Chương 9: Sự Chữa Lành Thầm Lặng
Sau một ngày ở bệnh viện, Jimin hồi phục nhanh chóng nhờ sự chăm sóc của Trúc. Khi anh tỉnh táo hoàn toàn, anh thấy mình đã được thay quần áo bệnh nhân và đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ.
"Em... em không cần phải ở đây. Anh có thể tự lo được," Jimin nói, giọng anh vẫn còn yếu.
Trúc đang gấp lại chiếc chăn. Em không nhìn anh.
"Anh Park Jimin. Tôi cứu anh vì tôi không muốn mình có thêm một gánh nặng tội lỗi nào nữa. Lời xin lỗi của anh và sự vô tâm của anh, tôi đã nhận đủ rồi. Anh hãy xuất viện và trở về Seoul đi."
"Không," Jimin nói kiên quyết, "Anh sẽ không đi đâu cả. Nếu em không muốn anh ở lại, anh sẽ ra khỏi bệnh viện ngay bây giờ."
Trúc thở dài. Em biết sự cứng đầu của anh. "Tùy anh. Nhưng đừng nghĩ rằng sự cố gắng này sẽ làm tôi mềm lòng."
Trúc đặt một chiếc điện thoại mới lên bàn cạnh giường anh. "Đây là điện thoại của anh. Anh nên gọi cho quản lý để họ biết anh đang ở đâu. Và tôi sẽ về."
Jimin vội vàng nắm lấy cổ tay em, một sự sợ hãi thoáng qua trong mắt anh.
"Đừng đi, Jinhee. Anh biết em đã cứu anh. Cho anh một cơ hội để cảm ơn. Anh sẽ không làm phiền em. Anh chỉ muốn ở gần em thôi."
Cuối cùng, Trúc đồng ý chăm sóc cho Jimin thêm một ngày ở bệnh viện, nhưng với một thỏa thuận lạnh lùng: Cô sẽ là người quản lý hậu cần cho anh ở Busan, và anh phải giữ khoảng cách tuyệt đối.
Sau khi xuất viện, Jimin chuyển đến một căn hộ nhỏ gần quán "Trúc Xanh". Anh không thể trở lại Seoul, vì anh đang muốn lánh xa ánh đèn sân khấu để tập trung vào việc quan trọng nhất đời mình.
Jimin bắt đầu công cuộc chuộc lỗi bằng hành động.
Người Khách Hàng Thân Thiết: Mỗi ngày, Jimin đến quán "Mochi" ngay khi mở cửa và gọi một ly cà phê trứng, một ly duy nhất trong ngày. Anh ngồi lặng lẽ ở một góc, không làm phiền em, chỉ quan sát.
Người Bảo Vệ Lặng Lẽ: Anh biết Trúc thường đi bộ về nhà rất khuya. Anh luôn đi bộ theo sau em, giữ một khoảng cách an toàn, chỉ để đảm bảo em được an toàn. Anh làm tất cả những điều này trong im lặng.
Người Chu Đáo Vô Hình: Anh lén lút sửa chữa những hư hỏng nhỏ của quán, như thay bóng đèn cháy, sửa khóa cửa bị hỏng. Anh làm mọi việc trước khi Trúc kịp nhận ra.
Trúc nhận thấy những điều đó. Cô thấy bóng dáng quen thuộc của anh đứng dưới góc đường mỗi đêm, thấy những món đồ trong quán được sửa chữa. Lý trí bảo em phớt lờ, nhưng trái tim em không thể ngăn sự ấm áp lan tỏa.
Một buổi tối, khi Trúc vừa đóng cửa quán. Cô quay lại, thấy Jimin đang đứng đó.
"Anh không cần phải làm những chuyện này, Jimin. Anh làm tôi cảm thấy phiền phức."
Jimin bước lại gần, khuôn mặt anh đầy sự chân thành.
"Anh không hề cảm thấy phiền, Jinhee. Em biết không, khi anh thấy em nằm bất tỉnh trong bệnh viện, anh nhận ra... cuộc sống của anh không thể thiếu em. Tình cảm của anh với Da Eun chỉ là sự nuối tiếc và trách nhiệm. Còn tình cảm anh dành cho em... đó là sự bình yên, là sự tồn tại mà anh cần để thở."
Anh hít sâu một hơi. "Anh biết, anh đã có lỗi. Anh đã làm tổn thương em. Anh không mong em tha thứ ngay lập tức, nhưng xin em đừng đẩy anh ra xa như thế này. Hãy để anh được chăm sóc em, như cách em đã từng chăm sóc anh."
Trúc nhìn anh, đôi mắt em đỏ hoe. Em thấy rõ sự chân thành và sự đau khổ trong anh. Nhưng sự tổn thương quá lớn.
"Anh chỉ đang cảm thấy tội lỗi, Jimin. Khi nào anh hết tội lỗi, anh sẽ lại trở về Seoul, trở về với ánh hào quang của anh." Trúc nói, giọng em run run. "Anh không thể 'chữa lành' vết thương lòng của tôi, Jimin. Chỉ có tôi mới làm được điều đó. Và tôi cần sự yên tĩnh."
Jimin hiểu rằng lời nói không có trọng lượng.
Hôm sau, Trúc đến quán và phát hiện một chiếc hộp lớn đặt trước cửa. Trong hộp là rất nhiều thiết bị an ninh cao cấp, một camera quan sát và một hệ thống báo động.
Bên trong hộp có một mảnh giấy viết tay của Jimin:
"Đây không phải là sự chuộc lỗi, mà là trách nhiệm của anh. Anh sẽ không bao giờ để em gặp nguy hiểm nữa. Em không cần phải lắp đặt, nhưng xin em hãy chấp nhận sự bảo vệ này. Anh không muốn kiểm soát em, Jinhee, anh chỉ muốn bảo vệ em. Đó là cách duy nhất anh có thể sống tiếp."
Trúc lặng người. Anh không chỉ nói, anh đang dùng chính những gì cô cần nhất (sự an toàn) để chứng minh.
Cuối cùng, Trúc đồng ý để Jimin lắp đặt hệ thống an ninh. Cô không thể phủ nhận rằng cô vẫn sợ hãi sự trả thù từ Da Eun (dù cô ta đang ở tù, cô vẫn có thể thuê người).
Trong lúc lắp đặt, Trúc giữ im lặng. Jimin làm việc cẩn thận, chuyên nghiệp. Không có một lời nói tán tỉnh, không có một cái chạm tay thừa thãi. Anh chỉ tập trung vào việc của mình, tôn trọng ranh giới mà em đã đặt ra.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Trúc cảm thấy một chút an toàn và bình yên khi có anh ở gần.
Cô biết, công cuộc chuộc lỗi của anh đã bắt đầu có tác dụng, dù em chưa bao giờ muốn điều đó xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro