Nước mắt
Khi đêm xuống,
Trăng lên.
Mang theo cả trời sao chói sáng
Nhưng nhạt nhòa...
Là nước mưa hay nước mắt?
Hay tại gió tắt nên buông lơi?
Xin gió, đừng ngừng thổi...
Xin hãy giúp tôi mang giọt nước này đến biển khơi,
Nơi mọi nguyện ước cùng hòa vào làm một,
Nơi một tình yêu sẽ bắt đầu...
Liệu khi ánh sáng đầu tiên chiếu vào,
Người sẽ thấy?
Qua lớp vỏ trăng huyền mặc là một màu đen?
Đen của nước hay của một trái tim?
Một trái tim đổ nát...
Ai sẽ hàn gắn vết thương?
Để đêm về thôi đừng rỉ máu,
Máu pha lê...
Gọi là máu nhưng lại chảy ra từ mắt
Gọi là máu nhưng lại trong veo
Gọi là máu nhưng lại không cầm được
Gọi là máu, nhưng lại đau vô hình...
Trăng trước mắt, nhòa dần...
Để lại nước trống rỗng như hư vô
Thứ hư vô, ảo ảnh,
Về một miền kí ức xa xôi
Miền kí ức chỉ có tôi và bạn
Nắm tay nhau, chúng ta cùng bước.
Khi biển nhòa ánh trăng,
Giọt nước vẫn còn đó.
Mọi kí ức lại cùng nhau ùa về,
Lấp đầy mặt nước trống rỗng.
Tôi mỉm cười lặng yên nhìn chúng
Một nụ cười bằng cả trái tim
Nhưng sao bỗng chốc, lại xa vời quá?
Một giọt nước lại rơi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro