Chap 2. Đêm tân hôn

Phi Yến khẽ nhướng mày, ngón tay nâng cằm Thiếu Du lên, buộc chàng phải nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt nàng sâu hút, vừa mang ý cười, vừa chan chứa khí thế của thê chủ.

Phi Yến giọng trầm, trách yêu:
"Phu quân đúng là ngốc... Ta đường đường là thê chủ của chàng, sao có chuyện không thích mà bỏ mặc được? Thế mà lại nghĩ bậy, hửm?"

Thiếu Du bị ánh mắt kia nhìn thấu tận tâm can, mặt đỏ rực đến tận mang tai. Chàng mím môi, hàng mi run run, càng thêm mê người trong vẻ xấu hổ ấy.

Thiếu Du giọng nghẹn ngào, cúi đầu nhỏ nhẹ:
"Thiếp... chỉ là lo... bản thân không xứng với thê chủ..."

Lời chưa dứt, Phi Yến đã nghiêng người, khẽ cắn nhẹ lên môi chàng, như trừng phạt mà cũng như dỗ dành.

Phi Yến giọng áp sát, mang theo hơi thở nóng rực:
"Ngốc tử... đẹp thế này, ngoan thế này, còn dám nói không xứng? Từ nay chỉ được phép nhớ rõ một điều thôi—chàng là của ta, chỉ của ta."

Phi Yến khẽ cúi người, bàn tay đưa lên véo nhẹ chiếc mũi cao thanh tú của Thiếu Du một cái, ánh mắt tràn đầy ý cười. Hành động bất ngờ khiến chàng khẽ kêu lên một tiếng, đôi má càng thêm đỏ ửng, như cánh đào nở rộ trong đêm xuân.

Phi Yến giọng ôn nhu nhưng không kém phần cưng chiều:
"Ừm... ngoan. Nào, đi ngủ thôi."

Thiếu Du khẽ "dạ" một tiếng, giọng nhỏ đến mức như sợ phá vỡ không khí dịu dàng. Chàng ngoan ngoãn ngả người xuống giường, đôi mắt vẫn len lén nhìn nàng, mang theo chút ngượng ngùng cùng chờ mong. Khi tấm chăn gấm đỏ phủ lên, Thiếu Du vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo của thê chủ, không muốn buông.

Thiếu Du thì thầm, mang chút nũng nịu:
"Thê chủ... ôm thiếp."

Ánh nến lay động, bóng hai người chồng lên nhau trên bức tường, hòa vào hương trầm dìu dịu, gợi ra một đêm tân hôn ngọt ngào.

Khoảnh khắc Thiếu Du níu lấy vạt áo, Phi Yến cúi xuống, môi kề sát bên tai chàng, thở ra từng hơi nóng rực. Đôi mắt nàng lóe lên tia sắc bén xen lẫn khao khát chiếm hữu. Không để phu quân kịp phản ứng, nàng đã kéo chăn sang một bên, cánh tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh, áp chặt chàng vào ngực mình.

Trong phòng, ánh nến dần chảy xuống từng giọt đỏ thẫm, bóng hai người quấn chặt vào nhau trên tấm gấm hoa. Tiếng vải vóc bị lôi kéo vang khẽ trong đêm tĩnh lặng. Lớp áo đỏ thẫm của tân lang dần tuột xuống, để lộ làn da trắng nõn, mềm mại như ngọc hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo, để mặc cho môi lưỡi bạn khắc lên từng đóa hoa đỏ chói. Phi Yến cúi người, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ, bờ vai, rồi kéo dài xuống xương quai xanh, mỗi dấu hôn để lại một mảng đỏ chói như từng đóa bỉ ngạn nở rộ trên tuyết. Mỗi nụ hôn của Phi Yến vừa như thiêu đốt, vừa như để lại dấu ấn không thể xóa.

Thiếu Du thở gấp, giọng run rẩy:
"Thê... thê chủ... thiếp..."

Chàng cố muốn nói gì đó, nhưng âm thanh đã nghẹn lại trong cổ họng khi môi lưỡi nóng bỏng kia liên tục để lại dấu vết chiếm hữu. Thân thể run lên từng hồi, nhưng đôi tay lại không kìm được vòng ra sau lưng nàng, vừa né tránh vừa khao khát, rơi vào thế giằng co đầy mê loạn.

Ánh nến bập bùng, bóng hai người quấn lấy nhau, dấu hôn đỏ rực trải dài khắp thân thể mỹ nam đệ nhất kinh thành, như lời khẳng định tuyệt đối: từ nay, chàng thuộc về thê chủ, không thể thoát.

Thiếu Du ban đầu chỉ run rẩy khẽ rên, tiếng nức nở như gió thoảng. Nhưng càng lúc, hơi thở chàng càng loạn, đôi môi hé ra bật thành tiếng rên nghẹn ngào. Chẳng mấy chốc, âm thanh ấy vỡ vụn thành tiếng khóc khẽ, ướt át nơi khóe mắt. Mỗi giọt lệ lăn dài chỉ càng khiến dung nhan tuyệt mỹ kia thêm kiều diễm động lòng.

Thiếu Du giọng đứt quãng, xen lẫn rên nức nở:
"Thê... thê chủ... thiếp... thiếp chịu không nổi nữa..."

Thế nhưng, dù khóc nấc, chàng vẫn ôm chặt lấy nàng, từng ngón tay bấu vào bờ vai như sợ buông ra sẽ mất đi chỗ dựa duy nhất. Trong từng cử động mạnh mẽ áp chế của thê chủ, chàng chỉ có thể thuận theo, vừa sợ hãi vừa khao khát, để mặc thân thể và tâm hồn bị chiếm trọn.

Ánh nến lung lay, tiếng thở gấp gáp xen lẫn tiếng khóc nức nở quẩn quanh, kéo dài thành một khúc nhạc ái tình mờ mịt. Cả căn phòng như được phủ kín bằng hương vị ngọt ngào lẫn mê loạn, không còn chỗ cho thoát thân.

Đêm ấy như kéo dài vô tận. Ánh nến dần tàn, hương trầm mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, tiếng rên xen tiếng khóc nghẹn quấn quýt bên tai. Trên da thịt trắng nõn của Thiếu Du, từng dấu hôn đỏ sậm trải dài như một bức họa ái ân, chứng minh sự chiếm hữu tuyệt đối của thê chủ. Càng khóc nức nở, chàng lại càng bị ôm chặt hơn, môi lưỡi cuốn lấy, hơi thở hòa trộn, khiến lý trí chẳng còn chỗ để trốn tránh.

Thiếu Du run rẩy trong vòng tay, mái tóc đen ướt mồ hôi bết lại, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh lệ. Cánh môi khẽ mở, từng tiếng rên nức nở vỡ ra, mềm yếu đến độ ai nhìn cũng muốn thương tiếc — thế nhưng Phi Yến lại chỉ càng muốn cắn nuốt thêm, khắc ghi sâu hơn sự ngoan ngoãn bất lực ấy.

Thiếu Du khóc khẽ, giọng đứt quãng:
"Thê... chủ... xin... xin đừng... thiếp... thiếp không còn sức nữa..."

Phi Yến chỉ khẽ cúi xuống, cắn nhẹ vành tai đỏ hồng, thì thầm như mệnh lệnh không thể kháng cự:

"Ngoan, đừng khóc... khóc cũng vô ích. Đêm nay, ta phải khiến cả thiên hạ đều biết, phu quân của ta... chỉ thuộc về một mình ta."

Tiếng nức nở của Thiếu Du tan lẫn trong nụ hôn nóng bỏng, từng chút một biến thành tiếng gọi yếu ớt, tuyệt vọng mà lại tràn đầy yêu thương. Trong căn phòng mịt mờ ánh nến, chỉ còn lại dư âm của khát khao, lệ nóng hòa cùng mồ hôi và lời hứa chiếm hữu khắc sâu tận tâm can.

Tiếng nến cuối cùng tắt, bóng tối ôm trọn căn phòng chỉ còn lại hơi thở gấp gáp quẩn quanh. Trong vòng tay Jasmin, Thiếu Du cuối cùng cũng mệt lả, lệ vẫn còn vương nơi khóe mắt, nhưng gương mặt tuyệt mỹ đã an tĩnh hơn, bờ môi hé mở khẽ gọi hai chữ "thê chủ" trước khi chìm vào giấc ngủ.

Phi Yến kéo chăn gấm đỏ phủ kín người chàng, ôm siết lấy thân thể mềm nhũn kia vào ngực. Hơi thở ấm áp của phu quân khẽ phả lên cổ, như dấu ấn khẳng định chàng giờ đã thuộc về một mình nàng, không còn đường lui. Trong khoảnh khắc yên bình ấy, Phi Yến nở nụ cười vừa thoả mãn vừa dịu dàng. Nam nhân khi nãy còn vừa khóc vừa rên trong vòng tay thê chủ, cuối cùng cũng ngủ ngoan như đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro