9

Tử Cố đang ngồi ở bàn làm việc, cầm bút chuẩn bị viết một bức thư gửi về nhà cho Việt Tần, nhưng nàng ngơ ngác không biết nên nói thế nào cho đến khi Trà Cốc nhắc nhở rằng mực trên đầu bút đã cạn. Tử Cố đặt bút xuống, đi đến bàn trang điểm lấy chiếc nhẫn ngọc của mình ra.

Nàng dùng sợi tơ dệt chiếc nhẫn ngọc thành một chiếc mặt dây chuyền tuyệt đẹp, ban đầu dự định sẽ sớm tặng cho Mộ Dung Càn vào ngày sinh nhật của hắn.

Nàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc , nghĩ về những gì Mi Lâm đã nói với nàng sáng nay.

"Những loại thuốc này sẽ không gây hại cho sức khỏe cơ bản của phụ nữ, chúng chỉ được sử dụng để tránh thai"

Mi Lâm đặt một ít dược liệu lên bàn, nói với Tử Cố đang ngơ ngác, có lẽ sợ Tử Cố không hiểu ý mình nên nói thêm:

"Đây là thuốc Vương Bảo đưa cho công chúa uống."

Tử Cố ngơ ngác nhìn Mi Lâm. Nàng đã uống những loại thuốc này suốt thời gian qua, điều đó có nghĩa là Mộ Dung Càn ngay từ đầu đã không có ý định để nàng có con.

"Tại sao......"

Nàng lẩm bẩm, Mi Lâm nhìn nàng có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn bình tĩnh phân tích cho Tử Cố.

"Cảnh Hòa và ta cũng đã thảo luận, tình cảm của hoàng thượng đối với người nhất định là điều có thể được trời đất chứng giám, cho nên người phải tự mình tìm hiểu nguyên nhân.

Hãy nhìn xem, hôm nay Cảnh Hòa sẽ đi tìm hiểu hoàng thượng muốn gì. Đừng lo lắng, công chúa, Mi Lâm sẽ không để nàng phải chịu oan ức đâu. Sở dĩ ta nói cho người biết điều này là để người chuẩn bị tinh thần, chúng ta sợ một ngày nào đó chuyện này sẽ lọt ra ngoài, truyền đến tai ca ca của người, vậy thì đây không còn là chuyện giữa người với hoàng thượng và hoàng thượng chắc chắn sẽ cho người một lời giải thích. "

"Ngươi sợ chuyện này truyền đến tai ca ca của ta, gây ra tranh chấp không đáng có giữa hai nước sao?"

Mi Lâm gật đầu. Trong phân tích cuối cùng, thân phận của Tử Cố sẽ luôn là nguyên nhân then chốt để duy trì sự ổn định trong mối quan hệ giữa hai nước.

"Đừng lo lắng, Mi Lâm. Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết".

"Ta và Thái tử sẽ giả vờ như không biết chuyện này."

Bên kia Diên Minh Điện, Mộ Dung Cảnh Hòa đang đánh cờ với Mộ Dung Càn, tài đánh cờ của Mộ Dung Cảnh Hòa kém xa cha mình, đành phải liên tục cầu xin lòng thương xót của Mộ Dung Càn. Khi sắp bị cười nhạo vì kỹ năng của mình, hắn liền viện cớ nhắc đến Tử Cố. Ánh mắt chăm chú quan sát thái độ của cha mình.

"Nhi thần gần đây chăm sóc tiểu hoàng tôn nên tự nhiên có chút phân tâm."

"Tiểu hoàng tử có Thái tử phi và vú nuôi của riêng mình chăm sóc, vì vậy đừng có viện cớ."

"Phụ hoàng, người lúc trước dành quá ít thời gian cho con trai mình. Nhi thần không thể bắt chước người được."

Mộ Dung Càn trừng mắt nhìn hắn

"Nhi thần không làm được nữa rồi, nhi thần không thể làm thay người được. Phụ hoàng ơi, nếu người có thời gian rảnh rỗi như vậy sao không tìm việc gì đó để làm ? Ví dụ như làm việc chăm chỉ và chơi đùa với Yên phi để sinh một đứa con. Cho nhi thần một tiểu hoàng đệ, nó sẽ giúp nhi thần chăm lo đất nước sau này".

Mộ Dung Cảnh Hòa tựa hồ đang trêu chọc, nhưng lại không ngừng chú ý tới thái độ của Mộ Dung Càn, hắn đang định cầm cây sáo ngọc thì dừng lại, nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa đầy ẩn ý.

"Nếu phụ hoàng có chuyện muốn giấu, nhi thần ở đây có một loại thuốc có thể giúp người lấy lại sức lực... Này, người đừng đánh vào đầu nhi thần."

Mộ Dung Cảnh Hòa ôm đầu, tự hỏi hắn có phải là con ruột của phụ hoàng hay không.

"Ngươi đã là một người cha vậy mà vẫn chưa thực sự ra dáng dấp của người trưởng thành."

"Nhi thần và moin người đều thấy rằng Yên phi là người ngay thẳng và trẻ trung, có một đứa con sẽ là chỗ dựa cho nàng sau này."

Đúng, có con là chỗ dựa cho nàng, Mộ Dung Càn sao lại không biết điều đó.

"Nàng ấy sẽ không có con."

Mộ Dung Càn nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh Hòa, nhẹ giọng nói:

"Thái tử, khi ta trăm tuổi già, ngươi nhất định phải đối xử thật tốt với Yên phi, đảm bảo nàng sẽ bình an vô sự."

Khi Mộ Dung Càn đến Phương Hoa Điện, nhìn thấy Tử Cố ngơ ngác nhìn Hoa viên trước cửa sổ, hắn cũng không có quấy rầy nàng, cung nhân cũng theo ý mà lùi lại, hắn ôm Tử Cố từ phía sau hỏi nàng đang nghĩ gì.

Tử Cố giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Mộ Dung Càn, sau đó mỉm cười nói rằng nàng đang suy nghĩ về những gì mình đã làm với Mộ Dung Càn trước đây.

"Nếu không có hoàng thượng, e rằng loài hoa Y Tang này chỉ có thể nở ở Tây Yên hoang vắng."

"Nếu Tử Cố thích, ta sẽ loại bỏ những cây Ngọc Lục Trâm và trồng toàn bộ hoa Y Tang cho nàng."

Tử Cố lắc đầu, hoa Y Tang rất đẹp, nhưng Ngọc Lục Trâm lại là loại hoa mà Mộ Dung Càn thích nhất. Nàng xoay người ôm chặt Mộ Dung Càn, rúc vào trong vòng tay hắn.

"Hòng thượng, trước đó người đã nói với thần thiếp rằng người nằm mơ thấy ta chết."

"...Chà, tại sao nàng lại nhắc đến giấc mơ đó ?"

"Ta chỉ tò mò tại sao ta lại chết trong giấc mơ."

"Tử Cố, những thứ đó không quan trọng."

"Có thật là thần thiếp đã chết do mang thai và sinh con không?"

Mộ Dung Càn nghe vậy liền đẩy Tử Cố ra. Hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tử Cố với vẻ khó tin. Hắn tự hỏi liệu Tử Cố có nhớ ra điều gì không, nhưng kết quả chắc chắn khác với những gì hắn nghĩ.

"Người có thể nghiêm túc cho ta biết ta uống gì sau mỗi lần quan hệ không?"

Nàng đã biết, Mộ Dung Càn cũng biết hắn không thể giấu được lâu, chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn cho Tử Cố, khi nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, hắn đương nhiên sẽ nói cho Tử Cố biết.

Nhưng nàng đã biết, điều này khiến hắn phải đối mặt với chính mình như thế nào.

"Tử Cố, đừng ghét ta, ta có lý do của riêng mình..."

Mộ Dung Càn vẫn đang nghĩ lý do nào đó để che đậy quá khứ của mình.

Hắn thực sự không thể nói với nàng ấy rằng hắn đã tái sinh và nàng thực sự đã chết do sẩy thai. Có lẽ hãy nói với nàng ấy rằng giấc mơ đó quá chân thực. Nhưng lý do này đối với hắn thật buồn cười.

Tử Cố lắc đầu rơi nước mắt

"Ta không hận hoàng thượng, thành thật rất có giá trị, ta chưa bao giờ hận hoàng thượng."

Nàng không nghi ngờ sự chân thành của hoàng thượng. Đúng như nàng đã nói, nếu không có hoàng thượng thì loài hoa Y Tang này sẽ chỉ nở ở phương Tây hoang vắng. Hoàng thượng có thể cảm nhận được lòng tốt của Tử Cố.

Tử Cố đưa tay chạm vào vị trí trái tim của Mộ Dung Càn.

Nhìn vào mắt Mộ Dung Càn, nàng chậm rãi nói:

"Ta không cố gắng thuyết phục bản thân nhưng ta thực sự có thể cảm nhận được điều đó. Thôi nào, trong giấc mơ, chắc hẳn người sẽ rất buồn khi ta ra đi. Lúc tỉnh dậy, người muốn đuổi ta đi, nhưng sau đó người lại nghĩ ra cách để ta không có thai. Chắc hẳn người đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp chỉ là giữ lấy sinh mệnh ta thôi phải không?"

Mộ Dung Càn nghe xong lời nói của Tử Cố, cảm xúc như muốn sụp đổ.

Hắn gần như không thể chịu đựng được điều đó. Tử Cố yêu hắn rất nhiều.

Cần bao nhiêu niềm tin để nàng tin tưởng hắn như vậy. Tử Cố hiểu mọi thứ về hắn, nhưng hắn không thể để nàng trở thành một người mẹ. Hắn ôm chặt Tử Cố bằng tất cả tình yêu của hắn dành cho nàng.

Là người nhẫn nại và biết kiềm chế, hắn hông bao giờ dám có những dao động cảm xúc vui buồn lớn lao khi gặp phải vấn đề nhiều năm như vậy. Ngay cả khi Tử Cố ra đi ở kiếp trước, hắn cũng chỉ có vậy.

Hắn buồn suốt đêm, hôm sau hắn chịu đựng nỗi đau trong lòng và nghĩ cách ổn định bản thân.

Sự việc đã ổn định nhưng bây giờ hắn không muốn chịu đựng nữa.

"Ta xin lỗi, Tử Cố..."

Khi Tử Cố nghe lời xin lỗi đầy nước mắt của hắn, nàng biết rằng hắn thực sự rất buồn.

Mộ Dung Càn chỉ có thể nói xin lỗi, dù sao hắn cũng không làm được gì khác nữa.

Chấp nhận sự kết thúc của kiếp trước.

"Hoàng thượng, người nhất định sẽ không để cho thần thiếp có con phải không ?"

"Tử Cố, thực xin lỗi..."

Hắm không chấp nhận để nàng mạo hiểm một lần nữa.

"Vậy thì ta sẽ không sinh con."

Tử Cố dùng hai tay nâng mặt Mộ Dung Càn lên, như thể đã đoán ra.

Một nụ cười nhẹ nhõm như thế

"Trong lòng ta, hoàng thượng quan trọng hơn là việc có một đứa con."

Nút thắt trong lòng đã được cởi bỏ, Mộ Dung Càn ôm lấy Tử Cố thật chặt, hắn đã có thể có một giấc ngủ ngon.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, hắn thấy Tử Cố đã dậy rồi, nàng chỉnh lại quần áo cho Mộ Dung Càn, lấy chiếc nhẫn ngọc ra treo vào eo Mộ Dung Càn.

"Đây là nhẫn ngọc của Tử Cố công chúa, thực sự rất khó lấy."

Nhẫn ngọc của Công chúa Tử Cố rất khó có được.

Tất cả những chuyện kiếp trước đều vang vọng trong tâm trí Mộ Dung Càn, hắn không thể chịu đựng được.

Hắn nhịn không được hôn lên trán Tử Cố với vẻ ngượng ngùng.

"Ta không thể đợi đến sinh thần của người, nên khi đến sinh thần người, ta sẽ tặng người thứ khác."

Ban đầu nàng định tặng nó cho hắn vào ngày sinh thần của hắn, nhưng nàng không thể chịu được.

"Hảo."

Mộ Dung Càn âu yếm sờ đầu nàng, Vương Bảo ở ngoài cung đã mang thuốc đến.

"Thuốc hôm nay đắng quá, Trà Cốc, đi lấy cho ta kẹo trái cây đi."

Tử Cố không uống được thuốc đắng, Mộ Dung Càn biết mình đã có lỗi với nàng nên nắm lấy tay Tử Cố và hứa với nàng rằng:

"Tháng sau ta sẽ dẫn nàng đi Lộc Sơn săn bắn."

"Được, thần thiếp chờ người."

Tử Cố lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mộ Dung Càn ôm lấy Tử Cố một cách trìu mến, rồi sau đó cùng Vương Bảo rời đi.

Cuối cùng, Tử Cố cầm bát thuốc lên và đi đến chậu hoa Y Tang trước cửa sổ. Nàng đổ thuốc vào trong chậu hoa sau đó đưa lại cho Trà Cốc chiếc bát đã trống rỗng.

"Nó có đắng không, thưa công chúa?"

"Ta không còn cảm thấy đắng nữa."

Tử Cố nhìn chằm chằm vào bát thuốc trống rỗng, sau đó lại nhìn Trà Cốc nở nụ cười.

"Trà Cốc, chúng ta đi tới chỗ Mi Lâm chơi nhé."

Vương Bảo đi báo cho Mộ Dung Càn biết Yên phi đang ở Đông Cung.

Hắn cùng Thái tử phi cùng tiểu hoàng tôn vui vẻ chơi đùa, tựa hồ cũng không có gì khác thường, trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút. Mộ Dung Càn bảo Vương Bảo sắp xếp chuyến đi săn đến Lôc Sơn vào tháng sau. Hắn muốn làm Tử Cố vui vẻ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro