Chương 10: Đòn Trả Thù Tuyệt Mệnh
Mấy tuần trôi qua. Jimin vẫn kiên trì ở Busan. Anh không còn là người khách thân thiết nữa, mà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Trúc. Anh phụ em dọn dẹp quán, chở em đi mua nguyên liệu, và cùng em đi dạo dọc bờ biển mỗi tối, nhưng vẫn giữ khoảng cách tôn trọng.
Trúc nhận ra em không còn cảm thấy cô đơn hay sợ hãi nữa. Sự chân thành và kiên nhẫn của anh đã làm bức tường phòng vệ trong em sụp đổ.
Một buổi tối, Trúc chuẩn bị cà phê trứng cho Jimin. Cô nhìn anh, người đang lặng lẽ sửa lại cánh cửa tủ bị lỏng.
"Anh Park Jimin," Trúc khẽ gọi.
"Anh đây," anh quay lại, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
"Tôi... em đã suy nghĩ rất nhiều. Về những gì anh đã làm, và những gì tôi đã chịu đựng." Trúc dừng lại, hít một hơi sâu. "Em vẫn còn yêu anh, Jimin. Rất nhiều. Em không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa."
Jimin tiến đến gần em, trái tim anh đập mạnh.
"Anh biết. Anh cũng yêu em, Jinhee. Anh đã yêu em từ lâu, chỉ là quá mù quáng không nhận ra."
Trúc bước lại gần anh, lần đầu tiên sau tai nạn, em chủ động phá vỡ khoảng cách.
"Nếu anh đã yêu em, vậy đừng bao giờ buông tay em nữa. Em không còn sức để chiến đấu một mình đâu."
Jimin ôm lấy em thật chặt, một cái ôm đầy sự hối lỗi, yêu thương và cảm ơn. Đây là giây phút họ thực sự kết nối, sau bao nhiêu đau khổ, hy sinh và hiểu lầm.
"Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa, Jinhee. Anh hứa. Anh sẽ dành cả đời để bù đắp cho em," anh thì thầm vào tóc em.
Họ đứng đó, ôm nhau, sự ấm áp của tình yêu chân thật xua tan đi cái lạnh của đêm Busan. Sau những giông bão, cuối cùng họ cũng tìm được bến đỗ bình yên.
Đúng lúc đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ bụi cây tối tăm bên kia đường, nơi ít ánh đèn chiếu tới.
ĐOÀNG!
Tiếng súng nổ xé tan màn đêm. Kẻ lạ mặt, chính là anh trai của Da Eun, kẻ đã căm phẫn và theo dõi Jimin suốt nhiều ngày, quyết tâm trả thù cho em gái.
Jimin cảm thấy một cơn đau rát buốt, nhưng không phải ở vị trí mà phát đạn nhắm tới.
Khi tiếng súng vang lên, Trúc đã phản xạ nhanh như chớp. Cô đã xoay người Jimin, dùng chính thân mình làm lá chắn.
Vết thương chí mạng nhắm thẳng vào ngực cô. Máu bắn ra, thấm đẫm chiếc áo của cô và nền gạch lạnh lẽo.
Jimin bàng hoàng, anh ôm lấy cơ thể đang đổ gục của Trúc.
"Jinhee! Không! Em làm gì thế!" Anh hét lên trong tuyệt vọng.
Trúc cố gắng mỉm cười, bàn tay em nhuốm máu run rẩy đưa lên vuốt nhẹ má anh.
"Đừng... đừng sợ, Jimin. Em... em không sao." Giọng em yếu ớt, nhưng ánh mắt em rực sáng.
"Em yêu anh, Jimin. Em yêu anh rất nhiều. Phát đạn này... là lời tha thứ của em. Em đã tha thứ cho anh... tất cả. Anh phải sống tiếp... Anh hứa với em, anh phải sống... mãi mãi... nhớ về em..."
Mắt Trúc khép lại. Hơi ấm rời khỏi cơ thể cô.
Jimin ôm chặt cô, những tiếng hét đau đớn, tuyệt vọng xé nát không gian. Anh gục đầu xuống ngực em, máu cô thấm vào anh. Anh không muốn buông tay. Anh vừa tìm lại được em, và giờ anh sắp mất em mãi mãi.
Xe cứu thương và cảnh sát nhanh chóng đến nơi. Kẻ tấn công đã bỏ trốn vào màn đêm.
Trúc được đưa khẩn cấp đến Bệnh viện Seoul, nơi có đội ngũ y tế chuyên môn cao nhất. Jimin đi cùng em, bàn tay anh nắm chặt tay em, không rời.
Xe cứu thương lao nhanh đến Bệnh viện lớn tại Seoul. Trúc được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Jimin theo sát, quần áo anh lấm lem máu em.
Ngay tại sảnh chờ cấp cứu, Jimin ngã quỵ xuống sàn lạnh lẽo. Anh ôm đầu, những tiếng khóc nức nở bật ra, không còn là tiếng khóc của một idol mà là tiếng gào thét của một người đàn ông vừa tìm lại được tình yêu và lập tức mất đi.
Các thành viên BTS và Quản lý trưởng lập tức có mặt. Họ bàng hoàng trước tình cảnh này.
"Jimin! Chuyện gì đã xảy ra?" RM đỡ anh dậy.
"Là em... Là tại em! Anh trai của Da Eun... Hắn muốn trả thù!" Jimin hét lên trong cơn hoảng loạn, "Jinhee đã đỡ đạn cho em! Cô ấy... Cô ấy đã đỡ đạn cho em, RM à!"
Bố mẹ Jimin cũng vừa đến, thấy con trai mình và tình cảnh này, Mẹ Jimin gục xuống nức nở. Bố anh giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe.
Một bác sĩ bước ra, yêu cầu người thân ký giấy tờ phẫu thuật khẩn cấp.
"Ai là người thân của bệnh nhân Jinhee? Cô ấy là người nước ngoài, chúng tôi cần chữ ký từ người thân trực hệ hoặc chồng."
Jimin lảo đảo đứng dậy. Anh biết, gia đình Trúc đang ở Việt Nam, không thể đến kịp.
Anh hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào bác sĩ.
"Tôi... tôi là chồng của cô ấy. Tôi sẽ ký giấy."
Nói rồi, anh run rẩy lục tìm trong túi áo, nơi anh luôn cất giữ một chiếc hộp nhung nhỏ. Đó là chiếc nhẫn cầu hôn thứ hai, không phải chiếc anh đã chọn cho Da Eun, mà là chiếc nhẫn đôi anh đã nhìn thấy hôm nọ, anh đã mua nó khi trở lại Busan. Anh luôn mang theo bên mình, chờ đợi khoảnh khắc Trúc thực sự tha thứ.
Anh mở chiếc hộp, tay anh run rẩy không kiểm soát.
"Bác sĩ... tôi... tôi đã định cầu hôn cô ấy hôm nay. Tôi luôn mang theo bên mình. Cô ấy... cô ấy vừa nói yêu tôi. Chúng tôi đã hạnh phúc mà... Tại sao lại xảy ra chuyện này?"
Jimin không thể nói tiếp được nữa. Anh gục xuống, ngất lịm đi.
Bố Jimin kịp thời đỡ lấy con trai. Ông nhìn hộp nhẫn, nhìn Trúc đang nằm trên cáng được đẩy vào phòng phẫu thuật, rồi nhìn con trai bất tỉnh.
Mẹ Jimin nức nở: "Số phận nào lại nghiệt ngã đến thế này, con ơi! Hai đứa bé này đã phải chịu đựng những gì cơ chứ!"
Bố Jimin cầm lấy hộp nhẫn, đặt vào tay Jimin, sau đó cứng rắn ký vào giấy tờ phẫu thuật với danh nghĩa "chồng" của Trúc, chấp nhận mọi trách nhiệm pháp lý.
Vài giờ sau, Jimin tỉnh lại. Điều đầu tiên anh hỏi là về Trúc.
"Tình trạng cô ấy rất nguy kịch. Cần phải phẫu thuật và sẽ phải theo dõi đặc biệt," bác sĩ thông báo. "Cô ấy... có thể sẽ hôn mê sâu một thời gian."
Lòng Jimin đau như cắt. Đây là lần thứ hai cô hôn mê. Lần này, vì anh.
Quản lý trưởng thông báo: "Jimin, chuyến lưu diễn quốc tế phải khởi hành. Không thể hủy bỏ được."
Jimin nhìn cơ thể yếu ớt của Trúc. Anh đưa ra một quyết định không thể lay chuyển.
"Tôi sẽ không rời khỏi cô ấy." Jimin đứng dậy, ánh mắt kiên định đến mức đáng sợ.
"Chuẩn bị chuyên cơ và mọi thiết bị an toàn y tế tốt nhất. Jinhee sẽ đi cùng tôi! Dù chuyến lưu diễn ở bất cứ đâu, cô ấy cũng sẽ có một phòng bệnh được trang bị đầy đủ và sự chăm sóc 24/7. Cô ấy không được phép cô đơn thêm nữa!"
Sau khi đảm bảo Trúc được vận chuyển an toàn với đội ngũ y tế riêng, chuyến lưu diễn bắt đầu. Buổi concert đầu tiên diễn ra tại sân vận động lớn nhất thế giới, trước hàng vạn khán giả và hàng triệu người theo dõi trực tuyến.
Sau màn trình diễn solo đầy cảm xúc, Jimin đứng lại giữa sân khấu. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm.
Anh nhìn thẳng vào camera, giọng anh trầm ấm nhưng đầy run rẩy.
"Hôm nay, tôi muốn nói với mọi người một điều rất quan trọng. Tôi muốn giới thiệu với mọi người, người phụ nữ đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi."
Màn hình lớn phía sau anh tối đen, sau đó chiếu lên một bức ảnh.
Đó là bức ảnh Jimin đã lén chụp Trúc (Jinhee) khi cô đang làm việc ở quán cà phê, ánh mắt cô lấp lánh sự tập trung và nhiệt huyết.
Ngay sau đó, bức ảnh thứ hai xuất hiện: Trúc nằm trên giường bệnh, da thịt tái nhợt, xung quanh là những dây y tế phức tạp.
Cả sân vận động lặng đi trong giây lát, rồi tiếng xôn xao bùng lên.
Jimin nuốt nước bọt, tuyên bố:
"Cô ấy tên là Kim Jin Hee (Thanh Trúc). Cô ấy là người đã cứu rỗi cuộc đời tôi, là người đã dạy tôi thế nào là tình yêu và sự hy sinh. Cách đây vài ngày, cô ấy đã đỡ một phát đạn thay cho tôi... để bảo vệ tôi, cô ấy đang hôn mê. Cô ấy là tình yêu của tôi, là người tôi sẽ cầu hôn khi cô ấy tỉnh lại."
"Tôi mong mọi người, những người đã yêu thương tôi, hãy yêu thương cô ấy, cầu nguyện cho cô ấy. Cô ấy là tất cả của tôi."
Khán giả đã khóc. Sự chân thành và nỗi đau của Jimin đã chạm đến trái tim hàng triệu người.
Họ đồng loạt hô vang, âm thanh vang dội khắp sân vận động:
"PARK JIMIN! KIM JIN HEE! CHÚNG TÔI YÊU HAI NGƯỜI!"
Theo sự sắp xếp tinh ý của Ban Tổ chức và các thành viên BTS, đèn sân khấu chuyển sang màu xanh dịu nhẹ, một bản nhạc trầm lắng và hy vọng được bật lên.
Jimin cùng các thành viên BTS chắp tay. Hàng vạn cánh tay của fan cũng chắp lại, ngước nhìn bầu trời. Tất cả cùng cầu nguyện cho sự sống và sự tỉnh lại của Trúc.
Sau buổi concert lịch sử, Jimin lao ngay về phòng bệnh đặc biệt. Anh mặc nguyên quần áo diễn, mồ hôi nhễ nhại, ôm lấy Trúc.
"Em nghe thấy không, Jinhee? Cả thế giới đang cầu nguyện cho em! Em phải tỉnh lại, em không được bỏ anh!"
Anh nằm xuống cạnh em, ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô. Anh kể cho cô nghe về concert, về những lời cầu nguyện, và về sự hối hận của mình.
"Anh đã mang nhẫn theo, Jinhee. Anh không cầu hôn em trong ánh đèn rực rỡ, anh sẽ cầu hôn em ngay tại đây, khi em mở mắt. Anh đã phạm sai lầm một lần, anh sẽ không bao giờ để em ở một mình nữa. Hãy tỉnh lại đi, vợ tương lai của anh."
Và cứ thế, trong suốt ba tháng tiếp theo, dưới mọi bầu trời của mọi quốc gia, Jimin vừa là idol trên sân khấu, vừa là người chồng chăm sóc ở phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro