Chương 161: Tình yêu mà nàng mang lại

Giọng hoàng tử nghẹn lại, đôi môi mím chặt như đang cố giữ chặt lấy những cảm xúc đã kìm nén quá lâu:

– Sau đêm đó... ta trôi dạt giữa dòng nước lạnh giá, thân thể kiệt quệ, tâm trí tê dại... cho đến khi được sư phụ cứu. Người mang ta về, băng bó từng vết thương trên thân thể... nhưng những vết thương trong lòng thì... không dễ gì chữa lành.

Hoàng tử dừng lại một chút, như thể đang cố nuốt xuống một nỗi cay đắng vừa trào lên nơi cổ họng:

– Ta đã giấu kín thân phận thật của mình. Không phải vì sợ hãi... mà vì ta không còn đủ lòng tin để tin thêm bất kỳ ai nữa. Khi ấy, trong mắt ta, mọi lòng tốt trên đời... đều chỉ là chiếc bẫy được bọc bởi những lời đường mật. Người ta đối xử tử tế, không phải vì yêu thương... mà chỉ để lấy lòng tin, rồi đâm sau lưng lúc ta không ngờ nhất.

Giọng hoàng tủ trầm xuống, gần như thì thầm:

– Ta từng sống trong bóng tối... nuôi dưỡng mình bằng hận thù và nghi kỵ. Ta căm ghét thế giới này. Căm ghét cả bản thân mình vì đã quá yếu đuối, quá tin người... và quá ngây thơ để nhận ra những gì thực sự đang diễn ra. Ta không muốn ai đến gần, không muốn ai biết ta là ai... vì với ta khi ấy, tin tưởng ai đó cũng đồng nghĩa với việc... đặt cược cả mạng sống vào tay họ.

Hoàng tử khẽ thở ra một hơi dài, ánh mắt chợt ánh lên một nét cảm kích sâu sắc dịu đi, như làn nước vừa lắng:

– Nhưng rồi... chính sư phụ là người đã dạy ta cách buông bỏ. Người không hỏi gì về quá khứ, không dò xét, không ép ta mở lòng. Người chỉ âm thầm dạy ta cách sống sót bằng bản lĩnh và lý trí. Một năm ấy... ta rèn luyện không ngừng nghỉ. Học cách nhìn người, học cách giữ vững mình giữa quyền lực và cám dỗ. Học cách điều binh, trị quốc...

Hoàng tử ngước mắt lên, đôi mắt giờ đây sắc lạnh như thép, nhưng trong đáy sâu vẫn le lói một vết thương cũ:

– Và trên hết... ta học cách trở thành một kẻ mạnh đến mức... không một ai có thể khiến ta gục ngã thêm một lần nào nữa.

Hoàng tử cúi đầu, giọng trầm thấp, mang theo nỗi hồi tưởng day dứt:

– Ta đã từng... ta là một hoàng tử hiền hòa, luôn tin rằng chỉ cần chân thành thì sẽ nhận lại chân thành. Nhưng... chính sự ngây thơ đó đã khiến ta suýt mất mạng. Cũng chính sự ngây thơ đó... suýt nữa đã đẩy cả hoàng tộc vào chỗ diệt vong.

Hoàng tử ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, chất chứa cả một quãng đời bị phản bội và trưởng thành trong cô độc:

– Từ khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu: Không phải ai cũng có thể tin tưởng. Không phải tình thân nào cũng là thật lòng. Và từ đó, ta khép mình lại... học cách chỉ dựa vào bản thân, để trở thành một người mạnh mẽ đến mức không ai còn có thể làm tổn thương ta thêm một lần nào nữa.

Carol tròn mắt, lặng im nhìn chàng. Những lời kể tưởng chừng bình thản kia... lại ẩn chứa biết bao nỗi đau, mà chỉ một người từng gánh chịu mới hiểu được sâu sắc đến thế. Nàng nghe thấy tiếng lòng hắn không phải bằng tai, mà bằng cả trái tim.

Hắn đang mở lòng... kể cho nàng nghe về những năm tháng u tối mà hắn từng câm nín chịu đựng một mình. Không lời than thở, không chút trách móc, chỉ có những ký ức hằn sâu và niềm kiêu hãnh đầy tổn thương.

Và trong khoảnh khắc ấy, trái tim Carol như thắt lại.

Một nỗi xúc động trào lên, dâng nghẹn cả lồng ngực. Là thương, là cảm phục... và là tình yêu mãnh liệt hơn bao giờ hết dành cho người con trai đang ngồi trước mặt nàng.

Nàng không thể thốt nên lời. Chỉ có ánh mắt đong đầy yêu thương dõi theo hắn như muốn ôm lấy tất cả những vết thương xưa cũ kia vào lòng mình.

Một người hoàng tử kiêu hãnh, mạnh mẽ, luôn đứng thẳng giữa chiến trường và sóng gió triều chính lại từng phải trải qua một quá khứ đẫm máu và phản bội như thế. Một đứa trẻ tám tuổi, bị người thân yêu nhất quăng xuống dòng sông lạnh giá giữa đêm tối... làm sao có thể không tổn thương đến tận cùng? Và cũng bởi vậy, nàng hiểu vì sao hắn lại thay đổi. Vì sao đôi mắt hắn thường sâu thẳm đến vậy, vì sao hắn chỉ tin vào chính mình, vì sao hắn luôn lạnh lùng, luôn giấu cảm xúc thật sau nụ cười nhàn nhạt.

Carol nghẹn ngào không thể kìm nén. Nàng ôm chầm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn mà bật khóc như chưa từng được khóc.

– Izumin...

Carol gọi tên hắn trong tiếng nấc, như thể chỉ cần gọi một tiếng thôi là có thể xoa dịu phần nào vết thương năm xưa.

Bây giờ đây, hắn lại yếu đuối như cái ngày hắn rơi xuống nước trong vòng tay nàng. Khi ấy hắn lạnh buốt, kiệt sức và bất lực... Còn bây giờ, là tâm hồn hắn lạnh buốt, trần trụi trong từng lời kể, từng nỗi đau chôn giấu bao năm mới dám hé lộ cùng nàng.

Carol siết chặt vòng tay, như muốn ôm lấy hết thảy những tổn thương trong tim hắn, như muốn dùng cả tình yêu của mình để sưởi ấm trái tim băng giá ấy.

– Chàng không còn cô độc nữa đâu... Izumin à... Từ giờ, chàng sẽ luôn có em bên cạnh.

Hoàng tử siết nhẹ vòng tay đang ôm lấy mình, giọng khàn khàn nhưng đầy xúc động:

– Carol... cám ơn nàng. Cám ơn nàng đã đến bên ta, đã bước vào cuộc đời ta, và... bước vào trái tim tưởng chừng đã lạnh giá từ rất lâu

Hoàng tử nhìn sâu vào mắt nàng một ánh nhìn dịu dàng đến lạ, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại nặng trĩu những điều chưa từng nói. Ánh mắt ấy như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt nàng vào tận sâu trong tâm khảm như sợ chỉ cần chớp mắt thôi, tất cả sẽ tan biến.

Hoàng tử cất giọng trầm thấp, nhưng ấm áp vô cùng:

– Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên ta nhìn thấy nàng... khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, ta đã biết: Nàng không giống bất kỳ ai trong thế giới này, không giống bất kỳ ai ta từng gặp. Nàng ngây thơ, lương thiện... nhưng cũng vô cùng thông minh và mạnh mẽ. Ai may mắn có được trái tim của nàng, nếu đủ tinh ý để nhìn thấy, sẽ hiểu rằng nàng yêu không toan tính, yêu bằng tất cả những gì mình có. Nàng luôn nghĩ cho người khác trước cả bản thân mình... và khi nàng yêu ai, nàng sẽ yêu người đó bằng cả tấm lòng, không chút dè dặt.

Hoàng tử khẽ mỉm cười nụ cười pha chút tự giễu:

– Ta từng ganh tỵ... rất ganh tỵ với hắn người từng được trái tim của nàng. Vì nàng luôn lo lắng cho hắn, bảo vệ hắn, yêu thương hắn không hề giữ lại điều gì. Nhưng bây giờ... ta đã có nàng bên cạnh. Và điều đó... là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời ta. Một điều ta từng không dám mơ đến.

Hoàng tử nắm lấy tay nàng, siết chặt như sợ buông ra sẽ tan biến mất:

– Nàng đã mang đến cho ta tình yêu... mang đến ánh sáng, sự ấm áp, mang đến cả niềm tin mà ta tưởng mình không bao giờ có lại được. Carol... nếu trên đời này không có nàng, ta thật sự... không biết bản thân sẽ ra sao nữa.

Giọng hoàng tử trầm xuống, khẩn thiết và chân thành đến nghẹn ngào:

– Ta yêu nàng, Carol. Yêu nàng bằng tất cả những gì ta có. Đừng bao giờ để ta cô độc thêm một lần nào nữa... hãy ở lại bên ta suốt đời, và mãi mãi... Carol, làm ơn...

Carol ôm chặt lấy hoàng tử, tựa đầu vào vai chàng, giọng nói dịu dàng như gió mát giữa ngày hè oi ả:

– Izumin... người em chọn là chàng. Từ giây phút nhận lời làm vợ chàng, thì dù sau này có ra sao, em cũng sẽ chỉ một lòng một dạ với chàng.

Carol khẽ ngẩng lên nhìn vào mắt hắn, ánh nhìn kiên định nhưng cũng chan chứa yêu thương:

– Em yêu mình chàng, luôn nghĩ đến mình chàng, không ai khác cả. Suốt đời... suốt kiếp, em sẽ không bao giờ rời xa chàng, không bao giờ để chàng phải cô đơn nữa đâu... chàng hãy tin em nhé.

Hoàng tử nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút gì đó như ngấn nước, nhưng giọng chàng vẫn mang theo chút trêu đùa để xua tan không khí đang trĩu nặng:

– Nàng hứa đó... phải giữ lời đấy.

Carol mỉm cười, gật đầu thật mạnh như một đứa trẻ:

– Em hứa mà!

Carol chợt nhận ra không khí đang trở nên quá đỗi ngột ngạt, nỗi buồn trong lòng hắn vẫn còn chưa tan đi hết. Nàng không muốn chàng mãi chìm trong bóng tối ký ức.

Carol nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hắn lên, đôi mắt long lanh ánh lên chút tinh nghịch:

– Nhưng này... nếu chàng cứ tiếp tục buồn rầu như thế, thì em sẽ nghĩ rằng... hóa ra lời yêu em vừa rồi cũng là do nhất thời xúc động đó nhé!

Nói rồi, Carol bất ngờ đưa tay nhéo nhẹ má hoàng tử, rồi bật cười:

– Phạt chàng! Vì dám giấu em những chuyện đau lòng như vậy. Từ nay, bất cứ chuyện gì cũng phải kể cho em nghe hết! Có em ở bên cạnh chàng rồi, chàng sẽ không phải chống chọi một mình nữa đâu!

Hoàng tử ngẩn người nhìn nàng người con gái ấy, lúc thì dịu dàng như suối mát, lúc lại nghịch ngợm như nắng mai. Nhưng chính sự ngây thơ và chân thành ấy... mới là thứ khiến trái tim chàng lần nữa biết rung động, lần nữa biết cười giữa những vết thương tưởng chừng đã hóa đá từ lâu...

Hoàng tử cau mày, giọng đầy vẻ không hài lòng:

– Xúc động nhất thời gì chứ... Ta yêu nàng là thật lòng!

Chưa kịp để Carol phản ứng, hoàng tử đã bất ngờ đưa tay ôm lấy đầu nàng, kéo sát lại và đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu nồng cháy. Nụ hôn mang theo sự dịu dàng như nước, nhưng ẩn chứa trong đó là cả sự cuồng nhiệt, chiếm hữu và khao khát.

Có lúc dịu dàng ve vuốt, có lúc lại trở nên thô bạo đến mức Carol cảm thấy môi mình đau rát hắn cắn nhẹ nàng đến bật máu, như muốn khắc sâu dấu ấn tình yêu của mình lên nàng, như thể đang chứng minh rằng tình cảm hắn dành cho nàng chưa từng là hời hợt hay nhất thời.

Hoàng tử thì thầm, hơi thở nóng hổi áp sát vào môi nàng:

– Nàng tin ta chưa? Nếu nàng chưa tin... ta sẽ hôn... đến khi nào nàng tin mới thôi.

Carol thở dốc, má đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bất lực đẩy nhẹ vai hắn:

– Tin rồi mà... Em tin rồi... Chàng đừng chứng minh nữa, chàng cắn môi em đến chảy máu rồi này...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: