Chương 13: Cà Phê Trứng và Lời Hứa Busan
Sau khi Trúc hồi phục đủ để đi lại, điều đầu tiên cô muốn là trở về Busan, trở về quán cà phê "Mochi" - nơi cô đã tìm lại được chính mình.
Jimin đã bí mật sắp xếp mọi thứ. Anh cùng các thành viên BTS và bố mẹ đã sửa sang lại quán, trồng thêm nhiều cây xanh và đèn lồng lãng mạn. Quán cà phê giờ đây ấm áp và rực rỡ hơn bao giờ hết.
Tối hôm đó, Trúc bước vào quán. Không có khách, chỉ có ánh đèn vàng dịu và mùi cà phê quen thuộc.
"Anh Jimin? Anh làm gì thế này?" Trúc hỏi, xúc động nhìn quang cảnh xung quanh.
Jimin, trong chiếc áo len cao cổ đơn giản, tiến lại gần em. Anh không còn vẻ ngoài thần tượng lộng lẫy, mà là một người đàn ông bình dị, chân thành.
Jimin dẫn Trúc đến quầy pha chế, nơi họ đã có những cuộc đối thoại đầu tiên, và cũng là nơi Trúc đưa ra lời từ chối lạnh lùng nhất.
"Em nhớ không, Jinhee?" Jimin nói, giọng anh trầm ấm. "Chính tại nơi này, anh đã nói với em rằng anh không thể đi quá ranh giới. Chính tại nơi này, em đã từ chối anh."
Anh mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương. "Và cũng chính tại nơi này, anh đã nhận ra, ranh giới đó là sai lầm lớn nhất đời anh."
Jimin lấy ra hai chiếc tạp dề: một màu đen cho anh, một màu xanh cho em.
"Hãy để anh làm một điều mà anh đã luôn muốn làm," anh nói.
Anh bắt đầu pha chế. Đó là một ly cà phê trứng, món Trúc yêu thích. Anh pha chế cẩn thận, từng bước, như một nghi lễ.
Jimin đặt ly cà phê trứng nóng hổi lên quầy, trước mặt Trúc.
"Ly cà phê này... tượng trưng cho cuộc đời anh. Vị đắng là những sai lầm và sự vô tâm trong quá khứ. Lớp kem trứng này... là sự ngọt ngào, là tình yêu và sự hy sinh mà em đã mang đến cho anh."
Jimin bước ra khỏi quầy. Anh không quỳ xuống ngay, mà đứng đối diện với Trúc, nắm lấy tay em.
"Anh không cầu hôn em ở Paris, cũng không cầu hôn em trên sân khấu. Anh cầu hôn em ở đây, tại 'Trúc Xanh' của chúng ta, nơi anh đã học cách yêu thương em một cách chân thành nhất."
Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh đầy sự tôn trọng và biết ơn.
"Jinhee, em đã cứu mạng anh hai lần. Em đã tha thứ cho anh bằng cả sinh mệnh của mình. Anh không có gì lớn lao để hứa hẹn, chỉ có một lời thề suốt đời."
Jimin từ từ quỳ xuống. Anh rút chiếc hộp nhung ra, chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng đầy ý nghĩa lấp lánh dưới ánh đèn.
"Kim Jin Hee. Em có đồng ý làm vợ anh, làm người yêu, người bạn đồng hành, và là bến đỗ bình yên của anh không? Em có đồng ý để anh dùng cả phần đời còn lại để yêu thương, trân trọng và bảo vệ em không?"
Nước mắt Trúc rơi xuống. Không phải nước mắt của sự đau khổ, mà là sự xúc động và hạnh phúc tột cùng.
"Anh Park Jimin..." Trúc nghẹn lại, "Anh đã chuộc lỗi rồi. Anh đã làm hơn cả những gì em mong đợi. Anh đã chứng minh tình yêu của anh bằng cả sinh mạng mình."
Cô mỉm cười rạng rỡ, một nụ cười mà anh đã khao khát nhìn thấy suốt thời gian dài.
"Em đồng ý. Em đồng ý kết hôn với anh."
Jimin đứng dậy, đeo chiếc nhẫn vào tay cô. Anh không hôn vội vàng. Anh ôm cô thật chặt, một cái ôm chắc chắn, đầy sự giải thoát và lời hứa.
"Cảm ơn em, Jinhee. Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội để sống và yêu em."
Họ đứng đó, dưới ánh đèn vàng ấm áp của "Trúc Xanh", nơi tình yêu đã được thử thách qua lửa đạn và thời gian, cuối cùng đã đơm hoa kết trái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro