ơn chị."
"Em vĩnh viễn đừng bao giờ nói cảm ơn chị, Giang Vụ, chị thích em, sau này chúng ta sẽ trở thành bạn đời của nhau, việc chị đối tốt với em là điều nên làm." Tô Đồng ấm áp nói, "Nếu em thực sự cảm động, có thể thể hiện bằng hành động thực tế."
"Hành động gì?" Giang Vụ hỏi.
Tô Đồng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng linh động.
Giang Vụ chợt nảy ra ý nghĩ, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hỏi: "Có phải như vậy không?"
Tô Đồng nâng môi: "Trẻ con dễ dạy."
Mùa thu mát mẻ, một tia nắng từ bên ngoài chiếu vào trong nhà, phòng khách sáng sủa và sạch sẽ dần trở nên dịu dàng.
Buổi chiều, Tô Đồng đưa Giang Vụ đến trường, rồi quay lại phòng vẽ.
Phòng vẽ của Tô Đồng không lớn lắm, một phần vì hiện nay hầu như mọi người đều tôn sùng cơ giáp, rất ít người học các loại nghệ thuật như vẽ. Thứ hai, phòng vẽ của Tô Đồng chủ yếu dạy tranh cổ Trung Quốc, loại tranh này đối với người dân trên Lam Tinh đã trở thành sở thích xa xỉ của rất ít người, và số người học cũng rất ít.
Tô Đồng bước vào phòng vẽ, trên hành lang sáng sủa cứ cách một mét đều có một tác phẩm của học viên, tác phẩm được thay đổi hàng tuần, cố gắng để mỗi học viên đều có cơ hội được trưng bày.
Tô Đồng đến phòng vẽ là do nhất thời hứng thú, thấy những tác phẩm có phần non nớt nhưng mỗi cái đều có đặc điểm riêng, bỗng nhớ đến việc Triệu Tiển nói về triển lãm tranh, ý tưởng tổ chức triển lãm lại trào dâng trong đầu.
"Giáo sư Tô."
Nhân viên phòng vẽ nhận ra Tô Đồng, lập tức tiến lại chào đón.
Tô Đồng hỏi: "Triệu Tiển có ở đây không?"
"Triệu tiên sinh hôm nay không đến." Nhân viên trả lời.
Tô Đồng gật đầu.
Triệu Tiển với vai trò là người môi giới tranh chủ yếu là cầu nối giữa họa sĩ và nhà sưu tập, nhưng vì Triệu Tiển là người môi giới ký hợp đồng và cổ đông của phòng tranh Tô Đồng, Tô Đồng có tiền nhưng không muốn tự quản lý, nên đã để Triệu Tiển làm người phụ trách và quản lý phòng tranh và phòng vẽ.
Triệu Tiển công việc thường ngày có thể nói là bận rộn, nhưng hắn luôn bình tĩnh, xử lý mọi việc một cách dễ dàng, hầu hết mọi người quen biết Triệu Tiển đều không thể không khen hắn là bậc thầy quản lý thời gian.
Tô Đồng thấy Triệu Tiển không có ở phòng vẽ, bèn gửi cho hắn một tin nhắn, nói đơn giản về việc triển lãm tranh.
Triệu Tiển không trả lời, có thể vì giờ này hắn không xem điện thoại.
Tô Đồng cũng không để tâm, cô đi dạo trong phòng vẽ, trò chuyện với một số học viên, một giờ sau thì rời khỏi phòng vẽ, trở về Tô gia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro