Chương 3: Lệch đồ thị

   "Người ta bảo, định mệnh đôi khi không cần quá cao siêu, chỉ cần ngồi sau một người, là cả năm học cũng đủ để trái tim... khởi nghiệp."~~

Tôi vốn học chuyên Toán – kiểu người mê logic, suy diễn, và chứng minh đến phát ngán.
Tuệ Lâm thì trái ngược hoàn toàn – cậu ấy học chuyên Anh. Kiểu người nghĩ bằng giai điệu, nói bằng cảm xúc và dịch mọi thứ bằng ánh mắt. Sở hữu phiên bản đặc biệt thứ 2 độc nhất vô nhị

Buổi sáng ngày hôm nay thật đặc biệt, nắng chưa lên, chim chưa hót, nhưng tim tôi đã đập như vừa chạy 800m vượt chướng ngại vật.
"Vì sao á?"
"Vì hôm nay chính là ngày nhận lớp và sắp xếp chỗ ngồi"

Tôi học ở lớp 10D1 - nơi hội tụ chuyên đủ các cao thủ Toán- Văn - Anh theo học nên dĩ nhiên chắc chắn sẽ có Tuệ Lâm. Khi vào lớp tôi cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt trầm trồ đang hướng về phía tôi -  "soái ca bị vây" giữa "rừng chị em"

Cô giáo rất nhanh đã ổn định trật tự rồi giới thiệu sơ qua với mọi người:
- "Chào các em cô tên là Vũ Thị Phương - giáo viên chủ nhiệm theo các em hết 3 năm cấp 3 sắp tới này và cũng giữ vai trò kiêm luôn giáo viên dạy môn Ngữ Văn của lớp mình nhé." - Cô dịu dàng cười nói
- Các em lần đầu tiên vào một môi trường mới như thế này có vẻ như vẫn chưa hoàn nhập thân quen ngày từ đầu nên cô đề xuất mọi người một vấn đề: Lớp chúng ta đầu năm cô sẽ cho các bạn bốc thăm xếp chỗ ngồi với nhau để tiện làm quen nhé?

"Chà có cả bốc thăm chọn đối tượng bạn cùng bàn cơ đấy. Có vẻ như giống tình tiết đi xem mắt giới tài phiệt đây" -tôi cũng tự ngấm trong đầu rồi cũng đứng lên xếp hàng thử bốc thăm trúng thưởng đọ vận may của mình
Các bạn có tin vào duyên trời định không? Tôi tin nhe vì quả secret tôi bốc trúng như dồn hết thảy may mắn trong ngày của tôi vào tờ giấy ghi tên : Trần - Tuệ - Lâm
Vì chiều cao "đâm đầu vào mây", tôi bị đẩy ra ngoài cùng của dãy bàn gần cửa sổ. Ngay bên trong tôi... là Tuệ Lâm.
Ừm. Là Tuệ Lâm – cô bạn từng gọi tôi là "cây sào di động" suốt từ hồi cấp 2, người vừa thực hiện cú đá triệu đô "hack game sân bóng" hôm trước, người từng cùng tôi thi học sinh giỏi cấp tỉnh – và giờ, người đang gập cuốn sổ tay màu xanh dương, chỉnh lại gọng kính trắng trong vắt khi nghe gọi tên.Cái tên ấy vang lên từ cô chủ nhiệm:
"Tuệ Lâm – ngồi bàn hai, dãy ba – ngồi bên  cạnh bạn nam cao gầy kia nhé

Tôi ngơ người mất một giây. "Ơ... cậu ấy... ngồi cạnh mình á?"
Tuệ Lâm quay đầu lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần tinh quái, nhếch môi:
"Xin chào cây sào. Trùng hợp ghê ha."
Tôi cười gượng. "Ừ... trùng hợp thật."
.......
Mấy tiết đầu tiên trong tuần mới trôi qua một cách yên ả. Tuệ Lâm không nói nhiều. Thỉnh thoảng cậu ấy ghi bài bằng bút xanh, rồi đánh dấu bằng bút dạ quang, gập sổ tay lại như gập nếp gấp ký ức.
Tôi thấy lạ. Hồi trước Tuệ Lâm năng động lắm mà – hay là... chỉ có khi thi đấu võ hoặc nói chuyện với bạn thân mới "bung lụa"?
Nhưng nói thế nào nhỉ...
Dù cậu ấy chẳng làm gì đặc biệt, tôi vẫn thấy mình bị kéo vào một vùng trọng lực vô hình.

Có những lúc tôi bắt gặp khoảnh khắc nhỏ thôi – như khi cậu ấy nghiêng đầu đọc sách, tóc tỉa búi gọn lại không còn cool ngầu "sói hoang đốn triệu tim"như hồi xưa:  kính trắng đổi sang kính tròn nhẹ phong cách học sinh Hàn Quốc, trông có vẻ trưởng thành hơn, trầm hơn – nhưng vẫn giữ chất "cool cool silent" như ngày nào.

<Pov:Tò mò phết đấy hay là cậu ấy có "đối tượng" thầm thương trộm nhớ nào rồi nên mới lạnh lùng ít nói khác so với hồi cấp 2 nhiệt tình - năng động -cởi mở thế nhỉ???>

Tôi bắt đầu tự thiết lập cho mình hệ điều tra tinh vi – "kích hoạt thành công" với mục tiêu thử tìm hiểu rõ về cô bạn đặc biệt này
Nhờ sự năn nỉ anh ban trùm IT của tôi không ngừng nên Huy đã miễn cưỡng đồng ý cho tôi chút thời gian để " tình nguyện" tìm cho tôi FB của cô bạn đó
— Này lần này tao giúp mày là quá đủ rồi vì mày quá phiền theo tao từ lớp học đến "căn cứ địa bàn bí mật" của tao để gây nhiễu phá rối. Đây là FB và các tài khoản mạng xã hội phổ biến của cô bạn Tuệ Lâm cậu nhờ tôi đó.                                                                    — Nhưng khoan mà này, tao có chuyện muốn hỏi mày: "Mày thích cô bạn đó à? Không thì sao tự nhiên có ngày trời sập lần đầu tiên chơi với mày bao năm đến đây là lần đầu tiên mày hỏi FB và trang cá nhân của một ai đó đấy!!!"
Mặt Huy nghiêm túc xen lẫn sự dò xét tủm tỉm nhưng tôi cảm giác có  1 làn điện lướt dọc theo sống lưng khiến một thoáng tôi cảm thấy bị tra hỏi và nghi ngờ là " kẻ ăn cắp". Tôi vội chối bay chối biến nhưng làm sao mà qua mắt được Huy, cậu bạn đó nheo mắt ý cười trêu trọc mang theo sự "thách thức" : Kinh phết nhở sắp có bạn gái rồi đó nhể? Về lâu về dài kiểu gì mày cũng phải nhờ đến vị Quân sư tình yêu này thôi

Sau khi biết được các tài khoản mạng xã hội của Tuệ Lâm, tối đó tôi háo hức nhấn vào đường liên kết mà Huy đã gửi cho tôi. Vừa nhấn tay vừa run có phần hơi căng thẳng chả hiểu sao lúc đó tôi lại hồi hội mong chờ đến thế
Lướt hết Facebook, IG, TikTok – xem ảnh, đọc bình luận từng cái một và chốt lại
→ Toàn ảnh sách vở, võ thuật, đồ ăn healthy, vài story nhạc indie lạ lạ.

<Pov: May là không có ấy anh nam thần đẹp trai soái ca đấy chứ không tôi suy mất - đã là gì đâu mà có quyền "ghen" vậy??>

Không hiểu sao khi xác nhận được cậu ấy chưa có người yêu – tim tôi lại đập nhanh một nhịp. Không phải vì tôi nghĩ mình có cơ hội. Mà là... vì cảm giác ấy – một thứ xúc cảm có thể nở hoa nếu được tưới nước đủ lâu.

Những tiết học đầu tiên ở lớp xã hội có đôi phần khá nhàm chán nên tranh thủ những giờ học ra chơi rảnh tôi lại ngồi giải Toán nâng cao. Tối hôm qua vì " thông tin tuyệt mật" của tôi có được đáp án nên tâm trạng tôi lúc nào cũng vui vẻ tươi không cần tưới. Cô bạn Tuệ Lâm sáng ra nhìn thấy tôi luôn lặng lẽ cười khúc khích như bị "tâm thần" đâm ra cũng nghi hoặc quay sang chỗ tôi hỏi:
— Cậu bị sao thế, tưởng cậu bình thường lạnh lùng cool ngầu ít nói ai ngờ "mát mát tẻn tẻn phết nhỉ !!?"
— "Thôi xong điểm trừ mất hình tượng. Xấu mặt muốn tìm lỗ đen chui tọt xuống luôn...."

Tiết thứ hai là Toán – môn tôi yêu thích, gần như có thể lạc vào mê cung số học mà chẳng cần bản đồ.
Tôi hí hoáy viết lời giải bài nâng cao cô giao thêm, chìm đắm vào biểu thức chứa căn bậc hai và bất đẳng thức Cauchy-Schwarz. Bên cạnh, Tuệ Lâm thì... hoàn toàn ngược lại.

Cô ấy đang lật một cuốn sổ bìa vải màu be, vẽ doodle ở góc bằng bút mực nâu. Dáng ngồi hơi nghiêng, tóc búi thấp . Tôi liếc thấy vài dòng note bằng tiếng Anh:
"To be soft is to be powerful."
"You don't need to be loud to be heard."
Chữ viết nghiêng nhẹ, mềm mại như cách cậu ấy tồn tại trong lớp – không ồn ào nhưng luôn có mặt đúng lúc.
Tôi gập vở lại, ngẩng đầu. "Lâm này... cậu hiểu kiểu bài số 5 không? Phải chứng minh đẳng thức nhưng mình cứ thấy thừa điều kiện."                                                                                         Lâm quay sang, hơi nhướn mày. "Cái bài khó nhất đề hôm qua à?"
Tôi gật đầu. Cậu ấy cầm lấy bút tôi, viết nhanh lên nháp của tôi một biểu thức:                                         "Áp dụng bất đẳng thức này nè. Đặt biến phụ một chút là ra. Toán chuyên mà còn hỏi mình, hơi bị lạ đó nha."
Tôi cười nhẹ, có hơi ngượng. "Cậu chuyên Anh mà giải kiểu đó trơn tru thật..."
Tuệ Lâm khẽ nhún vai. "Tôi không giỏi Toán, nhưng thích đọc mấy dạng đề mẹo. Có khi nó giống việc... giải nghĩa một bài thơ, chỉ là dùng số thay vì chữ."

Câu đó làm tôi hơi khựng lại. Đây là lần đầu tiên có người so sánh toán học và thơ ca như vậy mà tôi thấy... không vô lý.

Giữa tiết, cô giáo ra khỏi lớp vài phút, để lại không khí lặng. Tôi chống cằm, vờ nhìn bảng nhưng tai lại để ý tiếng lật sách bên cạnh.
Tuệ Lâm ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn của tôi.
"Cậu hay học một mình lắm à?"
Tôi chớp mắt. "Ừ. Có lẽ vì mình quen làm việc theo lối hệ thống. Mỗi bài toán đều có lời giải, miễn là không bỏ cuộc."
Cậu ấy gật nhẹ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió sáng sớm lùa qua rèm.
"Mình thì ngược lại. Với mình, một câu văn không nhất thiết phải có đúng – chỉ cần chân thật. Và không phải bài hát nào cũng cần hiểu lời, có những bản nhạc nghe... chỉ để thấy dịu."
"Tớ tưởng cậu sẽ nghe nhạc Rap, Quăng beat! Hay bản Type beat ngầu đét đèn đẹt cơ chứ !?"
Cậu ấy quay sang, bất ngờ một chút, rồi bật cười: " Cậu cũng có hai lần"hiểu lầm" rồi đấy chứ ?
" ......"
Tôi ngượng chín mặt, định chữa, nhưng cậu ấy đã quay lại tập trung vào sách, như chưa có gì xảy ra. Còn tôi thì... Tôi biết tim mình vừa lỡ một nhịp.
 
————————————
[Au: Tạm thờ tớ viết đến đây thui né mai sẽ ra liền ba chương cho các cậu nè. Tớ sắp ôn thi khảo sát cuối năm học rồi...Hicc (khóc một dòng sông)
Lớp 10 tớ xé nháp lên lớp 11 cố gắng phục thù làm lại từ đầu, không xé nháp thêm lần nào nữa😭]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro