1.

24-08-2022.
__________




tiếng hét mắng vang lên không ngừng, kèm theo đó là những đòn roi đến chói tai, ở bên cửa sổ, tôi lo lắng nhìn qua.

hôm nay, kim amie lại bị đánh rồi.

"suỵt, đừng nói gì cả, em lấy cái này thoa lên những vết thương, sẽ sớm lành thôi."

kim amie gương mặt đầy nước mắt, nhưng khi nhìn thấy tôi, em liền nở một nụ cười rất tươi, rất xinh đẹp và thuần khiết.

"em cảm ơn anh taehyung."



con bé hàng xóm cạnh nhà tôi ngay từ nhỏ, ngày kim amie lên năm, mẹ em mất, ba em không quá hai năm đã tiến thêm một bước nữa với người phụ nữ khác, cũng không hiểu là bùa mê thuốc lú gì nữa, ba em như không phải ba em vậy, ông ấy nghe lời người phụ nữ, bóc lột sức lao động của, chửi mắng, thậm chí là đánh em không ngừng.

lên tám, ở độ tuổi được ba mẹ đón đưa đi học, cùng bạn đi chơi, em ru rú trong nhà, giặt quần áo, làm mọi việc của mẹ kế đưa ra.

sự áp bức ngày càng nặng nề hơn khi cả hai người họ có một đứa con chung, là con trai, và là em trai cùng cha khác mẹ với em.

thằng nhóc lớn lên trong sự cưng chiều, tính tình vô cùng hỗn xược, cứ không vừa ý thứ gì, liền ném vào người của chị gái nó, đánh chị gái nó không ngượng tay.

rõ ràng trong căn nhà ấy, người được cho là ba của em phải đứng ra bảo vệ, nhưng trong ánh nhìn của em, ba người họ đứng một phía, thay phiên nhau chỉ chỏ, ghét bỏ em.

ấy vậy mà, con nhóc ấy vẫn luôn tươi cười.

kim taehyung tôi sống trong một gia đình bình thường, đương nhiên có thể gọi là hạnh phúc, tôi lớn hơn con bé ba tuổi, thậm chí còn là nam nhi mạnh mẽ, nhưng có đôi khi tâm trạng của tôi vô cùng tệ vì những chuyện không đâu.

lắm lúc tôi thấy ngưỡng mộ con bé vô cùng, vì cái tính kiên nhẫn, vô tư.

dẫu cho có bao nhiêu chuyện xảy ra, em vẫn luôn nở ra một nụ cười rất xinh.

nụ cười mà tôi thương đã nhiều năm.

nụ cười ấy, thật xinh đẹp và thuần khiết biết bao..

mỗi khi em bị bỏ đói, tôi thường xuyên lén lút đến trước cổng nhà em, làm ra tiếng mèo kêu, như âm thanh gọi nhau riêng biệt của cả hai chúng tôi.

"một cái bánh bao thơm ngon nóng hổi, cho em."

kim amie cười tươi, nhanh chóng ăn lấy.

"dạ, em cảm ơn."

tôi xót xa, xoa đầu con bé, năm đó, tôi mười bảy, em mười bốn.

"trẻ nhỏ thường rất nghịch ngợm, em nhường nó một chút, sẽ không bị bỏ đói."

kim amie hơi khựng lại, nhai chậm một chút, khoé mắt ươn ướt long lanh.

"em không làm gì nó cả, chỉ là vì em không cho nó chạm vào quyển nhật kí của em."

tôi đau lòng, nhìn giọt nước mắt rơi ra, nhưng rất nhanh, con bé liền cười tươi.

"không sao cả, có anh taehyung mang bánh qua cho em, em ăn no lắm."

tôi gượng cười, xoa tóc em.

"ừ, ngoan."


năm cuối cấp, tôi bắt đầu cảm thấy buồn bã và lo lắng.

cả hai ngồi ở gốc cây gần nhà, trời chiều thoáng mát.

"anh sắp đi lên seoul để học."

em nhìn tôi một lúc, rồi không nhìn nữa, sau đó em ngã đầu lên vai tôi.

em không nói gì.

tôi cũng lặng im.

rất lâu sau đó, em bật cười.

"thật tốt, anh taehyung của em rất giỏi."

"anh sẽ gửi thư cho em thường xuyên, em cũng phải như thế, được không?"

"dạ."

"em ở nhà, cố gắng đừng để bị đánh nữa."

"dạ."

"em năm nay mười lăm tuổi rồi.."

"..."

"ba năm nữa, khi em mười tám, anh có một bí mật sẽ nói với em."

"ba năm lận ạ?"

"ừ, sẽ nhanh thôi."



ngày tôi đi, chúng tôi gặp nhau ở gốc cây quen thuộc, em dúi vào tay tôi một cái kẹp nơ màu đỏ.

"khi anh taehyung nhìn thấy nó, hãy nhớ đến em nhé?"

khoé mắt tôi ươn ướt, gật đầu, bé con lại cười một cái.

"sao lại khóc chứ? anh taehyung mít ướt."

nhiều tháng ở nơi seoul, tôi không còn được nhìn thấy nụ cười của kim amie nữa, đương nhiên là rất nhớ nhung, nhưng rất may là những bức thư liền tục được gửi đến, kèm theo một nét vẽ hình mặt cười.

anh taehyung, là em, amie nè!

hôm nay em được dì chủ nhà chỗ em giúp việc thưởng thêm tiền, dì ấy bảo em làm rất chăm chỉ, anh thấy em có giỏi không?

đúng rồi, tôi đi không lâu thì em đã đi làm giúp việc cho người ta, là do gia đình em muốn em đi, tiền lương của em họ sẽ giữ, chỉ cho em lại một ít, tuy vậy, em vẫn không một lời phản kháng nào cả.

dạo gần đây, em ổn lắm, rất ít khi bị đánh, tháng này chỉ bị đánh năm lần thôi, nên không sao cả, anh đừng lo cho em nhé.

chỉ có năm lần trong tháng thôi sao? em thấy ít, vậy sao trái tim tôi lại nhói lên đừng cơn chứ?

trời ạ, không hiểu sao, mỗi lần đi ngang gốc cây, em lại nhớ anh taehyung chết đi được, không biết anh taehyung có nhớ em không ta?

tôi có thể ngừng nhớ em sao?

hôm trước em được ăn bánh bao, mẹ anh taehyung cho em, nên em lại nhớ anh taehyung á, mẹ anh thương em lắm đó, có khi anh taehyung trở về thì ra rìa à nha.

ừ, cũng thật may mắn, vì khi tôi đi rồi, vẫn còn mẹ tôi, giúp tôi trông nôm em.

anh taehyung đi học ở trên đó, có vui không? có những bạn học xinh xắn không? anh có nhìn họ không? em sợ khi về, anh sẽ nắm tay ai đó, và không còn nhớ amie..

đáng yêu thật, ghen sao?

mỏi tay quá, viết đến đây thôi nha, anh taehyung, chăm sóc bản thân thật tốt, quan trọng là phải luôn nhớ đến em amie đấy, amie, rất, thích, anh, taehyung (≧▽≦).


tôi ngẩn ngơ nhìn vào bức thư, từng con chữ xinh đẹp ấy, xinh đẹp giống như nụ cười của em vậy.

những lá thư khiến tôi càng có thêm động lực, ước gì thời gian trôi qua thật nhanh, tôi sẽ sớm trở về, với em..

thời gian cứ thế trôi nhanh, mỗi tháng em đều đặn gửi cho tôi một lá thư, tôi vui vẻ gửi lại hai lá, bao nhiêu tâm tư tình cảm đều nhờ những con chữ gửi gắm, chúng tôi không cạnh nhau, nhưng luôn nghĩ về nhau, giống như, tuy xa mà gần.

tôi không ít lần nghĩ đến tương lai của hai đứa, nghĩ đến việc khi em tròn mười tám tuổi, tôi sẽ tỏ tình với, rồi lớn hơn nữa, tôi và em sẽ sớm về chung một nhà, ngày ngày hạnh phúc.

càng nghĩ, tôi càng cật lực học tập.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro