Chương 11: Sự Thức Tỉnh

Jimin tỉnh dậy vào lúc rạng sáng, anh cảm thấy một sự ấm áp khác lạ. Anh nghĩ Trúc chỉ là chuyển mình.

Anh nhẹ nhàng cất tiếng hát, tiếp tục bài hát anh đã hát dở đêm qua, bài hát về tình yêu và sự tha thứ.

Khi anh hát đến đoạn cầu xin, Jimin cảm thấy một sự co thắt nhẹ ở tay mình. Lần này, nó rõ ràng hơn bao giờ hết.

Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt Trúc, nước mắt dâng lên vì sợ hãi và hy vọng.

Rồi, từ từ, đôi mắt của Trúc hé mở.

Trúc nhìn trần nhà, nhìn những dây y tế xung quanh, và cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở khuôn mặt hốc hác, ngập tràn nước mắt của Jimin.

"Ji... Jimin..." Giọng cô yếu ớt.

"Jinhee! Em tỉnh rồi! Ôi Chúa ơi, em tỉnh rồi!" Jimin bật dậy, ôm lấy cô thật nhẹ nhàng, nước mắt anh rơi lã chã. Anh nhanh chóng gọi y tá, nhưng tay anh không rời khỏi tay cô.

Trúc nhìn anh, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô. Cô nhìn thấy sự hối lỗi, sự đau khổ, và tình yêu tuyệt đối trong ánh mắt anh. Phép màu đã xảy ra.

Trúc dùng hết sức lực, nắm chặt tay anh. Sau ba tháng hôn mê, cô đã trở về, không chỉ vì sự sống, mà còn vì tình yêu của người đàn ông đã phải chịu đựng để chuộc lại sai lầm.

Sau khi Trúc tỉnh lại, phòng bệnh lập tức trở nên náo nhiệt bởi đội ngũ y tế. Mặc dù các bác sĩ yêu cầu Jimin nghỉ ngơi, nhưng anh nhất quyết không rời nửa bước. Anh ngồi đó, nắm chặt tay Trúc, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt em.

"Em... em có đau lắm không, Jinhee? Anh xin lỗi... anh xin lỗi em rất nhiều," Jimin thì thầm, hôn nhẹ lên mu bàn tay em.

Trúc lắc đầu nhẹ. Cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Cô nhìn anh, rồi khẽ nói, giọng vẫn yếu ớt:

"Anh Park Jimin. Anh không cần phải xin lỗi em nữa."

Jimin ngước nhìn cô, khuôn mặt anh đầy sự khó hiểu và hy vọng. "Anh... anh không hiểu."

"Em đã tha thứ cho anh, Jimin," Trúc nói, ánh mắt cô đầy sự dịu dàng và kiên định. "Em đã tha thứ cho anh, ngay từ khoảnh khắc em quay người lại và đỡ phát đạn đó. Em đã dùng chính mạng sống của mình để chấm dứt nỗi đau và sự hối hận của anh. Em không muốn anh phải sống với sự dằn vặt và tội lỗi."

Nước mắt Jimin lại tuôn rơi. Sự tha thứ này quá lớn lao, quá cao thượng, khiến anh cảm thấy tội lỗi càng nhân lên gấp bội.

"Nhưng... anh đã làm em chịu quá nhiều đau khổ. Anh đã vô tâm..."

"Đúng. Anh đã vô tâm. Nhưng anh cũng đã chịu sự trừng phạt. Ba tháng anh mang em theo khắp thế giới, anh đã trả giá. Em không cần sự hối lỗi của anh nữa. Em chỉ cần tình yêu và sự chân thành của anh, ngay lúc này và mãi mãi về sau."

Từ khoảnh khắc đó, Jimin trở thành người chăm sóc hoàn hảo. Anh không phải là một idol, mà là một người chồng tận tụy.

Chăm sóc từng chút một: Anh tự tay đút từng thìa cháo cho em, lau người, đỡ em ngồi dậy. Anh làm tất cả những công việc mà trước đây các y tá hay quản lý phải làm. Anh làm điều đó bằng sự kiên nhẫn và tình yêu vô bờ bến.

Không rời nửa bước: Trừ những lúc có bác sĩ thăm khám, Jimin không rời phòng bệnh. Anh ngủ gục trên ghế, tay luôn nắm lấy tay Trúc. Các thành viên BTS phải thay nhau đến mang đồ ăn và ép anh nghỉ ngơi.

Hộp nhẫn chờ đợi: Chiếc hộp nhẫn vẫn nằm trên bàn cạnh giường bệnh. Jimin chưa cầu hôn, vì anh muốn chờ em khỏe hơn, anh muốn lời cầu hôn này phải hoàn hảo, không còn là sự vội vã trong tuyệt vọng nữa.

Trúc nhìn sự chăm sóc của anh, cô thấy rõ sự thay đổi lớn lao trong con người anh. Anh đã trưởng thành, đã học được cách yêu thương và trân trọng.

Sau một tuần Trúc tỉnh táo hoàn toàn, các bác sĩ cho phép cô tiếp xúc với bên ngoài.

Jimin là người đầu tiên thông báo tin vui. Anh gọi điện về cho bố mẹ mình ở Seoul.

Mẹ Jimin khóc nấc lên vì sung sướng. "Cảm ơn Chúa! Cảm ơn con, Trúc ơi! Mẹ sẽ bay sang ngay lập tức!"

Sau đó, anh gọi video call cho các thành viên BTS. RM, Jin, Suga, J-Hope, V và Jungkook đều vỡ òa trong niềm hạnh phúc.

"Jinhee! Cảm ơn em! Cảm ơn em đã chiến thắng!" J-Hope hét lên.

"Chúng ta sẽ có một bữa tiệc lớn! Anh sẽ làm đồ ăn ngon nhất cho em!" Jin tuyên bố.

Cuối cùng, Jimin quyết định công bố tin mừng cho người hâm mộ. Anh đăng một bức ảnh lên mạng xã hội toàn cầu: Bàn tay anh nắm chặt bàn tay của Trúc, trên ngón áp út cô là chiếc nhẫn đã được đeo.

Kèm theo bức ảnh là dòng chữ đơn giản nhưng đầy sức nặng:

"Cô ấy đã tỉnh lại. Tình yêu của tôi đã chiến thắng. Cảm ơn sự cầu nguyện của tất cả mọi người. Cô ấy là tất cả của tôi, và cô ấy đã đồng ý cưới tôi."

Tin tức này gây chấn động toàn cầu. Fandom đã nổ tung trong niềm hạnh phúc và sự nhẹ nhõm. Các lời chúc mừng, lời cầu nguyện đã chuyển thành lời chúc phúc.

Một tuần sau, Trúc được phép trở về Hàn Quốc. Jimin và Trúc không bay chuyên cơ y tế nữa, mà bay bằng chuyên cơ riêng của nhóm.

Khi máy bay cất cánh, Trúc quay sang nhìn Jimin.

"Anh Park Jimin. Cảm ơn anh đã không bỏ cuộc."

Jimin mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, không còn chút u ám nào của ba tháng trước.

"Anh mới là người phải cảm ơn em, Jinhee. Em đã cho anh một cơ hội thứ hai. Anh đã hứa sẽ không để em cô đơn nữa. Từ giờ trở đi, mỗi bước chân của anh đều sẽ có em."

Anh hôn lên tay cô, nơi chiếc nhẫn cầu hôn giờ đây lấp lánh dưới ánh đèn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro