Chương 2
Năm ấy Phương Lan 6 tuổi, đi vào nhà họ Trần.
Nàng được lão gia nhà họ Trần nhận nuôi, bởi vì cha mẹ ruột song song bỏ mình trong khi đại lâu của Trần Thị xảy ra sự cố, lão Trần dưới sự áp lực của dư luận, bị bắt đưa nàng về nhà.
Lúc đó Thảo Linh năm tuổi, đúng là phấn điêu ngọc trác, bộ dáng tiểu thư được nuông chiều từ bé, ngày thường thấy bạn cùng lứa không nhiều lắm, chỉ lại chơi với Phương Lan, rất hữu hảo với nàng.
"Phương Lan? Chính là Lan trong hoa lan sao?" Thảo Linh đã biết chữ, nên tò mò hỏi nàng như vậy.
"Đúng vậy, là Lan trong hoa lan." Phương Lan cười trả lời.
Sau đó nàng ở nhà họ Trần, lấy thân phận dưỡng nữ, trưởng bối và người hầu không quá cũng không sai, không tốt cũng không xấu.
Thảo Linh thật ra thường đến tìm nàng, còn sai người gieo hạt mấy cây đồng thụ ở gần cửa sổ phòng nàng.
"Chị Lan." Cô cười gọi nàng: "Em phải đợi nó dài ra lớn lên, sau đó nở hoa trước cửa sổ của chị."
Nàng cảm thấy rất vui mừng, lại rất cảm kích, tâm linh trẻ nhỏ luôn là ngây thơ nhất, giống như tuyết trắng tinh không vấy bẩn.
Lúc còn niên thiếu, nàng trải qua ngày lành, không lo cơm áo, học tập ở nhà. Sau đó được đưa đi học, Thảo Linh học chính là trường học quý tộc, còn nàng học trường nữ bình dân.
Thảo Linh bởi vậy mà tức giận với cha mẹ một lúc, hai tuần không nói chuyện với bọn họ.
Nhưng sau khi Phương Lan trải qua thương tâm, còn chưa thôi, nàng rõ ràng chính mình không nên có những yêu cầu xa vời. Muốn sống sót ở nhà họ Trần, chỉ có an phận mới là tốt nhất.
Thảo Linh lặng lẽ tìm nàng, hỏi nàng có oán giận hay không, nàng cười lắc đầu.
Không phải không hận, nàng biết, những người trước mắt này là hung thủ gián tiếp g**t ch*t cha mẹ nàng. Nhưng hiện nay nếu không dựa vào, cho dù hận mãnh liệt cũng phải đè xuống trong lòng.
Phương Lan cũng chỉ là cô gái gia cảnh tầm thường, sống sót, vĩnh viễn đều là quan trọng nhất.
Thảo Linh thấy nàng càng ngày càng hậm hực, đành phải thường thường tìm nàng ra đồng ruộng chơi đùa.
Cô dùng khăn tay che lại mắt nàng, cho nàng nghe tiếng thực vật, sau đó bảo nàng đoán xem là hoa gì.
"Cúc non, cỏ chuông gió, bồ công anh..." Nàng luôn có thể đoán đúng, bởi vì tuổi nhỏ đã lớn lên trong mùi hương thiên nhiên.
Sau đó Thảo Linh cười ha ha, một hàm răng trắng, tươi cười sang sảng: "Chị Lan, còn có cái gì có thể làm khó chị đây?"
Nàng thấy Thảo Linh vui vẻ như vậy, chính mình cuối cùng cũng đánh tan sầu bị oán tự.
Hai người dần dần lớn lên, nàng bắt đầu cảm thấy thiếu nữ Thảo Linh có chút bộ dáng tiểu thư phong lưu, cuộc nói chuyện trong điện thoại thường ngày trong nhà có một vài thiếu nữ mảnh mai sợ hãi nói: "Thảo Linh có đó không? Hôm nay hẹn cậu ấy đọc sách." Hoặc là: "Cậu ấy đồng ý đưa tôi đi chơi bóng, làm sao bây giờ còn chưa đến nữa?"
Nàng cảm thấy có chút mất mát, bởi vì Thảo Linh không chỉ quan tâm một mình nàng, nhưng nàng rõ ràng biết, chính mình tuyệt đối không có quyền để hỏi, cho nên nàng chỉ là truyền đạt cho Thảo Linh đúng nội dung của cuộc điện thoại, bình tĩnh mặt mang theo nụ cười.
Sau đó Thảo Linh bắt đầu mang theo mùi rượu về nhà, thời gian càng ngày càng muộn, bài tập cũng càng ngày càng kém, Lão Trần thường thường tức giận liều mạng đánh chửi cô: "Con nhóc này học cái xấu, hoàn toàn sa đoạ!"
Thảo Linh sau khi bị đánh, luôn sẽ đến tìm nàng bôi thuốc, nàng vừa bôi nước thuốc cho cậu, vừa lạch cạch rơi nước mắt.
"Chị khóc cái gì chứ?!" Thảo Linh luống cuống, quay người qua muốn lau nước mắt cho nàng: "Lại không phải đánh chị!"
"Chị tức em làm sao lại không biết quý trọng chính mình!" Mắt mũi nàng đỏ hết lên, nước mắt mơ hồ thành một đoàn: "Nếu thật sự bị thương thì làm sao bây giờ?"
"Cha em sẽ không làm gì em đâu." Cô đắc ý cười, chẳng hề để ý: "Em chính là con ruột của ông ấy mà!"
Vừa dứt lời, hai người lập tức ngây ngẩn cả người.
"... Vậy em cũng phải cẩn thận một chút." Phương Lan cuối cùng nặn ra một nụ cười: "Ít bị đánh luôn là tương đối tốt."
Lời nói tái nhợt vô lực như vậy, giống như sắc mặt của nàng, Thảo Linh nhìn nàng một cái, cầm thuốc ảo não rời đi.
Ngày hôm sau nàng bắt đầu chờ cửa vì Thảo Linh, bởi vì nàng cảm thấy đây là biện pháp không bị thương cho chính cô tốt nhất... giữa hai người bọn họ, giải thích bằng ngôn ngữ, chú định là yếu ớt vô dụng.
Hôm nay là cuối tuần, Thảo Linh về càng muộn, nàng ghé vào trên sô pha không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng mơ màng ngủ. Lúc tỉnh lại đã là bốn giờ sáng, Thảo Linh đang ngồi trên ghế ở đối diện, khuôn mặt âm trầm lẳng lặng nhìn nàng.
"Đã về rồi?" Nàng mơ mơ màng màng bò dậy: "Làm sao lại không gọi chị một tiếng?"
"Ai bảo chị chờ cửa?" Thảo Linh phục hồi lại tinh thần, dường như có chút tức giận: "Chẳng lẽ chính chị không biết đi ngủ à?"
Nàng cười nhàn nhạt, duỗi eo một cái đi đến sau lưng cậu, đặt tay trên vai cô nhẹ giọng nói: "Chị sợ em còn đang hiểu lầm."
Thảo Linh có chút căng cứng, cơ bắp cứng rắn như bàn thạch.
"Em đi ngủ!" Cô đột nhiên đứng lên, gương mặt ửng đỏ vội vàng chạy lên lầu.
Phương Lan ngốc tại chỗ như cũ, nhìn bóng dáng thiếu niên ở xa xa. Cánh tay mảnh khảnh kia, lẻ loi ngừng ở giữa không trung.
Mùa hè năm ấy đồng thụ đã lớn đến bên cửa sổ, cành cây nghiêng nghiêng, ban đêm hoa nở đúng lúc, hương thơm tuyết trắng như mật mới ủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro